Trọng Tử Việt uống say rồi, sức lực rất lớn, đè cô ta ở dưới thân mình, Tiểu Mộng bị anh ta hôn lấy, cô ta sững sờ, đôi mi run lên một hồi, trước đây khi Trọng Tử Việt xảy ra quan hệ với cô ta đều chưa bao giờ hôn cô ta, Tiểu Mộng nhìn khuôn mặt anh tuấn gần ngay trước mắt kia, trái tim chợt đập loạn xạ, hai má đỏ bừng.
“Như Phương…” Trọng Tử Việt hôn cô ta.
Tiểu Mộng biết, Trọng Tử Việt say rồi.
Coi cô ta là Mộc Như Phương.
Nhưng mà lúc này, Tiểu Mộng cũng cam tâm tình nguyện.
Cô ta lẩm bẩm mà nhìn anh: “Cậu chủ Trọng…”
-
Chẳng mấy chốc, trời đã về đêm.
Mộc Như Phương đến biệt thự Lan Giang.
Đào Gia Thiên uống say rồi, anh ôm lấy eo của cô, ngón tay xoa xoa trên eo cô: “Như Phương, Như Phương, cuối cùng em cũng là của anh.”
Mộc Như Phương nhìn anh, cô đã từng nghĩ về ngày hôm nay, đã nghĩ đến từ sau năm trước rồi.
Cô cũng đã nghĩ đến, trải qua cuộc đời này một cách bình yên như vậy.
Người đàn ông hôn cô: “Như Phương, em sẽ không rời xa anh đúng không?”
Mộc Như Phương gật đầu, sẽ không đâu.
“Như Phương, anh không có hận em Như Phương…anh không hận em chút nào hết…” Hôm nay Đào Gia Thiên rất vui, bị chuốc rất nhiều rượu, toàn thân đầy mùi rượu nồng, lúc này đã say đến mơ mơ màng màng, lẩm bẩm khẽ nói; “Anh biết…anh biết em muốn giết anh…nhưng mà anh…anh không hận em, sáu năm trước không hận em, sáu năm sau, cũng không hận…”
Đôi mi của Mộc Như Phương chợt run lên.
Cô nhìn anh.
Anh khôi phục ký ức rồi sao?
Đào Gia Thiên ôm lấy cô, anh quá mệt cũng quá buồn ngủ rồi, uống nhiều rượu như vậy, men rượu vừa lên, anh dựa vào vai cô ngủ thiếp đi, Mộc Như Phương nghiêng mặt qua nhìn anh, cô muốn nhúc nhích một chút, phát hiện tay của người đàn ông ôm lấy eo của cô, giống như làm bằng gang bằng thép vậy, không thể lấy ra được.
-
Đêm khuya.
Nhà họ Đào
Bầu không khí tù đọng.
Tống Thấm Như ngồi trên ghế sofa, cơ thể bà ta cứ mãi run rẩy, Đào Kiệt giơ tay lên cao, Tống Thấm Như cười: “Ông muốn đánh tôi? Vậy ông đánh đi!”
Cái tát này của Đào Kiệt không có giáng xuống.
“Tống Thấm Như, từ khi nào mà bà lại biến thành cái bộ dạng như bây giờ vậy!”
“Tôi biến thành cái bộ dạng này?” Người phụ nữ xinh đẹp thường ngày đều ăn vận chải chuốc đúng mực cao quý lúc này lại lộ ra một nụ cười cứng nhắc: “Tôi cũng không muốn, Đào Kiệt, ông tưởng tôi muốn sao? Tôi cũng là thiên kim thế gia xuất thân cao ngạo, tôi tệ đến như vậy sao? Tôi có chỗ nào không so được với Tống Minh Yên chứ, tôi đã giúp ông nhiều bao nhiêu chứ, Đào Kiệt, ông tự hỏi lòng mình đi, nếu như không có tôi ra sức, ông thật sự có thể thuận lợi mà có được vị trí gia chủ nhà họ Đào như vậy sao? Ông tưởng Đào Tụng Minh và Đào Tinh Sương dễ xử lý như vậy sao? Nếu như không phải tôi chọn gả cho ông! Nếu như không phải tôi cứ chạy qua chạy lại ở đằng sau, thì căn bản là không lật đổ được Đào Tụng Minh!!! Đào Kiệt!!! Ông là người vô tình và lạnh lùng nhất trên thế giới này!!! Trong mắt ông, trong lòng ông chỉ có Tống Minh Yên!! Ông làm sao mà có thể nhìn thấy tôi ở phía sau được!!”
Tống Thấm Như điên cuồng gầm lên.
Bà ta cười.
Hất hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống thảm.
Nhìn bộ dạng này của bà ta, Đào Kiệt trầm mặc một hồi lâu.
“Thấm Như, cô ấy không có sai.”
Tống Thấm Như run rẩy, ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng: “Cô ta không sai, không lẽ tôi sai sao?” Thanh âm bà run rẩy khàn khàn: “Tôi sai bởi vì tôi thích ông, nếu như tôi không thích ông thì cũng sẽ không trở thành như vậy, tôi hận cô ta, tôi chính là hận cô ta, tôi hận cô ta cho dù không có ở đây đi nữa, nhưng cũng cướp mất trái tim của ông, ông căn bản không chịu nhìn tôi lấy một cái, cô ta đáng chết!! Lúc cô ta chết vẫn còn hỏi tôi, có phải là ông phái tới không, tôi nói, phải!”
Bà ta ha hả cười lớn: “Cô ta sẽ hận ông, cô ta sẽ hận ông vì đã hại chết chồng của cô ta, hại con của cô ta, lúc cô ta chết đã ôm nhau với người đàn ông đó!! Cô ta căn bản không thích ông! Đào Kiệt, tất cả tất cả những thứ này đều là tại ông!! Nếu như không phải vì ông, tôi cũng sẽ không đi đến bước này, lúc tôi mang thai Gia Thiên, ông nhốt người phụ nữ đó ở trong biệt thự tư nhân của ông, ông tưởng tôi không biết sao!! Đào Kiệt, là ông ép tôi, là tại ông!!”
Đào Kiệt lúc này.
Nhìn phòng khách sang trọng mỹ lệ trước mắt, nhìn hàng ngàn bức thư pháp quý giá trên tường, nhìn Tống Thấm Như ném tất cả mọi thứ xung quanh xuống đất để phát tiết cảm xúc của mình như một kẻ điên, ông ta dường như đã mất đi thính giác, mất đi ý thức, trong đầu chỉ còn một câu nói của Tống Thấm Như.
Cô ta cho rằng, là ông đã phái người đến giết Mộ Dung Cách.
Cô ta cho rằng, là ông đã hại cả nhà cô ta.
Vào giây phút cuối cùng, Tống Minh Yên mang theo sự căm hận đối với ông ta mà chôn vùi trong biển lửa.
Đào Kiệt giống như là không thở nổi nữa.
Ông ta biết.
Có một số chuyện đã sai, thì sẽ sai cả đời.
Căn bản không có chỗ cho sự hối tiếc.
Ông ta nghĩ, nếu như quay lại 29 năm trước.
Ông ta nhất định sẽ không chọn ở lại nhà họ Đào.
Ông ta muốn cùng Tống Minh Yên, cao chạy xa bay.
Giữ lấy bà mãi mãi.
Nhưng trên thế giới này.
Không có cơ hội nào quay trở lại.
“Thấm Như, nếu như ông trời cho tôi một cơ hội để quay lại, tôi sẽ không lấy bà.”
Nói xong câu này, ông ta bước ra khỏi thư phòng.
Phía sau là tiếng gào thét của Tống Thấm Như.
Lôi Minh nhìn Đào Kiệt: “Thưa ngài…”
“A Minh à.”
Lôi Minh nói: “Có tôi, thưa ngài.”
“A Minh à, tôi hối hận rồi.”
Lôi Minh sững sờ: “Thưa ngài.”
“A Minh, cậu nói xem, cô ấy hận tôi đến thế nào a.”
“Thưa ngài…” Chuyện của nhà Mộ Dung năm đó, ông ta cũng có tham dự, đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
“A Minh, con của cô ấy…chỉ còn lại Như Phương sao…”
“Từ manh mối hiện tại, thì chỉ còn lại cô Như Phương.” Lôi Minh gật đầu.
Nếu Như Phương đã có thể sống, vậy thì những đứa con khác của Minh Yên, chắc cũng có cơ hội sống.
“Điều tra, tôi muốn một kết quả chắc chắn.”
“Vâng!”
Đào Kiệt bước xuống lầu, đi được hai bước, ông ta lên tiếng căn dặn: “A Minh, từ hôm nay, đưa bà chủ đến Danh Thành Hoa Viên, không cho phép bà chủ được rời khỏi đó một bước.”
Lôi Minh có chút kinh ngạc, đây là muốn giam lỏng bà chủ sao?
Đào Kiệt vẫn còn chút tình cảm vợ chồng với bà chủ.
Nếu không, sẽ không đơn giản chỉ là giam lỏng rồi.
Lôi Minh gật đầu: “Vâng, thưa ngài!”
Sau khi nhìn Đào Kiệt rời đi.
Lôi Minh gõ cửa thư phòng, bước vào.
Tống Thấm Như ngồi trên thảm, xung quanh là một mớ hỗn độn, mái tóc đen nhánh mà bà ta chăm sóc chải chuốc cũng xoã rối bù trên vai, ánh mắt bà đờ đẫn, Lôi Minh bước tới: “Bà chủ.”
“Lôi Minh, ông ta đi rồi…”
“Bà chủ, ông chủ có chút việc đi trước rồi, ông chủ nói, bà hãy đến Danh Thành Hoa Viên nghỉ ngơi một thời gian.”
Nghe xong lời này, Tống Thấm Như cười lớn lên.
“Ha ha ha, Danh Thành Hoa Viên…ông ta muốn giam lỏng tôi a… Đào Kiệt ông ta có giỏi thì báo cảnh sát đi!! Có giỏi thì báo cảnh sát xử lý tôi đi!! Có giỏi thì cho tôi ngồi tù đi!! Chuyện của nhà Mộ Dung là tôi làm đó, ông ta đi báo cảnh sát đi, giam lỏng tôi như vậy thì có ích gì!! Dựa vào đâu mà giam lỏng tôi, Đào Kiệt!! Tôi và ông ta là vợ chồng 29 năm rồi a!! Đào Kiệt!!! Tống Minh Yên rốt cuộc có chỗ nào tốt, cô ta căn bản không yêu ông!! Cô ta có gì tốt chứ!!!”
Nhìn bộ dạng này của bà, Lôi Minh cũng không thể chịu nổi.
“Bà chủ, tôi đưa bà qua đó, A Minh ở Danh Thành Hoa Viên với bà.”
Ông ta dìu Tống Thấm Như dậy, đêm hôm đó, vào sáng sớm, một chiếc ô tô từ từ chạy vào Danh Thành Hoa Viên.
-
Mộc Như Phương mở mắt ra, trời đã sáng.
Cô nhìn khung cảnh trước mắt, căn phòng ngủ xa lạ mà quen thuộc, phong cách trang trí nhẹ nhàng, sang trọng với gam màu lạnh.
Chỗ này là……
Ồ, phải rồi, đây là biệt thự Lan Giang.
Cô đã gả cho Đào Gia Thiên.
Ở trên eo, cánh tay của người đàn ông siết chặt.
Mộc Như Phương không ngờ, đã một đêm rồi mà Đào Gia Thiên vẫn chưa chịu buông ra!
Cô nhớ đến những gì mà anh thì thầm vào tai cô khi anh say rượu đêm qua.
Không hận cô...
Tình cảm giữa cô và anh trước giờ đều không phải là sự hận thù đơn thuần, tình yêu đơn thuần.
Mộc Như Phương không thể đẩy cánh tay của anh ra, chỉ đành chui ra khỏi khe hở giữa cánh tay của người đàn ông, cô vào phòng tắm tắm một cái, bây giờ là 7:10 sáng, đồng hồ sinh học của Tống Thấm Như luôn rất tốt, cô vừa mới bước xuống lầu, quản gia lập tức bước đến: “Bà chủ dậy rồi?”
Mộc Như Phương chậm rãi bước xuống cầu thang, quản gia đi theo sau cô: “Thưa bà chủ, bữa sáng vẫn đang được chuẩn bị, còn khoảng 15 phút nữa, bà chủ đợi một lát.”
Mộc Như Phương gật đầu.
Cô đến ban công nhỏ ở tầng một.
Vào sáng sớm, khung cảnh bên ngoài biệt thự Lan Giang không tệ.
Không khí cũng rất tốt.
Cô hiếm khi tâm bình khí hoà mà nhìn phong cảnh ở nơi đây như vậy, biệt thự Lan Giang nằm ở vùng ngoại ô không khí trong lành của thành phố Hải Châu, phong cảnh xung quanh tuyệt đẹp, rất thích hợp để sinh sống lâu dài, từng được đánh giá là một trong mười ngôi nhà sang trọng hàng đầu ở thành phố Hải Châu.
Mộc Như Phương ngồi trên chiếu tatami, Tiểu Thiển đi tới đưa một bát canh ngân nhĩ hạt sen: “Bà chủ, bà chủ uống một chút trước đi, đợi lát nữa có thể ăn sáng.”
Quản gia Ngô nhìn Tiểu Thiển một cái, Tiểu Thiển này tuổi tác không lớn, nhưng không ngờ nịnh hót thì lại học nhanh như vậy, Mộc Như Phương vừa mới thành mợ chủ Đào thì liền chạy tới nịnh hót, quản gia Ngô cau mày, xem ra phải dạy dỗ đàng hoàng cô Tiểu Thiển này một phen!
Hơn nữa trước đây bà ta còn có một số mâu thuẫn với mợ Đào.
Lúc đó, quản gia Ngô làm sao mà ngờ được, Mộc Như Phương sau này lại thật sự có thể trở thành mợ Đào chứ…
Mộc Như Phương nhìn Tiểu Thiển một cái, nhận lấy canh ngân nhĩ hạt sen, Tiểu Thiển nói: “mợ chủ, ông chủ còn chưa tỉnh, tối hôm qua ông chủ uống rất nhiều rượu, có cần chuẩn bị một chút trà giải rượu không?”
Tiểu Thiển định hỏi thăm một chút, bởi vì đã qua một đêm rồi, men rượu cũng đã tan, hơn nữa Đào Gia Thiên bình thường ở trong biệt thự vốn không thích mùi của trà giải rượu.
Hơn nữa, trước đây Đào Gia Thiên hiếm khi say như vậy.
Lời nói của cô ta vừa dứt.
Đã khơi dậy sự bất mãn của quản gia Ngô: “Chuyện này cũng cần mợ chủ dặn dò sao?”
Tiểu Thiển lùi sang một bên.
Quản gia Ngô định khiển trách cô ta, nhưng bị ánh mắt của Mộc Như Phương ngăn lại.
“Mợ chủ.”
Mộc Như Phương nhìn bà ta, không phải là cô ghi thù, nhưng quản gia Ngô này, quả thực có chút tiểu tâm tư, cô không thích.
Quản gia Ngô cúi đầu: “Thưa mợ, tôi dạy dỗ hạ nhân một chút…hạ nhân là phải quản giáo nhiều, nếu không…”
Nếu không sẽ thật sự được nước làm tới.
Thân phận Tiểu Thiển như vậy, đến đây làm người làm, nhận lương cao, bây giờ lại dám nịnh hót mợ chủ ở sau lưng mình…
Mộc Như Phương xua xua tay.
Cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ quản gia Ngô nữa.
Quản gia chỉ đành ngậm miệng.
Bà ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiểu Thiển đi tới: “Mợ chủ, hồi nãy doạ chết tôi rồi, tôi còn tưởng quản gia Ngô lại muốn phạt tôi nữa chứ.”
Mộc Như Phương cười cười: “Bà ta cũng xử phạt các người sao?”
Tiểu Thiển gật đầu: “Bà chủ không biết chứ, ông chủ vốn không phải là ngày nào cũng về, ông chủ Đào có rất nhiều nơi ở ở thành phố Hải Châu, bình thường đều chọn chỗ gần nhất để ở, một tuần về được vài lần, nhưng lúc không về thì chỗ này đều là do quản gia Ngô quản, giống như là bà ta mới là nữ chủ nhân ở đây vậy, bình thường cũng làm hùm làm hổ lắm.”
Có một chút quyền thế thì đều sẽ như vậy.
Lợi ích và quyền thế sẽ làm mê muội tâm trí.