Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông nổ máy chuẩn bị tiếp tục chạy xe, Cố Uyên làm liều ngăn cản anh ta: “Ngài Tô, để tôi giúp anh băng bó một chút đi.”

“Ừ”Giọng nói lười biếng lãnh đạm của người đàn ông bật ra một âm tiết.

Cố Uyên mở đèn trong xe lên, tầm nhìn trong nháy mắt đã sáng lên.

Cô nhìn thấy rõ ràng trên cánh tay phải của người đàn ông, một vết thương dài khoảng năm centimet, nhìn rất sâu, không thấy được giọt máu chảy ra, nhưng ống ta áo màu xám tro đều bị máu nhuộm thấm đẫm.

Cố Uyên cầm băng gạc ra, xử lý vết thương cho người đàn ông.

Tô Ngọc Kỳ với tay lên kệ lấy ra một bao thuốc lá, cắn ra một điếu ngậm trong miệng, cầm bật lửa lên châm, hít một hơi, ánh mắt từ phong cảnh bên ngoài cửa sổ chuyển lên trên mặt người phụ nữ.

Cô cúi thấp đầu.

Động tác rất nhẹ nhàng, rất nhẫn nại.

Từ góc độ của anh, có thể thấy gương mặt trắng nõn của người phụ nữ, lông mi dày, dài và cong vút, còn có mạch máu trên cổ cô hơi nhô ra.

Cô rất nghiêm túc.

Tô Ngọc Kỳ không để ý một chút vết thương ngoài da này, đặt vào lúc trước, khi còn bé anh đã bị ném vào trong trại huấn luyện, bị tất cả các vết thương lớn nhỏ, cũng chỉ tùy tiện băng bó qua loa là được, từ khi nào phải cần thận như vậy, anh ta cũng phải làm từ thủy tinh mà.

Cố Uyên cúi đầu, ôm lấy cánh tay người đàn ông, thổi một cái.

Tay nắm điếu thuốc của Tô Ngọc Kỳ run lên một cái, cánh tay trái bên ngoài cửa xe, buông lỏng một chút, điếu thuốc rơi xuống, vết thương trên cánh tay kia, tựa như bị lông chim nhẹ nhàng quét qua một cái, hơi ngứa.

Ngứa đến tận trái tim.

“Có đau hay không?” Giọng người phụ nữ nhỏ nhẹ mà mềm mại. Cô nhìn vết thương trên cánh tay người đàn ông, cau mày.

Trong đầu Tô Ngọc Kỳ vang lên âm thanh của cô bé kia: “Mẹ nói, thổi một cái sẽ hết đau.” Lúc đó anh ta cảm thấy đó chỉ là lời dỗ trẻ con, nhưng bây giờ, dường như lại có công hiệu như vậy.

Thật đúng con mẹ nó, thổi một cái liền hết đau…

Trên cánh tay cũng không đau nữa, chỉ còn lại cảm giác hơi tê dại từ bên tai.

Anh nhìn “Lưu Thanh Vũ” ánh sáng trong buồng xe vừa vặn chiếu trên đỉnh đầu cô, chiếu sáng gương mặt sáng ngời của cô, đôi mắt kia cũng sáng đến dọa người, giờ phút này trên mặt người phụ nữ mang vẻ mặt lo âu, còn có sáng ngời mà mềm mại.

Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt phun ra một chữ: “Ừ”

“A…” Cố Uyên cắn cắn môi. Cô lại cúi đầu lần nữa thổi thổi vết thương trên cánh tay người đàn ông, cô biết làm như vậy cũng không được gì, vết thương sâu như vậy, máu trào ra không dừng được, tay cô cũng bị nhuộm đỏ, làm sao có thể không đau.

Cô giúp anh băng bó kỹ, nhưng rất nhanh máu tươi liền thấm thấu qua tấm lụa trắng, Cố Uyên vểnh môi: “Ngài Tô, hay là chúng ta tới bệnh viện đi…”

Lời nói của Cố Uyên vừa dứt, cằm đã bị người khác dùng lực nâng lên, cánh tay có lực của người đang ông mạnh mẽ chế trụ eo cô kéo cô về phía trước, môi mỏng áp sát tới, người phụ nữ trợn to hai mắt.

Anh vừa mới hút thuốc, trong miệng còn mùi vị thuốc lá, có chút khiến người ta nghẹt thở, cưỡng ép hôn hết lần này đến lần khác không cho Cố Uyên có cơ hội phản kháng, cô vừa có động tác muốn kháng cự, anh ta liền cắn lưỡi cô.

Cố Uyên bị hôn đến cả người mềm nhũn, người đàn ông này hôn quá bá đạo, không biết bao lâu, anh ta buông lỏng tay, chạy xe nhanh như bay trên đường, Cố Uyên mở to miệng thở hổn hển, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK