Tống Ánh San đứng ở bên cạnh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười quan tâm với cô bé nhưng trong lòng đã tức muốn nổ phổi rồi!
Đều tại cô bé này làm chậm thời gian cô ta ăn tối cùng Tô Ngọc Kỳ.
Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn sáu giờ chiều rồi. Anh nói với Tống Ánh San: “Ánh San, tối nay sợ là anh không thể ăn cơm với em được rồi. Anh sẽ ở đây với Cố Tinh Tinh chờ ba mẹ của cô bé tới. Anh sẽ cho người tới đưa em về."
Tống Ánh San cười rất tâm lý nói: “Ngọc Kỳ, em chờ cùng anh. Em cũng không yên tâm khi để cô bạn nhỏ này phải ở lại đây một mình."
Qua gần mười phút, điện thoại của Tống Ánh San đổ chuông. Đó là do người đại diện Kỷ Liên Liên gọi tới.
Tống Ánh San đi qua một bên nghe máy.
"Ánh San, cô ở đâu vậy? Thuốc cô bảo tôi chuẩn bị cho cô, tôi đã mua được rồi.... Tôi đưa cho anh Đông dùng thử, thấy hiệu quả của thuốc này rất mạnh. Cô nên dùng vừa phải một chút..."
Tống Ánh San vội vàng che điện thoại, rất sợ những người khác nghe được giọng của Kỷ Liên Liên.
Cô ta liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ, thấy người đàn ông cũng không chú ý tới bên đây, đang tập trung tinh thần vào cô bé kia. Lúc này, cô ta mới nói vào trong điện thoại của mình: “Ly Ly, có thông báo sao cô không nói cho tôi biết sớm chứ? Lần sau không được phép làm vậy nữa."
Tống Ánh San cúp máy rồi nhìn Tô Ngọc Kỳ nói: “Ngọc Kỳ, Ly Ly đột nhiên nói cho em biết là tạm thời có thông báo, em phải đi qua một chuyến."
Tô Ngọc Kỳ bảo tài xế đưa cô ta đi.
Trong phòng khám bệnh, cô bé nằm ở trong lòng Tô Ngọc Kỳ và ngáp một cái, dụi dụi con mắt nói: “Chú ơi, hoàng hậu vừa nãy là bạn gái của chú à?"
Tô Ngọc Kỳ nuông chiều nhéo một cái vào mặt Cố Tinh Tinh: “Hoàng hậu nào?"
"Chính là hoàng hậu độc chết công chúa Bạch Tuyết, chính là dì xinh đẹp vừa rồi đấy." Tinh Tinh rất nghiêm túc nói: “Hoàng hậu rất, rất xấu xa."
Người đàn ông cười, chỉ cảm thấy bánh bao trước mắt thật đáng yêu, dù sao cũng chỉ là truyện cổ tích của trẻ con mà thôi: “Cháu có số điện thoại của người nhà không, của ba mẹ cháu đấy?"
Đã hơn một giờ mà ba mẹ của cô bé vẫn chưa tới.
Đúng là quá vô trách nhiệm.
Cố Tinh Tinh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, cô bé đương nhiên nhớ số điện thoại di động của mẹ, nhưng mẹ ở thành phố khác. Mà cô bé lại không nhớ được số của Dì Lý, chỉ có thể đọc số máy bàn ở trong nhà.
Tô Ngọc Kỳ cầm điện thoại lên và gọi lại vào số máy bàn, bên kia không có ai nghe máy. Người đàn ông nhíu mày.
….
Cố Uyên đi thư viện mua rất nhiều sách có liên quan tới thiết kế thời trang, còn mua thêm mấy quyển tạp chí thời trang, trong đó có tạp chí “Thời trang đô thị N9” - chỗ làm việc của Cố Uyên ở thành phố Lệ Châu. Nếu không phải bởi vì thay Lưu Thanh Vũ cưới Tô Ngọc Kỳ, Cố Uyên sẽ vẫn làm việc trong tạp chí này.
Cô chính là người chịu trách nhiệm thiết kế thời trang và phối đồ. Chủ biên rất tốt với cô, bốn năm trước đây cô còn chưa tốt nghiệp đại học lại sinh ra Tinh Tinh, tìm việc khắp nơi cũng chỉ có "Thời trang đô thị N9" cho cô một cơ hội như vậy!
Mặt trời chiều hạ xuống phía tây, Cố Uyên trở lại biệt thự Ngân Phong.
Thím Lý đã làm xong bữa tối.
Cố Uyên uống một chén cháo nhỏ. Thím Lý nói cô ăn quá ít, lại gắp cho cô rất nhiều thức ăn nhưng cô không ăn được nhiều như vậy.
Thím Lý nói: “Mợ chủ, cô nên ăn thêm một chút nữa, như vậy mới có khả năng sinh cho cậu chủ mấy cô bé, cậu bé chứ!"
Cố Uyên đỏ mặt. Cô biết thím Lý muốn tốt cho cô nhưng cô thật sự không ăn được nữa.
Ăn cơm xong, thím Lý lại nấu một chén thuốc bắc: “Mợ chủ, cô uống cái này để điều dưỡng cơ thể, tranh thủ sớm ngày có thai…"
Cố Uyên nhìn chén thuốc bắc này mà gương mặt đỏ bừng. Nhưng thím Lý cứ đứng đó làm cô không thể từ chối được, không thể làm gì khác hơn là uống cạn.
…
Bên trong bệnh viện ở thành phố Lệ Châu, Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn đồng hồ đã sắp tám giờ. Cố Tinh Tinh ghé vào trên vai anh ngủ thiếp đi. Cô bé nhẹ như lông chim vậy, lông mi dài giống như một cái quạt nhỏ. Người đàn ông nhìn cô bé mà thấy trong lòng ấm áp. Anh bế cô bé lên và rời khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe.
Cố Tinh Tinh mở đôi mắt còn ngái ngủ, mờ mịt nói: “Chú..."
"Ừ."
"Chú ơi, chúng ta sắp đi đâu vậy?"
"Tinh Tinh, cháu còn nhớ được nhà cháu ở đâu, xung quanh có tòa nhà gì không?" Tô Ngọc Kỳ bế Cố Tinh Tinh và đổi tư thế, để cho cô bé được ngủ thoải mái hơn.
Cố Tinh Tinh cố gắng mở đôi mắt ngái ngủ ra, giọng nói cũng vì buồn ngủ mà có phần yếu ớt: “Cháu không nhớ...
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô bé, suy nghĩ một lát cũng thấy đúng. Cô bé còn bé, làm sao có thể nhớ nhiều như vậy chứ?
Trời tối mà ba mẹ của cô bé này còn chưa tới.
Thấy cô bé quá buồn ngủ, Tô Ngọc Kỳ mở miệng nói: “Tinh Tinh, chú đưa cháu về chỗ chú ở được không." Chờ tới ngày mai, anh sẽ tới Cục cảnh sát điều tra xem ba mẹ của cô bé này là ai, cũng tìm cách liên lạc.
".. Được.."
…
Hoàng Hưng mở cửa phòng ra, Tô Ngọc Kỳ đi vào và đặt Cố Tinh Tinh lên giường, nhéo vào gương mặt bầu bĩnh của cô bé, trên miệng không khỏi mỉm cười.
Hoàng Hưng đứng ở bên cạnh nhìn thấy vậy mà trong lòng chấn động. Cậu đi theo bên cạnh Tô Ngọc Kỳ từ nhỏ. Suốt mấy chục năm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ có kiên nhẫn với một bánh bao nhỏ như vậy.
Đây là tổng giám đốc Tô lạnh lùng, tàn khốc, vô tình mà cậu biết sao?
Trời ạ, Hoàng Hưng quả thật không dám tin vào mắt mình.
…
"Anh Hoành, anh đã tìm được Tinh Tinh chưa?" Lý Thu Nguyệt tìm dọc theo xung quanh trường học một lượt. Cô ấy cầm điện thoại, sốt ruột tới mức nước mắt cũng tràn ra: “Anh Hoàng, anh nói xem, nếu như Tinh Tinh bị lạc mất thì phải làm gì bây giờ? Chúng ta làm sao ăn nói được với cô Cố đây?"
Trần Hoành Sở giơ tay tát mạnh vào mặt mình, khập khiễng tìm kiếm ở bên đường: “Tiểu Nguyệt, đều tại tôi, nếu như tôi ngồi xe tới sớm một chút, nói không chừng đã không lạc mất Tinh Tinh."
Trần Hoành Sở là quân nhân xuất ngũ, chân trái bị gãy nên không thể đi đường, chỉ có thể chống gậy để đi. Chiều nay Lý Thu Nguyệt đi tới bệnh viện lấy thuốc cho anh, còn anh sẽ tới trường học đón Tinh Tinh. Khi anh thấy đến giờ liền lên xe buýt, không ngờ lại thấy một tên làm chuyện dâm loạn trên xe buýt. Lúc đó Trần Hoành Sở không nhịn được mới xông tới trừng trị cho người kia một trận. Sau đó lại có người báo cảnh sát, chờ cảnh sát tới bắt tên dâm loạn kia đi. Cũng vì chuyện này mà xe buýt chậm trễ thời gian. Chờ tới khi anh đến cổng trường thì đã không thấy Tinh Tinh đâu nữa.
Anh tới chỗ phòng bảo vệ của trường học xem màn hình giám sát, thấy Tinh Tinh tự mình đi ra khỏi trường học, tới con đường đối diện đã vượt qua phạm vi của cameras rồi.
Qua màn hình giám sát chỉ có thể nhìn thấy được ở chỗ đây.
Lý Thu Nguyệt và Trần Hoành Sở dẫn theo con trai đã lên cấp hai của mình tìm suốt một tối vẫn không tìm được Tinh Tinh. Tối đó, Trần Hoành Sở đi ngay tới Cục cảnh sát báo án.
Nhưng lời cảnh sát nói chẳng khác nào dội một chậu nước lạnh xuống đầu Lý Thu Nguyệt và Trần Hoành Sở. Bọn họ chỉ là người bình thường, không có quyền thế gì.
Lý Thu Nguyệt khóc đi ra khỏi Cục cảnh sát, lấy điện thoại gọi cho Cố Uyên: “Cô Cố, tôi có lỗi với cô... Tinh Tinh, không thấy Tinh Tinh đâu cả."
…
Cố Uyên suýt ngất. Trong lòng cô chấn động, cũng không để ý tới chuyện gì nữa, vội vàng cầm túi xách và đi xuống cầu thang. Cô phải đi tới Thành phố Lệ Châu.
Không thấy Tinh Tinh của cô đâu cả..
Cô hận không thể lập tức bay trở về thành phố Lệ Châu.
Thím Lý thấy mặt Cố Uyên đầy nước mắt, dáng vẻ hoảng hốt, lo sợ thì làm sao có thể đồng ý cho cô đi được: “Mợ chủ, mợ chủ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Thím Lý, tôi.. Một người bạn của tôi có việc, tôi cần đi gấp..."
"Mợ chủ, muộn thế này rồi mà cô còn muốn đi đâu nữa? Có vội thế nào cũng phải chờ tới ngày mai mới được."
Cố Uyên làm sao có thể đồng ý chờ được chứ? Cô không biết mình nói gì, chỉ đẩy thím Lý ra và chạy thẳng ra ngoài vẫy một chiếc xe, chạy tới sân bay.