Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời đêm lộ một vành trăng tròn vành vạnh, thả trôi một ánh sáng hiền dịu.

Trong phòng khách của Lưu gia, không khí trầm thấp làm người ta có chút khó mà không cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.

Tô Ngọc Kỳ nhìn người phụ nữ đứng ở phòng khách bên trong, mặc một bộ đồ màu trắng, váy nhung dài nữ tính, phần eo thắt thêm một dây thắt lưng bằng da làm vẻ ngoài trở nên cực kì tinh tế, cô cúi nhìn, trên tay là áo bành-tô, nghiễm nhiên là bộ dạng muốn rời khỏi.

Nhưng cô gái mặt khuôn mặt ôn nhu trắng nõn lại nổi lên sưng đỏ.

Hắn nhếch môi, ánh mắt âm trầm đạm mạc.

Lưu Chấn Khang ngập ngừng hai giây, sau đó lập tức cười lên, tuy rằng đó là con rể của mình nhưng ông ấy cùngTô Ngọc Kỳ có mối quan hệ lạnh lùng lại xa cách: “Cậu Tô, mau mau đến đây ngồi.”

Trần Quân Mai nói lắp, tuy nói rằng có đi qua nhà họ Tô vài lần, nhưng lần nào cũng vậy, mặt người đàn ông này đều không có gặp qua, Tô – Lưu hai nhà như người thân nhưng trong mối quan hệ thân thiết đó xa cách nhất chính là người đàn ông này.

Cũng không phải người dễ trêu vào.

“Thanh Vũ à, còn nói cậu Tô không đến, này không phải đến rồi sao?” Trần Quân Mai cười đi đến bên cạnh Cố Uyên, nhưng trong lòng lại đang mắng chửi Cố Uyên, tiểu tiện nhân có ý đồ xấu.

Cố Uyên lại nghiêng mình tránh đi mất, cũng không nói một câu gì.

Phòng khách bên trong ánh đèn sáng tỏ.

Lưu Chấn Khang phân phó người hầu đi chuẩn bị cơm chiều, nịnh nọt cười, sau đó lại phân phối người hầu pha trà, họ lập tức mang đến đặt ở trên bàn, sau đó bắt đầu nhặt lại mấy mảnh thủy tinh của chén trà vỡ trên mặt đất.

Trần Mai Quân lập tức mở miệng: “Động tác đúng là nhanh nhẹn. Thật là còn không phải là do ngươi động tay động chân làm đổ chén trà của đại tiểu thư sao? Còn không mang một trà khác?”

Cô Uyên mím môi, đau đớn của hai má tan đi không ít, nhưng nửa bên mặt vì đau mà vẫn hơi run lên, cái tát này của Trần Quân Mai thật mạnh.

Mùi máu tươi ở khóe môi có chút tanh.

Cô Uyên không cần nghĩ cũng biết nó sắp toạc da.

Người hầu run rẩy: “Vâng”

Trần Mai Quân nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ: “Cậu Tô, nhà chúng tôi đơn sơ nếu tiếp đãi không chu toàn, cậu không cần tức giận, nghĩ cũng là do cậu đến nhưng lại không báo một tiếng trước, nên mọi việc đều không chuẩn bị gì.”

Người đàn ông dường như cười một chút, nụ cười kia giống giống như, nguy hiểm mà mê người, giọng nói lạnh nhạt nhưng đầy khí phách: “Tôi không đến thì các người liền đánh cô ấy.”

Lưu Chấn Khang cùng Trần Quân Mai mặt mày liền biến sắc.

Lưu Chấn Khang trừng mắt liếc Trần Quân Mai, rõ ràng mang theo trách cứ, lại nhìn nhìn Cố Uyên, muốn làm cho Cố Uyên mở miệng nói nói mấy câu, nhưng là Cố Uyên vẫn nhìn đi nơi khác, không để ý đến.

Tô Ngọc Kỳ đưa tay, đầu ngón tay mang theo độ ấm, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng như sứ của Cố Uyên, gần gũi mà nhìn nhìn, tóc cô hơi rối, trên mặt dấu tát rõ ràng, khóe môi phá da, chỉ lau một chút ở khóe môi đầu ngón tay thản nhiên dính một ít máu.

Đầu ngón tay có vết chai mỏng chạm trúng khóe môi bị rách da làm Cố Uyên có chút đau, lùi về sau một chút.

Lưu Chấn Khang nhìn không ra vui buồn trong mắt người đàn ông, có chút chột dạ: “Cậu Tô...”

Trần Mai Quân giành trước một bước mà mở miệng: “Cậu Tô, cậu chắc chắn hiểu lầm, dù sao Thanh Vũ cũng là người nhà chúng tôi, chúng tôi đau lòng còn không kịp, làm sao đánh được, tôi cùng ba Thanh Vũ bình thường một sợi tóc cũng không dám chạm vào, lúc nãy không cẩn thận bị đụng trúng, lớn như vậy rồi mà vẫn không cẩn thận, tự làm đâu như vậy cũng làm chúng tôi đau lòng.”

Trần Mai Quân nói xong lập tức cảm thấy đấy mắt Tô Như Kỳ cuồn cuộn giá rét thẳng tắp nhìn đến mình, hiện tại giống như lâm vào trời đông, nói không thành lời.

Ánh mắt đó, đúng là lạnh như băng.

Tô Như Kỳ nhìn Cố Uyên: “Em tự đụng trúng hay sao?”

Cố Uyên gắt gao nắm lòng bàn tay, im lặng vài giây sau đó gật đầu: “Đúng rồi.”

Lưu Chấn Khang cười cười, nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Đúng rồi, sau này nên cẩn thận hơn.”

Cố Uyên khàn khàn giọng: “Con biết rồi.“

Cô hiện tại là Lưu Thanh Vũ, là cô chủ được nuông chiều của nhà họ Lưu, là người Lưu Chấn Khang cùng Trần Quân Mai cưng nựng trong lòng tay, không phải Cố Uyên.

Trần Quân Mai đi đên oán trách nói: “Con bé này, không để ba mẹ bớt lo được, để mẹ bôi thuốc cho.”

Từ bàn trà phía dưới lấy lên một lọ thuốc, Trần Quân Mai xoa xoa thuốc mỡ chỗ đau trên mặt Cố Uyên với ánh mắt đầy yêu thương, Cố Uyên trong lòng im lặng cười lạnh.

Lúc ăn cơm Trần Quân Mai với Lưu Chấn Khang không ngừng gắp thức ăn này nọ cho Cố Uyên: “Thanh Vũ à, con ăn nhiều một chút, nhìn con cả người đều gầy.”

“Đúng rồi, ăn nhiều một chút.” Lưu Chấn Khang nói xong thì gắp cho Cố Uyên một miếng thịt ngon.

Bọn họ cũng muốn gắp rau cho Tô Ngọc Kỳ nhưng nhìn Tô Ngọc Kỳ mặt lạnh lùng, muốn gắp lại không dám gắp.

Cố Uyên ăn không nhiều lắm, cảm thụ được Lưu Chấn Khang cùng Trần Quân Mai giả bộ tình thân, càng ăn không nhiều, họ gấp bao nhiêu thì một chút cũng không ăn đến.

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Chấn Khang cố ý nói đến chuyện muốn hợp tác với nhà Tô, nhưng Tô Ngọc Kỳ không lạnh không nhạt cười cũng không nói đến câu trả lời rõ ràng nào, Lưu Chấn Khang cũng không dám nói thêm gì nữa. Tuy rằng Tô Như Kỳ bất quá chỉ là thế hệ sau, nhưng thủ đoạn cường ngạnh, tính cách thì lạnh lùng, hơn nữa trên người tràn ngập khí thế mạnh mẽ, làm cho Lưu Chấn Khang cùng Trần Quân Mai trong lòng run sợ.

Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ. Hắn đứng lên: “Không còn sớm nữa, cũng không muốn làm phiền thêm, tôi mang Thanh Vũ về trước.”

Trong xe không có bật đèn, đọc theo đường đi chỉ có đèn đường chiếu rọi, mặt người đàn ông ẩn nấp trong bóng đêm, lúc hiện rõ lúc vùi mất đi cảm giác hoàn mỹ mà nguy hiểm.

Cố Uyên ngồi ở ghế phó lái, dường như có tâm sự nên cuối đầu không nói.

Xe đột nhiên dừng lại. Quán tính làm cô không khỏi nghiêng về phía trước, theo bản năng nhìn về hướng người lái xe bên cạnh, chỉ nghe “xoạch” một tiếng, dường như là tiếng tháo bỏ dây an toàn, tiếp theo một giây, tại thời gian Cố Uyên không chưa phản ứng lại được thì một bàn tay trong bóng đêm chính xác nhắm đến cằm của mình.

Một nụ hôn lạnh lẽo đè ép hôn đến.

Thân ảnh của người đàn ông bao phủ Cố Uyên, thoang thoảng ở chóp mũi mùi thơm của thuốc lá, Tô Ngọc Kỳ hôn cô, đầu lưỡi liếm khóe môi Cố Uyên, mùi máu tươi kích thích vị giác, một tay anh ấy nắm lấy cằm cô, tay còn lại nắm lấy cổ tay mảnh khảnh, mạnh mẽ đem Cố Uyên mang đến bên người.

Lúc nãy có hút thuốc, lúc gần gũi có hương vị của thuốc lá phối hợp cùng nhau thì chính là hơi thở, mỗi một tấc khuôn miệng đều bá đạo và kịch liệt hôn đến.

Cố Uyên hô hấp hỗn loạn. Tô Ngọc Kỳ buông cô ra, đầu ngón tay mang vết chai mỏng vuốt ve hai má đang sưng đỏ, ở ánh sáng rõ ràng trong xe, gần gũi như vậy nên thấy rõ ràng dấu tát còn in rõ trên mặt.

Mấy giờ rồi mà vẫn chưa mờ đi. Chứng tỏ rằng một tát này có bao nhiêu tức giận.

“Tại sao lại như vậy?” Anh ấy cau mày hỏi.

“Không cẩn thận...” Cố Uyên không do dự liền mở miệng, liền bị hung hăng hôn đến, nhưng trong nụ hôn kịch liệt này chứa một tia trừng phạt.

Đau đớn trong lúc gần gũi làm Cố Uyên nhịn không được muốn tránh đi.

Nhưng cô trốn thì Tô Ngọc Kỳ vẫn tiếp tục hôn tới.

Anh thấy cô không lên tiếng, mỉm cười: “Dùng cái cớ vụng về này để đến lừa gạt tôi? Lưu Thanh Vũ, cô nghĩ tôi mù sao?” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn lộ ra sự gợi cảm làm người khác mê hoặc, anh cách cô rất gần, vậy nên lúc nói chuyện, mang theo hương vị giễu cợt, hơi thở phả ra phảng phất trên mặt của Cố Uyên, mặt cô nóng bừng: “Không cẩn thận va phải, vậy cô nói cho tôi biết, khuôn mặt bị vầy là chạm vào cái gì, mới va phải mà có dấu tay.”

Cố Uyên không biết vì sao người đàn ông này cứ khăng khăng đối với dấu bàn tay trên mặt cô, cô có thể nhìn ra sâu trong mắt anh có một nụ cười mang đầy sự giận dữ.

Cô không hiểu sự tức giận trong mắt anh ta từ đâu mà có.

Cố Uyên nói: “AnhTô đã nhìn ra, lại vì cái gì mà hỏi tôi.”

Ngón tay anh từ từ từ sau chiếc cổ trắng ngần thon dài chạm đến khuôn mặt sưng đỏ của người phụ nữ: “Tại sao lại đánh cô.”

Trong ấn tượng, Lưu Thanh Vũ đúng là thiên kim tiểu thư được nhà họ Lưu nâng niu trong lòng bàn tay, Lưu Chấn Khang cùng với Trần Quân Mai vô cùng yêu cô ta.

“Cha mẹ đánh con cái, ở đâu có nhiều lý do như vậy.” Giọng nói của Cố Uyên rất hờ hững, cô nhếch môi cười.

Cũng đúng, cha mẹ đánh con cái, ở đâu có nhiều lý do như thế.

Mặc dù Tô Ngọc Kỳ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cúi đầu hôn lên má cô mấy cái, ngồi thẳng lại, bắt đầu khởi động xe chạy về hướng biệt thự Ngân Phong.

Nhà họ Lưu.

Trần Quân Mai từ sau khi Tô Ngọc Kỳ rời đi cùng Cố Uyên, liền tức giận, người làm bưng ly trà tới liền bị hắt lên người, Trần Quân Mai chỉ vào người làm mắng: “Thuê cô có tác dụng gì, nóng như này, muốn tôi chết bỏng phải không?”

Đem ngọn lửa này, đều trút lên người người làm.

Lưu Chấn Khang không thể nhìn được nữa: “Được rồi, bà ngồi xuống đi.” Ông nhìn Trần Quân Mai: “bà còn ngại trước đó chưa đủ mất mặt sao?”

Trần Quân Mai nhớ lại ánh mắt hờ hững như nước của Tô Ngọc Kỳ trước đây, liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, bà trừng mắt nhìn Lưu Chấn Khang: “Hung dữ cái gì, tôi làm sao biết được Tô Ngọc Kỳ thật sự sẽ đến.”

Lưu Chấn Khang cảm thấy Tô Ngọc Kỳ hình như đối xử với Cố Uyên không tồi: “Ngày mai, tôi sẽ đi tìm Cố Uyên để nói chuyện, nói ra chuyện hợp tác với Tô thị…”

Trần Quân Mai “hừ” một tiếng: “Đứa con gái của ông nghĩ đến quyền lợi của người khác mà không nghĩ cho người nhà, lần trước có 240 tỷ cũng không bằng lòng, một chút cũng không coi trọng người làm cha như ông.”

Trên mặt Lưu Chấn Khang có chút khó coi: “Được rồi, nếu không phải vì Thanh Vũ ở nước ngoài đã làm một chuyện không biết liêm sỉ như vậy, còn cần phải dùng Cố Uyên để thay thế sao?”

“Cái gì gọi là không biết liêm sỉ, Thanh Vũ là con gái của chúng ta….’

Điện thoại của Trần Quân Mai reo.

Bà nhìn tên người gọi đến trên điện thoại, cầm điện thoại đi lên lầu: “Alo, Thanh Vũ.”

“Mẹ…” Sau đó là âm thanh của Lưu Thanh Vũ: “Mẹ…..khi nào con mới có thể về nước?”

“Thanh Vũ, chuyện mẹ bảo con làm con đã làm xong chưa…”

Sau đó là giọng nói không tự nhiên của Lưu Thanh Vũ: “Mẹ, mẹ yên tâm, phẫu thuật sửa màng trinh, con đã hoàn thành rồi, bây giờ đã bình phục rồi….”

Bên ngoài cửa sổ một lớp tuyết.

Đây là lần đầu tiên Cố Uyên mừng năm mới cùng với Tô Ngọc Kỳ.

Sáng nay cô dậy rất sớm, vị trí bên cạnh đã trống không, nhưng vẫn còn một chút nhiệt độ cơ thể, trên người cảm thấy có chút đau mỏi.

Cô xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa qua một chút, sấy tóc, tóc của Cố Uyên đã dài ra rất nhiều, ban đầu chỉ qua vai, bây giờ đã dài hơn hai hoặc ba cm.

Điện thoại reo.

Cô đặt máy sáy tóc xuống, mái tóc đã khô một nửa xõa trên lưng, Cố Uyên cầm điện thoại, nhanh chóng kết nối, là chị Lý gọi đến, vừa được kết nối, liền nghe được giọng nói non nớt của con gái.

“Mami, chúc mừng năm mới.”

Cố Uyên nghe thấy giọng của con gái, đôi môi khẽ cong lên: “Chúc mừng năm mới Tinh Tinh.” Cô đi đến bên cạnh cửa sổ, tuyết rơi cả đêm, nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô có chút không tự nhiên, nhớ lại đêm hôm qua.

Tối qua, Tô Ngọc Kỳ ôm cô đến bên cạnh cửa sổ, tắt đèn, kéo rèm cửa ra, cô vừa sợ vừa xấu hổ, tuyết trắng bên ngoài của sổ đang bay, anh đem cô ép ở trước cửa sổ, hôn cô một cách bá đạo và gợi tình.

Khoảng thời gian này, anh rất thường xuyên đến biệt thự, số lần muốn cô cũng thường xuyên hơn.

Cô không hiểu, tại sao….anh thích Tống Ánh San, lại vẫn muốn chạm vào cô, nhưng anh thực sự không giống loại đàn ông thích bao dưỡng phụ nữ bên ngoài, anh với những công tử kia không giống nhau, mặc dù cũng đến những nơi nhạy cảm, nhưng từ trước đến giờ không bao giờ chạm vào những người phụ nữ đó.

Cố Uyên nhớ lại năm năm trước, cô đứng ở trước cửa hộp đêm

Cô xin người khác giúp đỡ

Chính anh đã đưa cho cô 1 tỷ, nhưng không có bán cô, giống như là một vị thần từ trên trời xuống, cứu cô ra khỏi cái lồng tuyệt vọng.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Tinh Tinh, Cố Uyên rơi vào trầm tư.

Cô nhìn những bông tuyết trắng ngoài cửa sổ. Những bông tuyết như pha lê đang bay trong không trung, rơi xuống trước cửa sổ, cô mở cửa sổ, bắt lấy một bông tuyết trước cửa sổ, bông tuyết bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm tan chảy, biến thành nước lạnh.

Đột nhiên một bàn tay, siết chặt eo cô từ phía sau, lưng cô dán chặt vào ngực Tô Ngọc Kỳ, tay người đàn ông nắm lấy tay cô, lòng bàn tay cô rất lạnh, bên trên còn có nhiệt độ của nước tuyết vừa tan ra

“Đang nghĩ gì thế?” Tô Ngọc Kỳ ôm cô đồng thời kéo một nửa rèm cửa lại, đem cô áp lên tường, nhìn cô, Cố Uyên vừa mới tắm xong, trên người đang mặc một chiếc áo tắm ngọt ngào màu hồng phấn, vẫn còn mùi thơm của sữa tắm.

Hòa vào trong mũi của người đàn ông, đôi mắt của Tô Ngọc Kỳ sáng lên, giơ tay lên khều mái tóc còn ướt của cô.

Cố Uyên đẩy anh một cái, dù biết sự phản kháng này của mình không đáng kể với Tô Ngọc Kỳ, cô chỉ là cảm thấy ánh mắt người đàn ông này có chút nóng bỏng, liền quay mặt đi: “Anh Tô, chúng ta nên đi nhà bà nội rồi.”

Theo động tác nghiêng đầu của cô, mái tóc đen dài của cô dán lên chiếc cổ trắng ngần và thon dài, có những giọt nước theo gáy chảy xuống cổ, rất lạnh, cô liền co rúm lại.

Tô Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy dưới bụng một cảm giác nóng bỏng, dáng vẻ bây giờ của người phụ nữ này đặc biệt quyến rũ, nhưng người phụ nữ này lại không nhận ra, anh cúi đầu bắt đầu hôn cô, Cố Uyên có chút hoảng sợ, bị hôn làm hơi thở rối loạn: “Anh Tô…bà nội nói, bảo chúng ta qua sớm một chút.”

“…Ừ…làm một lần nữa, chỉ một lần thôi.” Anh vừa hôn cô vừa trả lời một cách không rõ ràng, cắn dái tai của cô, cơ thể Cố Uyên yếu ớt suýt nữa có chút không đứng vững, tay anh nâng mông cô lên, đặt cô lên bệ cửa sổ, tách hai chân cô ra, cảm thấy cô đang run rẩy, anh nói: “Lưu Thanh Vũ…”

“Ừm…”

Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt cười, giọng nói khàn khàn, gợi cảm mà trầm thấp: “Chúc mừng năm mới.”

Cố Uyên nhìn vào con ngươi đen nháy của người đàn ông, phản chiếu hình bóng của chính mình, một câu “Chúc mừng năm mới” vang lên bên tai, ngây người một lúc: “Anh Tô, Năm mới vui….a..”

Chữ “vẻ” kia vẫn chưa phát ra, anh tiến lên một bước, mặc dù có màn dạo đầu, Cố Uyên vẫn có chút đau.

“Cô nói cô, làm nhiều lần như thế rồi, sao vẫn mẫn cảm như vậy?” Ngón tay của Tô Ngọc Kỳ lướt qua mái tóc cô, đặt tại đầu cô, tránh cho động tác kịch liệt chạm đến đầu của cô, người phụ nữ nhọ giọng “A” một tiếng, khiến đáy mắt của anh càng sâu hơn vài phần ham muốn.

Kêu thật hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK