Cố Uyên cúi đầu mở miệng, che giấu cảm xúc trong đáy mắt: “Bởi vì... Tôi là vợ của anh. Anh bị thương, tôi đương nhiên sẽ đau lòng rồi." Thấy anh vẫn nắm chặt tay mình, cũng không rút ra được, cô liền ấn chuông cấp cứu.
Bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới. Sau khi kiểm tra một lát, y tá ở lại thay thuốc và dặn dò Cố Uyên vài câu.
Cô nhìn vết thương đáng sợ trên vai của người đàn ông mà nhíu mày.
Sau khi y tá thay thuốc xong liền rời đi, Cố Uyên ngồi ở trên ghế người nhà bệnh nhân, bên giường bệnh: “Anh muốn ăn gì không? Tôi sẽ bảo vú Trương đưa ít cháo qua."
"Thích không?" Ánh mắt anh rơi vào trên cổ của người phụ nữ.
Cố Uyên dùng một tay khác sờ lên phần góc cạnh sách bén của ngôi sao sáu cạnh, trong lòng cô run lên: “Thích..."
Cô cũng không biết vì sao, khi ngón tay chạm đến sợi dây chuyền, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống.
Cô không muốn khóc nhưng bản thân lại không khống chế được.
Khi nhận ra từng nước mắt rơi xuống, cô luống cuống tay chân, giơ tay lên muốn lau khô nước mắt.
Nhưng nước mắt cô lại càng tràn ra nhanh hơn.
Cô nhớ tới tối hôm qua, người đàn ông bị thương nhưng vẫn kiên trì muốn tới biệt thự Ngân Phong, cô mơ hồ biết là bởi vì... trời sắp sáng...
Đó là sinh nhật của Lưu Thanh Vũ, sinh nhật của Lưu Thanh Vũ sắp qua.
Ngài Tô, anh có biết anh làm như thế...
Sẽ làm tôi hiểu nhầm không.
Anh sẽ làm cho tôi hiểu nhầm anh thích tôi đấy.
Tôi thà là anh lạnh lùng với tôi một chút, như vậy tới lúc tôi rời đi, khi anh và Tống Ánh San kết hôn, trái tim của tôi mới không đau khổ như vậy.
Đã biết rõ ràng là không thể, lại cho cô hy vọng mờ mịt mà lớn lao như thế.
Anh nhíu mày, giơ tay lên muốn lau nước mắt bên khóe mắt cô nhưng Cố Uyên vội tránh ra phía sau một chút: “Thích thì tại sao lại khóc?"
"Bởi vì rất thích đấy..." Cố Uyên mỉm cười, trong mắt vẫn còn ánh nước và còn có ánh cười dịu dàng. Khóe miệng của người phụ nữ cong lên sung sướng, tiếng nói rõ ràng: “Lẽ nào ngài Tô chưa từng nghe qua một từ là mừng đến chảy nước mắt sao? Chỉ có khi rất vui mừng mới phải khóc."
Câu trả lời này hình như làm cho người đàn ông thỏa mãn.
Trong giọng nói ngang ngược của Tô Ngọc Kỳ mang theo giọng điệu không cho phép chống lại: “Nếu thích, vậy thì cứ đeo đi, không được tháo xuống."
Vào lúc xế chiều, bà Tô và ông Tô tới. Bà Tô nhíu mày, trong mắt đầy vẻ lo lắng: “Sao cháu lại bị thương thế? Đúng là dọa chết bà và ông nội cháu rồi!"
Ông Tô hừ một tiếng: “Tôi không có nhát gan tới mức động một chút là dọa chết được. Cũng chỉ có bà ở trong nhà cứ la hét lo lắng thôi."
Bà Tô trừng mắt với ông Tô rồi ngồi ở bên giường bệnh: “Ngọc Kỳ, cháu đừng để ý tới ông nội cháu, ông ấy cứ vậy đấy. Ở nhà, ông ấy vừa nghe cháu bị thương đã kéo bà chạy tới bệnh viện."
Tô Ngọc Kỳ mở miệng: “Ông nội, bà nội, cháu không sao đâu, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi."
Bà Tô muốn để cho thím Từ ở lại chăm sóc nhưng Tô Ngọc Kỳ nhíu mày từ chối: “Để cho Lưu Thanh Vũ ở lại là được rồi, thím Từ theo ông bà về đi."
Bà Tô suy nghĩ một lát, thấy để cho Thanh Vũ ở lại thì không còn gì tốt hơn, nói như vậy không chừng có thể giúp cho tình cảm của hai người phát triển, bà liền đồng ý gật đầu.
Hai ông bà nhà họ Tô ở trong phòng bệnh hơn một giờ, Cố Uyên tiễn hai người bọn rời đi. Bà Tô kéo mu bàn tay của cô nói dông dài, dặn dò vài câu, Cố Uyên đều gật đầu. Nhìn hai ông bà lên xe, tài xế lập tức lái xe rời đi, lúc này Cố Uyên mới đi về phía phòng bệnh.
Cô đi từ trong thang máy ra, rẽ trái tới phòng bệnh thứ hai chính là phòng bệnh của Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên vừa mới chuẩn bị đẩy cửa đi vào trong, lại nghe bên trong truyền đến tiếng người phụ nữ nói chuyện.
"Ngọc Kỳ, anh không sao chứ?"
Đây là giọng nói của Tống Ánh San.
Tay Cố Uyên cứng đờ giữa không trung, sau đó chậm rãi thu lại. Cô đi tới hàng ghế trên hành lang và ngồi xuống.
Cô không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ rõ ràng đã tới khách sạn nhưng Tô Ngọc Kỳ lại bị thương.
Trong phòng bệnh.
Vẻ mặt Tống Ánh San tái nhợt, cũng không trang điểm nên có cảm giác hơi yếu ớt: “Ngọc Kỳ, anh không sao chứ? Bây giờ anh cảm giác thế nào..."
"Xin lỗi, tối hôm qua... Vẫn phải cám ơn anh. Bằng không em thật sự không biết mình nên làm thế nào mới tốt..." Giọng nói của Tống Ánh San có hơi run rẩy, hai tay siết chặt lại.
"Em không có việc gì là tốt rồi." Tô Ngọc Kỳ dựa vào đầu giường, trên sống mũi đeo chiếc kính mắt gọng bạc, ánh mắt rời khỏi laptop trên tay: “Ánh San, chuyện tối qua, em không cần để ý, anh sẽ điều tra rõ ràng."
Tống Ánh San gật đầu, khóe miệng cười cay đắng: “Ngọc Kỳ, anh luôn như vậy... Anh rõ ràng có thể động vào em, tại sao phải tổn thương chính mình chứ? Em đã cho anh như vậy... Em lại không có vị trí gì trong lòng anh như vậy sao?"
Người đàn ông thản nhiên nói: “Xin lỗi, Ánh San, em là một cô gái thuần khiết, anh cũng không thể bởi vì thỏa mãn nhu cầu của mình mà cố động vào em được, làm vậy là không công bằng với em."
"Không công bằng, vậy năm năm trước..." Tống Ánh San cắn răng, ngân ngấn nước mắt mỉm cười, giọng nói nghẹn ngào, gương mặt không trang điểm lộ ra màu trắng vốn có: “Điều này là công bằng sao?"
"Chuyện năm năm trước…" Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ tối lại: “Xin lỗi, lần đó là anh không đúng. Anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em, chỉ có điều bây giờ anh đã kết hôn rồi... Nếu như em cần gì, anh đều có thể cố gắng hết sức thỏa mãn em, em muốn bất kỳ vai diễn nào, tiền tài, danh lợi, anh đều có thể giúp em."
Tống Ánh San lùi lại một bước: “Tiền tài, danh lợi, em ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, anh biết là em không coi trọng những thứ này..."
Sắc mặt cô ta tái nhợt, người lảo đảo như muốn ngã: “Là bởi vì vợ của anh sao? Là bởi vì Lưu Thanh Vũ sao? Tình cảm của chúng ta ở cùng một chỗ nhiều năm như vậy..."
Tống Ánh San siết chặt hai tay, móng tay cằm vào trong lòng bàn tay, cô ta cố kìm chế mình. Tất cả đều là vì người phụ nữ kia đã phá tan mọi thứ của cô ta.
Tối hôm qua, anh bị bỏ thuốc kích dục với liều lượng gấp đôi.
Cô ta đã cởi hết quần áo mà anh vẫn không động tới cô ta!
Rõ ràng sự sỉ nhục này làm cho Tống Ánh San còn đặc biệt khó coi hơn cả bị từ chối.
Anh thà đâm mình một dao, cũng không muốn động vào mình!
Đôi môi mỏng của Tô Ngọc Kỳ mím lại thành một đường sắc bén, dưới cặp kính dày lóe lên ánh sáng lạnh tối tăm là ánh mắt lãnh đạm: “Ánh San, đêm năm năm trước đúng là lỗi của anh, em đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần anh có thể thỏa mãn cho em thì anh nhất định sẽ giúp em. Chỉ có điều... anh hi vọng chuyện này… có thể không liên quan tới em."
Cả người Tống Ánh San chấn động, cô ta cố gắng che giấu chính mình: “Ngọc Kỳ, anh nói lời này là có ý gì..."
"Ánh San, anh hi vọng tất cả mọi chuyện tối hôm qua chỉ đơn thuần là trùng hợp." Hôm qua, anh và Tống Ánh San cùng ăn cơm, sau đó đi tới khách sạn Thần Lan, không ngờ đã bị bỏ thuốc, hơn nữa... còn trùng hợp là cửa phòng bị khóa lại.
Một chuyện trùng hợp có thể gọi là trùng hợp, nhiều chuyện trùng hợp tập cùng một chỗ...
Đôi môi mỏng của Tô Ngọc Kỳ hơi cong lên, bởi vì anh hơi cúi đầu nhìn vào laptop nên góc độ này làm kính mắt lóe ra ánh sáng màu bạc lạnh lẽo: “Ánh San, anh cảm thấy anh đã nói rất rõ ràng rồi."
Anh cười nhạt, giọng nói bình tĩnh: “Ánh San, anh hi vọng tất cả những điều này đều là trùng hợp. Em biết đấy, anh ghét nhất khác là bị người khác âm mưu hại anh."
Cố Uyên ngồi ở trên hành lang, cách cửa phòng bệnh chỉ có vài bước chân. Cô nhìn điện thoại, nghe được có tiếng cửa phòng mở ra. Tống Ánh San đi ra.
Cô ta mặc áo khoác dài màu đỏ ôm sát người, trên mặt đeo chiếc kính râm lớn. Cô ta cũng nhìn thấy Cố Uyên, chiếc kính râm che đi sự ghen ghét đang dâng trào trong đáy mắt. Cũng bởi vì người phụ nữ này, nếu không phải vì người phụ nữ này, Tô Ngọc Kỳ sẽ cưới mình.
Tô Ngọc Kỳ rõ ràng đã dẫn cô ta qua nhà họ Tô, nguyên nhân cũng bởi vì Lưu Thanh Vũ. Cô ta không ngờ tới Lưu Thanh Vũ lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho Tô Ngọc Kỳ xiêu lòng trong thời gian ngắn ngủi.
Cố Uyên không nhìn cô ta chỉ muốn đi qua. Khi lướt qua bên cạnh Tống Ánh San, cô lại nghe Tống Ánh San mở miệng nói: “Lưu Thanh Vũ, cô có tin không… cô không làm được mợ chủ nhà họ Tô lâu đâu..."
Cố Uyên dừng lại một giây, sau đó đi thẳng tới và đẩy cửa phòng ra.
Mãi đến buổi tối, Cố Uyên đều ở trong phòng bệnh. Bởi vì đây là phòng bệnh VIP cao cấp nên không gian hoạt động rất lớn, có một sô pha và ghế nằm, còn có ban công và phòng bếp các loại. Vú Trương đưa bữa tối tới, Cố Uyên đặt nồi cháo ở trên bếp và ninh nhỏ lửa.
Hoàng Hưng mang tài liệu trong công ty đến, gần như biến phòng bệnh thành một phòng làm việc nhỏ. Tô Ngọc Kỳ dựa lưng vào đầu giường, trên đầu gối bày cái bàn nhỏ, phía trên đặt mấy tập tài liệu và laptop.
Tống Thanh Việt và Đường Cảnh Ngọc đi tới.
Đường Cảnh Ngọc nhíu mày: “Anh ba, anh làm thế nào mà lại bị thương thành như vậy chứ?"
Tống Thanh Việt cười khẽ một tiếng: “Ra tay với mình ác như vậy, anh cũng không sợ một dao này đâm chết bản thân anh sao?"
Đường Cảnh Ngọc hơi kinh ngạc. Vết thương này là anh ba tự mình cho mình một dao à...
Tô Ngọc Kỳ thản nhiên mở miệng nói mấy câu sơ qua về chuyện đã xảy ra vào khuya hôm trước, sau đó nói với Đường Cảnh Ngọc: “Cậu giúp tôi điều tra một chút đi."
Tối hôm qua, rõ ràng là có người cố ý.
Đường Cảnh Ngọc gật đầu: “Được, chỉ có điều… Anh ba thật sự có thể nhịn không động vào Tống Ánh San sao?"
Ánh mắt của người đàn ông thoáng lạnh: “Cậu cho rằng tôi là người thế nào? Chỉ cần là phụ nữ thì muốn làm à?"
Đường Cảnh Ngọc giơ tay lên khẽ sờ mũi: “Tống Ánh San đi theo bên cạnh anh ba nhiều năm như vậy, em còn tưởng rằng..." Nói thật, trước khi chị dâu tới, anh ba rất tốt với Tống Ánh San, có đôi khi sẽ tới căn hộ của Tống Ánh San. Cho dù những năm qua có rất nhiều người phụ nữ muốn leo lên anh ba, có rất nhiều paparazzi đào ra chuyện Tống Ánh San là bạn gái của anh ba, anh ba dù không có gật đầu nhưng cũng xem như thầm chấp nhận.
Chỉ có điều mỗi lần đều làm cho cấp dưới hủy bỏ những bản tin trên mạng có liên quan tới anh và Tống Ánh San.
Dù sao anh ba không thích những thủ đoạn marketing như vậy, càng thêm không thích xuất hiện ở trên tin tức giải trí.
Chỉ có điều, anh ba vẫn có sự lễ độ kìm chế nào đó đối với Tống Ánh San. Tống Ánh San có thể ở bên cạnh anh ba nhiều năm như vậy, chính là khác với những người phụ nữ tham hư vinh khác.
Anh ba đối xử với Tống Ánh San cũng có chút đặc biệt.
Nếu không phải bởi vì... Năm năm trước ngoài ý muốn động vào Tống Ánh San.... Anh ba là người rất có trách nhiệm..
Chỉ có điều làm cho Đường Cảnh Ngọc bất ngờ chính là mấy năm qua, anh ba thế mà lại chưa từng động tới Tống Ánh San.
Thảo nào, tối hôm qua thà làm mình bị thương cũng không động tới.
Tống Thanh Việt châm một điếu thuốc: “Ý của anh là chuyện này có liên quan đến Tống Ánh San à?"
Đường Cảnh Ngọc nhíu mày.
Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên ấn vào mi tâm. Trong lòng anh vẫn hi vọng chuyện này không liên quan đến Tống Ánh San. Dù sao Tống Ánh San đi theo bên cạnh mình nhiều năm như vậy, anh cũng không muốn làm chuyện này quá tuyệt tình.
Đường Cảnh Ngọc ra ngoài gọi điện thoại.
Tô Ngọc Kỳ và Tống Thanh Việt trò chuyện vài câu, Cố Uyên từ trong phòng bếp đi ra, trên tay cô đều là giọt nước. Cô cầm khăn mặt lau và đi tới, muốn cầm laptop để trước mặt của Tô Ngọc Kỳ lên.
"Ngài Tô, anh nghỉ ngơi một lát đi. Bác sĩ nói anh cần phải được nghỉ ngơi thật tốt."
Người đàn ông mở miệng nói: “Lưu Thanh Vũ."
"Ngài Tô có khó chịu ở đâu sao?"
"Đỡ tôi đi vào phòng vệ sinh…" Tô Ngọc Kỳ nói xong liền chống tay muốn xuống giường, Cố Uyên không còn kịp suy nghĩ đã vội đi qua đỡ anh.
Tới khi cô kịp phản ứng thì gương mặt bắt đầu đỏ bừng: “Cái đó, ngài Tô... để cho ngài Tống đỡ anh vào phòng vệ sinh đi..."
Tô Ngọc Kỳ ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía Tống Thanh Việt: “A, anh có rảnh sao?"
Tống Thanh Việt cắn răng, trên gương mặt điển trai mỉm cười. Anh ta giơ điếu thuốc trong tay, gõ vài cái vào trong gạt tàn thuốc: “Anh ba, anh nói tôi có thời gian không?"
Tô Ngọc Kỳ hơi nheo mắt lại, một tay vịn thắt lưng của Cố Uyên xuống giường: “Không phải anh rất bận rộn sao? Trong tay anh còn mấy vụ án chưa xử lý đấy."
Tống Thanh Việt nhàn nhã dựa vào tay vịn của sô pha, chân dài hơi gác lên: “Tôi có thể giao cho Tiểu Lý xử lý những vụ án đó, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn."
"Nếu anh rảnh rỗi như vậy, tôi không ngại chia cho anh một ít chuyện." Tô Ngọc Kỳ nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: “Một công ty của Tô thị ở nước ngoài vừa lúc có chút vấn đề, nếu như luật sư Tống không bận rộn, bây giờ có thể lên đường. Dù sao luật sư Tống cũng có danh tiếng chấn động thành phố Hải Châu, giao cho anh thì tôi cũng yên tâm."
Tống Thanh Việt bóp tắt điếu thuốc, phun ra một làn khói thuốc màu trắng, anh ta gần như lập tức giơ tay lên che trán: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện phải xử lý, tôi đi trước đây."
Tô Ngọc Kỳ thỏa mãn gật đầu. Anh nhìn “Lưu Thanh Vũ”: “Cô còn không mau đỡ tôi tới phòng vệ sinh."
Cố Uyên do dự mấy giây rồi gật đầu, đỡ Tô Ngọc Kỳ đi về phía phòng vệ sinh.
Tống Thanh Việt đi ra ngoài. Đường Cảnh Ngọc đúng lúc nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị đi vào phòng bệnh. Anh ta giơ tay khoác lên vai Đường Cảnh Ngọc: “Đi thôi, cậu lái xe đưa tôi đi một đoạn đường."
"Cái đó, tôi còn chưa nói với anh ba một tiếng."
Tống Thanh Việt thản nhiên lên tiếng: “Bây giờ anh ba chắc hẳn không có thời gian nghe cậu nói nhảm đâu. Cậu có tin bây giờ cậu đi vào trong, ngày mai sẽ bị anh ta mượn cớ điều đến Châu Phi không?"
Anh ta còn có thể không nhìn ra được sao? Chỉ là anh ta không ngờ... anh ba đối với Lưu Thanh Vũ kia...
Lại để ý như vậy.
Điều này hình như cũng không phải là một chuyện quá tốt.
Vẻ mặt Đường Cảnh Ngọc biến đổi. Bị điều đến Châu Phi à? Anh ta lập tức đi theo Tống Thanh Việt về phía trước, cũng không hề quay đầu lại.
Anh ta vẫn còn nhớ, lần trước ba anh ta nói một câu bảo anh ta đi tới công ty con ở Châu Phi rèn luyện một chút, Tô Ngọc Kỳ gật đầu nói “Chú Đường nói rất có lý”. Gần như ngay ngày hôm sau, anh ta đã bị ông Đường phái người áp giải đến Châu Phi.
Tròn ba tháng, sắp lấy mạng của anh ta rồi đấy.
"Anh Việt, sao anh ba lại không cao hứng vậy?"
"À, bây giờ chắc hẳn anh ta rất cao hứng. Chỉ có điều nếu như cậu đi vào trong, một giây tiếp theo anh ta lại mất hứng rồi."
Gương mặt Cố Uyên đỏ bừng, cởi quần của người đàn ông ra. Tối hôm qua, anh đã thay quần áo của bệnh nhân nên quần áo rộng rãi. Một giây sau đó, cô liền rời tầm mắt đi.
"Cái đó, ngài Tô, anh nhanh một chút đi..."
"Được." Anh hơi cúi đầu nhìn tai của người phụ nữ đã đỏ lên. Sao cô lại dễ đỏ mặt như vậy: “Đỡ…"
Mặt Cố Uyên lại càng đỏ hơn.
Đỡ… Đỡ...
Cô...
"Ngài Tô, anh có thể tự mình... tự mình làm không?" Cố Uyên nhắm tịt mắt lại, không dám mở ra.