Khả Di oán giận: “Cũng phải, tớ vừa xuống máy bay chưa nghỉ ngơi bao lâu đã bị kéo tới.” Cô ta nhìn xung quanh một vòng, hiển nhiên là lúc Tống Thanh Việt đến làm bài tập đầy đủ cho cô ta, cô ta chỉ vào một cô gái nói: “Cậu xem này, đây chính là cô chủ nhà họ Đông Phương.”
Ánh mắt Cố Uyên vừa chuẩn bị nhìn sang, chuông điện thoại Khả Di vang lên, Cố Uyên nhìn người lui tới trong phòng tiệc, có chút mơ hồ.
Hàn huyên vài câu, Khả Di nói: “Em không đi, mình anh đi được rồi.”
Bên này mơ hồ truyền đến giọng đàn ông: “Đừng làm loạn với anh.”
Cúp điện thoại, khuôn mặt Khả Di bình tĩnh cười, Cố Uyên nghe được đây quả thực giống giọng Tống Thanh Việt, cười nói: “Được rồi, ngài Tống tìm cậu nói không chừng là có chuyện, cậu mau đi đi, tớ một mình ở đây chờ một lát.”
“Ừ, có chuyện gì nhớ gọi cho tớ, đúng rồi, Tống Thanh Việt cho tớ một món đồ, tớ cho cậu.” Khả Di nói xong, gỡ xuống một chiếc bông tai, tháo xuống bông tai của Cố Uyên, đeo lên cho cô: “Bông tai này rất đặc biệt, có thể định vị.”
Đây là Tống Thanh Việt cho cô ta, nói nơi này lớn như vậy, nếu như cô ta đi khắp nơi lạc đường…
Cô ta lại không ngốc, sao lại lạc đường chứ?
Hai chiếc bông tai đều là kiểu trân châu đơn giản, có điều Cố Uyên vẫn đem bông tai lúc trước tháo xuống, dù sao hai kiểu bông tai này cũng không giống nhau.
Cô đặt bông tai vào túi xách, nhìn thấy một viên trân châu đính trên túi xách rơi xuống.
Vốn dĩ đồng bộ với quần áo cô đang mặc, cô đã thay rồi.
Thế nhưng sau khi Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy, lại bảo cô đổi lại, cô chạm vào ngôi sao sáu cạnh ở cổ, cúi đầu, có chút cay đắng nghĩ, nếu như… Ngày đó đúng là sinh nhật mình thì thật tốt.
“Kỳ, anh biết mà, em sẽ giúp anh, em biết cái chết của Huỳnh Huỳnh không liên quan gì đến anh, em có thể nói với ba giúp anh, chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.”
Một góc hành lang.
Cô gái xinh đẹp mặc lễ phục đỏ cao quý khoác lên khủy tay Tô Ngọc Kỳ: “Kỳ, tại sao chúng ta không thể giống như trước kia nữa?”
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt lên tiếng: “Cô Đông Phương, nếu cô Đông Phương Huỳnh đúng là vì hạng mục hợp tác với Tô thị chúng tôi mà xảy ra chuyện, chúng tôi nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm, nếu như không phải, thì cũng sẽ điều tra ra hung thủ, còn trước đây ra sao, chúng ta chỉ là đối tác làm ăn bình thường, cô Đông Phương, tôi hẳn không làm chuyện gì khiến cô hiểu lầm chứ.”
“Kỳ…” Đông Phương Vũ cắn môi, có chút không dám tin: “Quãng thời gian du học ở nước ngoài, anh quên rồi sao?”
“Cô Đông Phương, quãng thời gian tôi ở nước ngoài du học, đối với cô cùng lắm là bạn học một năm.”
“Kỳ… Em biết anh đã kết hôn, cưới cô gái anh không thích, em có thể đợi, chỉ là em không thích anh nói như vậy, phủ nhận quá khứ của chúng ta như vậy.”
Tô Ngọc Kỳ rút tay ra, liếc nhìn đồng hồ, sau đó đút tay vào túi: “Đông Phương Vũ, nếu trước đây tôi thật sự không cẩn thận khiến cô ảo tưởng, vậy tôi ở đây nói với cô một tiếng xin lỗi.” Màu mắt anh rất tối, nhìn Đông Phương Vũ, tiếng nói vừa thấp vừa lạnh lộ ra không thể nghi ngờ: “Còn nữa, tôi có thích hay không, không tới phiên người khác xen mồm vào.”
Nói xong những lời này, Tô Ngọc Kỳ nhanh chân đi về phía trước.
“Kỳ…” Đông Phương Vũ nhăn mặt, nắm chặt hai tay, một cô gái mặt quần áo già giặn đi tới, che bên tai Đông Phương Vũ nói nhỏ hai câu, sắc mặt Đông Phương Vũ biến đổi, ánh mắt cô ta nhìn về một chỗ trên lầu hai, ánh mắt rơi lên người cô gái yên tĩnh dịu dàng: “Hóa ra, người phụ nữ này chính là vợ Kỳ, chỉ đến vậy mà thôi, bên cạnh Kỳ muốn phụ nữ nào mà không có, loại phụ nữ thanh thanh đạm đạm này, chẳng qua Kỳ cảm thấy mới mẻ mà thôi.”
“Cô chủ, cô không nên coi thường cô gái này, nghe nói người theo bên cạnh ngài Tô rất nhiều năm kia Tống…”
Đông Phương Vũ “hừ” một tiếng: “Đừng nhắc đến người phụ nữ kia với tôi, người phụ nữ kia, xưa nay tôi đều không để trong mắt, Kỳ căn bản cũng không thích cô ta, nhìn đáy mắt anh ấy, căn bản không có tình yêu.”
“Lưu. Thanh. Vũ.” Đông Phương Vũ từng chữ từng chữ ghi nhớ cái tên này: “Một đứa con gái xuất thân từ nhà giàu mới nổi mà thôi, Kỳ sẽ không thích xuất thân đê tiện như vậy.”
Cô gái kia nói: “Chỉ có cô chủ mới có thể sánh vai với ngài Tô.”
Đông Phương Vũ tự tin nở nụ cười.
“Đương nhiên, Kỳ, anh ấy cần tôi.”
Trong phòng tiệc vì chuyện của Tô Ngọc Kỳ và Cố Giác, bầu không khí trở nên lúng túng.
Duy nhất không thay đổi là những người nước ngoài ở một bên đỏ mặt xì xào bàn tán.
Hai người đều là vua một đế quốc thương mại.
Khí tràng mạnh mẽ đến mức khiến đám người nhìn mà phát khiếp.
Tuy Cố Giác ngồi trên xe lăn, nhưng khí tràng không e sợ Tô Ngọc Kỳ chút nào, khách quý thương nhân ở đây gần như đều nghe nói một ám vệ của nhà họ Cố chết có liên quan đến một hạng mục Tô thị mới khởi động, mọi người dồn dập suy đoán Tô Ngọc Kỳ đến nước Mỹ cũng vì vậy, hai ông lớn cứ như vậy đụng độ, mặt không có tia lửa.
Thế nhưng, Cố Giác chỉ là nâng ly rượu lên, cách không khí đụng một cái: “Ngài Tô, lâu rồi không gặp, ngài Tô đúng là không có gì thay đổi.”
Tô Ngọc Kỳ từng bước một đi tới, uống một hớp rượu đỏ: “Ngài Cố cũng vậy, không thay đổi chút nào.”
Khiến mọi người ăn dưa ngoác mồm chính là, hai ông lớn chẳng qua chỉ uống một ly rượu, sau đó liền… Không có sau đó nữa.
Tiệc rượu tiếp tục.
Cố Giác nói tiếng xin lỗi với mấy đối tác làm ăn bên cạnh, cơ thể không khỏe, sau đó vệ sĩ liền đẩy xe lăn về phía phòng nghỉ trên lầu.
Ánh mắt Tống Thanh Việt nhìn sang, chậm rãi thu lại, bước tới bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Có manh mối sao?”
“Sắp rồi.”
Tô Ngọc Kỳ khép mắt, gương mặt anh tuấn một mảnh lãnh đạm, nhẹ nhàng đung đưa chất lỏng trong ly đế cao, uống một hơi cạn sạch.
“Cậu uống ít chút, vết thương còn chưa lành.” Tống Thanh Việt nhíu mày lại, khoảng cách giữa anh ta và Tô Ngọc Kỳ rất gần, mơ hồ ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt, không nhịn được nhắc nhở.
Cố Uyên đi tới phòng rửa tay một chuyến, đụng phải An Thuần: “Mợ chủ Tô, chào cô.”
Cố Uyên gật đầu: “Cô An Thuần.”
Cô và An Thuần này không quen biết, chẳng qua là trong phòng tiệc gặp mặt ột lần, là hoa đào của Tô Ngọc Kỳ mà thôi, thế nên sau khi tiến lên chào hỏi, hong khô tay, Cố Uyên liền chuẩn bị rời đi.
An Thuần gọi một tiếng: “Mợ chủ Tô, cô cẩn thận cô Đông Phương một chút.”
Cố Uyên xoay người.
An Thuần thấy sắc mặt Cố Uyên không rõ, tự nhiên hào phóng nói: “Cô Đông Phương vẫn thích ngài Tô, tôi chỉ là cảm thấy mợ chủ Tô cô… rất đơn thuần, nên không nhịn được muốn nhắc nhở một câu, đương nhiên tôi cũng thích ngài Tô, có điều tuy tôi thích, nhưng tôi cũng sẽ không làm chuyện phá hoại chuyện tình càm của người khác.”
Cố Uyên cảm thấy An Thuần này chẳng qua chỉ là người được giáo dục ở nước ngoài, thẳng thắn yêu thích Tô Ngọc Kỳ, nhưng cũng sẽ không khiến người ta phản cảm, cô gật đầu: “Cảm ơn cô An Thuần nhắc nhở.”
Sau đó rời khỏi phòng rửa tay.
Phụ nữ thích Tô Ngọc Kỳ rất nhiều, Cố Uyên cũng đã… tập mãi thành quen rồi.