Cô lập tức nhận điện thoại: "A lô, Tùng An..."
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói xa lạ: "Cô Cố, tôi là ba của Tùng An."
Cố Uyên nắm chặt điện thoại: "Ngài La."
"Ngài La, chú gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao? Có phải Tùng An bảo chú gọi điện thoại cho tôi không, gần đây em ấy thế nào..."
Từ bốn năm trước Cố Uyên đuổi cậu ấy đi, Tùng An vẫn luôn hận cô.
Bốn năm này, cậu ấy vẫn chưa từng liên lạc với cô, Cố Uyên cũng không có cách nào biết được cách liên lạc với cậu ấy, cô chỉ hy vọng cậu ấy ở nước ngoài có thể điều trị tốt hơn là được rồi.
Mãi cho đến khoảng thời gian trước, có một email xa lạ gửi cho cô một hình ảnh, bức tranh cậu ấy vẽ đoạt giải, Cố Uyên mới biết được.
"Cô Cố, Tùng An nó...Hai tháng trước đã đi rồi..."
Màng nhĩ của Cố Uyên kêu ong ong, giống như trong nháy mắt không thể nghe được âm thanh gì nữa.
Cô há miệng thở dốc lẩm bẩm: "Đi rồi là có ý gì..."
Giọng nói của La Triết Bạch rất nặng nề: "Cô Cố...chúng tôi cũng rất đau khổ.. Tùng An nói rằng chúng tôi không được cho cô biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người trong lòng nó nhớ nhung nhất là cô."
"Không, không thể nào, chắc chắn chú đang lừa tôi, bác sĩ nói em ấy đã phẫu thuật rồi, đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, em ấy không sao mà." Giọng nói của Cố Uyên run rẩy, gần như điên cuồng quát lên: “Mấy người đang gạt tôi!"
Đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Cố Uyên đã không nghe rõ nữa rồi.
Điện thoại trượt xuống từ tay cô.
"Cô ơi, cô không sao chứ." Lái xe quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.
Nghĩa trang của nhà họ Lưu.
Cố Uyên đứng ở trước bia mộ của Cố Thanh Chi, hạt mưa nhỏ vụn rơi trên mặt cô: "Mẹ... Con rất sợ..."
"Mẹ, tất cả chuyện này đều là giả đúng không...."
Cô vươn tay vuốt ve bia mộ lạnh như băng, ngón tay run rẩy: "Mẹ... Con không muốn ở một mình.."
Tùng An.. Đã chết rồi..
Mưa như trút nước không ngừng rơi trên người cô, Cố Uyên từ từ nhắm mắt lại, đầy mặt đều là nước mưa.
Mẹ đi rồi.
Tùng An cũng đi rồi.
Khó chịu giống như không thể thở được nữa.
Cố Uyên không biết mình đã ngây người trong nghĩa trang bao lâu, trời đã tối đen, mưa cũng dần nhỏ lại, người gác cổng trông coi nghĩa trang gọi cô: "Cô Lưu, trời không còn sớm nữa.”
Cô cứng đờ đi ra khỏi nghĩa trang, gió lạnh thổi qua, cô chỉ cảm thấy lạnh, lạnh lẽo chui sâu vào lòng.
Trên đường phố, đường quốc lộ vắng vẻ trống trải.
Mưa bụi mù mịt.
Cố Uyên chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt đều trở nên xa lạ lạnh giá.
Cô không biết mình muốn đi đâu.
Không biết mình có thể đi thế nào nữa.
Cô không có mẹ.
Cũng không có Tùng An...
Cô muốn khóc, lại phát hiện mình không khóc ra được, trên mặt chỉ toàn là nước mưa.
Giữa đường lớn, ánh đèn chói mắt xuất hiện.
Một chiếc xe dừng lại trước người cô, Cố Uyên ngã ngồi trên mặt đất, cả người hoảng hốt, có một người đi xuống từ trên xe nâng cô dậy, Cố Uyên nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, anh ta đang nói gì đó, nhưng Cố Uyên đều không nghe thấy.
"Cô ơi, cô không sao chứ, sao cô không tránh!! Có bị thương ở đâu không?" Người đàn ông kia nói xong thì nhìn Cố Uyên: "Cô này, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé."
Cố Uyên không lên tiếng.
Giống như tất cả âm thanh đều bị cô ngăn cách ở bên ngoài vậy.
Người kia thấy Cố Uyên không nói chuyện, lấy tiền từ trong ví da ra, nhét vào tay Cố Uyên: "Cô này, cô cầm lấy tiền này đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé, ở đây có cách liên lạc với tôi, nếu cô có chuyện gì có thể gọi cho tôi."
Người đàn ông kia lên xe, lái xe rời khỏi.
Cố Uyên đứng ở giữa đường lớn, cô cúi đầu nhìn chồng tiền trong tay, từ từ buông lỏng tay ra...
Tiền nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhanh chóng bị thấm ướt.
Bên trong phòng bao kim cương
Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua điên thoại, đã hơn bảy giờ rồi.
Lưu Thanh Vũ vẫn chưa đến.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy động tác của Tô Ngọc Kỳ: "Anh ba, nói không chừng chị ba giữa chừng gặp chuyện gì nên mới đến muộn thì sao."
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang đợi cô ta??"
Đường Cảnh Ngọc không dám nói, hai mắt đều nhìn ra.
Anh ba luôn liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại.
Bên trong phòng bao đều là bạn khá thân với Tô Ngọc Kỳ, Tống Thanh Việt và bạn gái của anh ta, Mạc Trung Kiên, Đường Cảnh Ngọc, Trần Cẩm Diễn đều ở đây.
Mạc Kiên Trung bưng một ly rượu đi tới, vỗ vỗ bả vai của Đường Cảnh Ngọc, nhỏ giọng nói: "Cậu biết rõ anh ba đang đợi chị ba, còn đụng vào họng súng làm gì, muốn chết à.”
Thời gian lại qua thêm nửa giờ
Cố Uyên vẫn chưa đến.
Tô Ngọc Kỳ mím môi, sắc mặt trở nên nặng nề, anh lấy điện thoại ra nhìn giờ, bên trong phòng bao bỗng tràn ngập khí lạnh, mấy người đang đánh bài cũng dừng động tác lại, mọi người nhìn nhìn nhau, cuối cùng Mạc Kiên Trung nói: "Anh ba, nếu không gọi một cuộc điện thoại cho chị ba đi, bên ngoài trời mưa, nói không chừng chị ba gặp chuyện gì nên mới chậm trễ."
"Không đến thì thôi." Tô Ngọc Kỳ để điện thoại di động sang một bên, đi đến trước bàn đánh bài xách Đường Cảnh Ngọc ra, tự mình ngồi xuống, mấy người còn lại cảm thấy càng áp lực hơn, phải biết rằng, lúc anh ba không vui, đánh bài có thể đùa chết bọn họ đó.
Đường Cảnh Ngọc thầm thấy may mắn, anh ta đi qua một bên lấy điện thoại di động ra, anh ba rõ ràng đang đợi chị ba mà còn mạnh miệng, nhìn qua lại vài lần, anh ta tìm ra số điện thoại của ‘Lưu Thanh Vũ’, gọi điện thoại qua.
Vang lên hai tiếng không ai nhận.
Anh ta lại gọi tiếp.