“Đại ca, rõ ràng em thấy hắn trốn trong này.”
“Đồ vô dụng, một thằng bị thương như vậy cũng không kiếm ra được?” tiếp theo là giọng nói hùng hổ của người đàn ông: “Kiếm không ra được nó, bọn mày đừng hòng yên thân.”
Đàm Y Y mở to đôi mắt, muốn cầu cứu, ngón tay của cô bấu chặt lấy tay nắm cửa, gã đàn ông đó nhanh hơn cô một bước, bịt miệng cô lại, giọng nói định ohats ra cũng bị chặn lại ở cổ họng, tay kia vòng qua eo cô ôm chặt, sức lực của nam và nữ khác rất xa nhau.
Đàm Y Y rõ ràng đã bị khống chế.
Cô tuy là bướng bỉnh kêu căng, nhưng tính cách rất đơn thuần.
Nhà họ Đào bảo vệ cô rất tốt.
Chưa từng gặp phải chuyện như vậy.
Trong phút chốc, tròng mắt đỏ lên.
Bị xâm phạm đau buốt.
Một cách quá rõ ràng.
Một giọt nước mắt rơi xuống đôi má.
Người đàn ông nhận ra, giọt nước mắt ấm nóng đó chảy qua đầu ngón tay, hắn run lên một cái, động tác nhẹ đi rất nhiều, hắn nhìn xuống người con gái dưới thân, trong bóng tối, một đôi mắt tinh khiết, đơn thuần thấm đẫm nước mắt, phút chốc giật mình.
Hắn giơ tay lên.
Đặt lên cổ cô.
Đàm Y Y ngất đi.
Đợi cho đến tiếng đông ngoài cửa không còn, hắn nhanh nhẹn rời khỏi, di chuyển nhanh đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, một siêu xe màu đen dạng thương gia chạy đến.
Từ trên xe bước xuống một cậu trai trẻ.
“ Cậu Doãn anh không sao chứ.” Người đó vội vàng đỡ hắn.
Doãn Minh Tước lên xe xong, ngón tay đè chặt vết thương trên bụng, mặt hắn trắng bệt, nhưng lại rất rắn rỏi và đẹp trai.
Giọng nói khản đặc: “Không chết được đâu.”
Cậu trai trẻ đó lập tức bảo lái xe chạy đi, nhanh chóng lấy hòm thuốc ra băng bó vết thương cho Doãn Minh Tước, người kia một tay cởi nút áo, lộ ra thân hình hoàn mỹ, vết đạn ngay trên bụng, hắn cắn chặt răng, sắc mặt nhợt nhạt, mồ hôi ướt đẫm, viên đạn vẫn chưa lấy ra, cậu trai trẻ không dám tự mình quyết định, do dự một hồi: “ Cậu Doãn..."
Doãn Minh Tước giật lấy kiềm và một thanh da phẫu thuật, trong ánh mắt khiếp sợ của cậu trai trẻ, lấy ra viên đạn, hắn cắn chặt đôi môi mỏng, đè nén sự đau đớn, không chút huyết sắc, máu từ vết thương chảy ra xối xả không ngừng, rất nhanh sau đã làm thấm ướt hết tấm thảm trong xe, người đàn ông trẻ lập tức khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó lại.
Tài xế vòng xe gấp: “Cậu Doãn, sau lưng có người đang đuổi theo!”
Doãn Minh Tước cười khẩy một cái, trong mắt lóe lên huyết quang sắc lạnh: “Có gì đâu mà sợ.”
______
Lúc Đào Y Y tỉnh lại đã là hai tiếng sau.
Trước mắt tối đen, mịt mờ.
Thị lực cô mơ hồ.
Trong người cảm giác đau đớn tột cùng, trong không khí thoang thoảng mùi máu,
phút chốc làm cô bừng tỉnh.
Đây là lần đầu tiên,
Vậy mà người đàn ông xâm phạm cô không hề thương hương tiếc ngọc, lúc đứng lên, cô rõ ràng cảm giác được sự khó chịu và đau đớn.
Hôm nay lẽ ra cô đến đây là vì giúp Mộc Như Phươngtìm Tề tam, nhưng thật không ngờ, lại xảy ra chuyện như vậy.
Cô bị…
Cô bị một người lạ xâm hại.
Thế nhưng ngay cả mặt đối phương ra sao cô cũng không nhìn thấy.
Ngay lập tức nước mắt Đào Y Y từ khóe mắt tuôn trào, cô bấu chặt làn váy, toàn thân run lên bất lực vô vọng, người đàn ông đó, nhất định cô phải tìm cho ra!
Theo như tính cách của cô, ai đã từng ức hiếp cô, cô đều không buông tha cho người đó.
Thế nhưng…
Thế nhưng, những chuyện như thế này, cô làm sao nói với người nhà đây.
Cô thất thần đi ra khỏi hội sở.
Cả đường đi nghiêng ngã, lảo đảo,
Không biết phải làm sao.
_____
Mộc Như Phươngtrong khoảng thời gian này đều không gặp được Đào Y Y.
Đến điểm hẹn của hai người đều không gặp được cô ấy.
Cô có chút lo lắng.
Cho đến gần nửa tháng sau.
Mộc Như Phươngmới biết được tin của Thiều Vy Vy.
Là từ miệng của Diên Phong nói ra.
Cô tỏ vẻ như tùy ý hỏi thăm một câu.
Diên Phong nói: “Cô Y Y gần đây sắp đính hôn với cậu Doãn Minh Tước.
Mộc Như Phươngkinh ngạc: “ Y Y sắp đính hôn.”
Đinh Phong gật đầu.
Mộc Như Phươngmím chặt môi.
Cô nhìn Diên Phong.
Bản thân cô cũng lo chưa xong, không rảnh bận tâm chuyện người khác, nhưng năm năm trước cô đã biết, Đào Y Y là yêu Diên Phong, tuy là Diên Phong chưa từng nói đến việc này, nhưng không có nghĩa là Diên Phong không biết được những chuyện như vậy.
Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Đào, thích người nào đều hiện rõ trên mặt.
Đào Y Y thích Diên Phong, ngay cả Đào Gia Thiên đều rõ mồn một.
Mộc Như Phươnghơi nhíu mày: “Là đại gia châu báu đá quý Doãn thị phải không?’
Diên Phong gật đầu, ánh mắt hỗn loạn: “Đúng,con của Doãn Viễn Hằng, đại thiếu gia nhà họ Doãn, Doãn Minh Tước."