Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Như Phương hiểu, hắn gọi cô đến đấy, rõ ràng chính là muốn hạ nhục cô.

Cô cũng đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng bàn tay vẫn nắm thật chặt, để cho cô ở nơi này quỳ trước mặt một người phụ nữ, Mộc Như Phương sắc mặt tái nhợt nhắm hai mắt lại, sau đó chậm rãi xoay người, cô cảm thấy mình thân thể cứng ngắc, cảm giác như được làm bằng gỗ, lúc khom lưng tạo ra âm thanh nặng nề.

Vi Nhiên muốn nói không cần, cũng cảm giác được bên hông truyền đến đau đớn, cô nhìn ánh mắt người đàn ông này không có chút cảm xúc gì, chỉ có lạnh lùng và lạnh lùng.

Mộc Như Phương quỳ gối trên mặt thảm, thân thể mảnh mai gầy gò.

Bàn tay cầm chiếc khăn của cô đang run rẩy, cô sớm đã không còn tôn nghiêm, cô đã sớm không còn có cái gì nữa.

Cô ở chỗ nào đã từng Mộc Như Phương.

Cop chẳng phải là cái gì hết.

Trần Lịch Sênh nhíu mày: "Gia Thiên, đủ rồi..."

"Đủ rồi?" Đào Gia Thiên cười, nhưng là đáy mắt vẫn như cũ là lạnh lẽo: "Làm sao có thể, ngươi nếu là đau lòng, ta tặng cho ngươi a."

Mộc Như Phương nắm vuốt khăn tay ngón tay dừng lại.

Cô thật sự sợ hắn nói đến những lời này, coi cô là một đồ vật riêng, một cái vật phẩm, tùy tiện đưa ra ngoài, mặc dù cô căn bản không phải là đồ vật của hắn, nhưng bây giờ cô không quyền không thế, cô không thể kháng cự trước bất kỳ thế lực nào.

Trần Lịch Sênh nhìn vào Mộc Như Phương đang cúi đầu, lần nữa nhìn về phía Đào Gia Thiên: "Tốt, ta muốn."

Đại não Mộc Như Phương "Oanh" một tiếng.

Cánh môi bị cô cắn đến trắng bệch.

"Được." Đào Gia Thiên hung hăng híp mắt, Vi Nhiên chỉ cảm thấy hông kịch liệt đau đớn, cô cắn môi cảm nhận lực đạo của người đàn ông này, giờ phút này cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, người đàn ông này lạnh lẽo đến cực hạn, lạnh lùng đến mức làm cô sợ hãi.

Không chỉ có cô, ngoại trừ Trần Lịch Sênh, những vị tổng giám đốc khác đều cảm thấy không khí có vẻ không đúng nhưng một câu cũng không dám xen vào.

Ai dám chọc Đào Gia Thiên nổi nóng?

Không muốn sống nữa sao?

"Ngươi muốn vậy ta liền cho ngươi, một con chó cái mà Trần thiếu gia thích, khẩu vị tốt a." Thế nhưng là trong lòng của hắn, một cỗ bực bội áp bách, nhức đầu để hắn điên cuồng, hắn nhìn người phụ nữ đang quỳ khúm núm dưới mặt đất kia, trong lòng hận ý ngập trời, lại bởi vì câu nói của Trần Lịnh Sanh.

Đào Gia Thiên bỗng nhiên siết chặt ngón tay, ly rượu bằng pha lê trong tay trực tiếp bị bóp nát, Vi Nhiên hét lên một tiếng, nhìn đầu ngón tay của Đào Gia Thiên chảy đầy máu tươi, bàn tay che miệng run rẩy kinh sợ.

Trần Lịch Sênh nhìn tay Đào Gia Thiên chảy máu, nhíu lông mày.

Chung quanh tất cả mọi người im lặng, nhìn Đào Gia Thiên cùng Trần Lịch Sênh, hai vị này đều không phải là người dễ trêu chọc.

Mộc Như Phương cũng không nghĩ tới, cô ngạc nhiên nhìn ngón tay hắn, ánh mắt buông thõng, nghe những lời nói vũ nhục kia, hô hấp của cô trở nên nặng nề, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí, cô cúi đầu không dám nhìn.

Đột nhiên vòng eo bị ôm lấy, lưng cô tựa vào lồng ngực của một người đàn ông, tiếp đến ngồi trên đùi Trần Lịch Sênh, cô cắn môi, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, cô không rõ Trần Lịch Sênh tại sao muốn làm như thế.

Đào Gia Thiên nhìn nữ nhân ngồi ở trên đùi Trần Lịch Sênh, hắn nín thở, chợt cười: "Tốt, rất tốt."

Ánh mắt trở nên mạnh lẽo, nụ cười lại ngày càng sâu.

Mộc Như Phương nhìn Trần Lịch Sênh, cô đương nhiên biết Trần Lịch Sênh là bạn Đào Gia Thiên, là anh em tốt, lúc 15 tuổi có có gặp qua Trần Lịch Sênh, cô cũng không muốn bị coi như đồ vật của mất người đàn ông này: "Trần tổng, xin tự trọng."

"Tự trọng?" Trần Lịch Sênh cười nhạt híp mắt, tiến tới bên tai nàng: "Ngươi ở nơi này, không phải là muốn câu dẫn Đào Gia Thiên sao? Ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi, làm sao, Mộc tiểu thư không cao hứng, Đào Gia Thiên mất trí nhớ, ngươi cũng không cần chờ đợi cái gì ở hắn, mẹ của hắn Đào phu nhân, cũng không phải người tốt đẹp gì, Đào Gia Thiên không giết chết cô, không có nghĩ là Đào phu nhân cũng nhân từ như vậy.”

Mộc Như Phương trợn mắt nhìn.

Bởi vì cô biết, Đào phu nhân là người phụ nữ đáng sợ thế nào. Năm đó chính là Đào phu nhân một tay đem cô giam vào trong ngục, cũng một tay bà ta đưa cô đến Nam Phi.

Nhận lấy bao nhiêu sự tra tấn.

Nếu để cho Đào phu nhân biết cô còn có đứa nhỏ, Nặc Nặc, cho dù có là con Đào Gia Thiên, Đào phu nhân cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để đẩy mẹ con cô vào chỗ chết.

Cô triệt để luống cuống.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường ở Hải Thành, nhưng cô quên mất là còn có một Đào phu nhân.

Cô tựa vào ngực Trần Lịch Sênh, toàn thân cứng ngắc, một ánh mắt lạnh băng trực tiếp bắn đến trên người cô, cô nhắm mắt lại, máu trong người từ từ trở nên lạnh đi.

Vi Nhiên run rẩy nhỏ giọng: "Đào gia, ngươi... Tay của ngươi..."

"A ——" một giây sau, cô kinh hô một tiếng, người đàn ông bắt lấy cổ tay cô, Vi Nhiên cả người ngã vào trong ngực hắn, cô đỏ mặt, người đàn ông này đủ nguy hiểm, nhưng cũng lại đủ ưu tú, cô biết hắn căn bản không thích mình, cũng không biết hắn đối với người nhân viên tạp vụ xinh đẹp này có quan hệ gì nhưng là lần này cô vẫn dùng hết tất cả vốn liếng.

"Gia, Vi Nhiên bồi ngài uống rượu —— "

- ---

Nửa đêm, hộp đêm như là mới bắt đầu.

Trên mặt bàn đặt vào mười mấy chén rượu.

Có vị tổng giám đốc cười tủm tỉm, men say thâm trầm: "Một chén rượu, 3 triệu đồng."

Một vài người phụ nữ kích động, dù sao uống vài chén rượu không ảnh hưởng gì, cũng không say nổi, Vi Nhiên cũng uống mấy chén, đánh bạo ghé vào trong ngực Đào Gia Thiên: "Đào gia, hình như tôi say rồi?"

Đào Gia Thiên híp đôi mắt đen, khóe môi nở một nụ cười lạnh, đưa tay bóp lấy cằm Vi Nhiên: "A, say?"

Trên tay hắn vết thương chỉ là băng bó qua loa, máu tươi rất nhanh thấm qua băng gạc, trong hộp đêm tia sáng lờ mờ, Đào Gia Thiên ánh mắt một mực rơi vào người Mộc Như Phương, người phụ nữ này, lại thật sự ở cạnh Trần Lịch Sênh, trong lòng một cỗ hỏa thiêu.

Đốt hắn khó chịu lợi hại.

"Đều tiếp tục uống a, nhanh như vậy lại không được." Một vị tổng giám đốc cầm li rượu bưng lên trước mặt một người phụ nữ khác nói: "Một chén rượu 6 triệu, ai có thể đem tiền lấy đi chính là có bản lĩnh, uống đến lấy càng được nhiều."

Người phụ nữ trong ngực đã uống say, né tránh: "Không được, Trương tổng ta thật sự uống không được nữa a."

Muốn có tiền thì cũng cần phải có mạng a, bốn năm chén rượu cùng lúc xuống bụng, nồng độ cồn của chỗ rượu này cũng không thấp a.

Mộc Như Phương cắn môi nhìn chỗ rượu trên bàn, cô siết chặt lòng bàn tay, cô biết đây đều là những kẻ có tiền, mấy ngàn đồng căn bản không để trong mắt, nhưng đối với cô mà nói, hai ngàn, là một khoản tiền không nhỏ, một bình thuốc của Nặc Nặc đã hơn 6 triệu.

Đột nhiên trên mặt bàn rơi xuống một xấp tiền, còn có ba, bốn tấm thẻ, một cái ví da màu đen, mọi người xung quanh đều bị động tác của Đào Gia Thiên làm cho giật mình.

Mộc Như Phương đối mặt với đôi mắt đen của Đào Gia Thiên, hắn nhìn chằm chằm cô: "Rượu trên bàn, uống hết đi, mười vạn này chính là của ngươi.”

Trần Lịch Sênh nắm lấy cổ tay cô, Mộc Như Phương cắn răng tránh ra, mười vạn, mười vạn a, cô một năm không ăn không uống, đi làm những công việc này cũng không kiếm được bằng ấy tiền, cô nhìn chằm chằm số rượu trên bàn, từng chén từng chén nuốt vào bụng.

Nếu như Đào Gia Thiên không bị mất trí nhớ.

Hắn sẽ nhớ, người phụ nữ này là người hắn yêu tha thiết, đối với những loại rượu có nồng độ cao thế này cô sẽ bị dị ứng, hồi nhỏ đã từng có thời điểm ở tiệc rượu cô uống một chén, đêm đó cô sốt 40 độ phải đi cấp cứu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK