Tống Thấm Như bị câu nói này làm cho kinh ngạc lùi lại mấy bước, một người làm vội vàng để đồ trong tay xuống đi tới đỡ lấy bà ta.
Tống Thấm Như giơ tay chỉ vào Đào Gia Thiên: “Được, con trai ngoan của mẹ, con đây là vì người phụ nữ này mà muốn trách cứ mẹ của con!”
“Mẹ, mẹ biết, con chưa từng trách mẹ, nhưng con hy vọng mẹ đừng làm tổn thương vợ của con!”
Đào Gia Thiên mắt đen sẫm lại, anh lần nữa cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng.
“Như Phương, em cảm thấy như thế nào.” Anh nhìn bên gò má trắng nõn của cô bị sưng tấy, khoảnh khắc đó anh cảm thấy hít thở không thông.
Mộc Như Phương lắc đầu, sắc mặt của cô trắng bệch, màu môi cũng rất trắng, cảm xúc của cô có chút tụt xuống, đột nhiên, cô nhắm mắt lại, ngất đi.
Đào Gia Thiên hoảng gốt: “Như Phương!!”
Anh vội vàng bế Mộc Như Phương lên, sải bước đi ra ngoài cửa.
Khi đi đến cửa, anh dừng bước chân, không có quay đầu, chỉ như vậy, quay lưng nói với Tống Thấm Như: “Mẹ, con là người, mẹ không có cách nào khống chế tình yêu của con, con cũng hy vọng mẹ có thể tôn trọng con, ba nói đúng, mẹ thật sự cần ở nơi này, tĩnh tâm dưỡng khí.”
Nói xong, anh liếc nhìn Lôi Minh ở ngoài cửa.
“Quản gia Lôi, cố gắng chăm sóc mẹ, mẹ cần tĩnh dưỡng, đừng để vài người không liên quan đến quấy rầy mẹ, còn có ông, tôi hy vọng cũng thế.” Ánh mắt sắc bén như dao găm của anh nhìn Lôi Minh đang cúi thấp đầu.
Lôi Minh ít khi nhìn thấy Đào Gia Thiên tức giận như vậy.
“Quản gia Lôi, tôi hy vọng ông có thể chuyên tâm chăm sóc mẹ, chuyện khác, ông đừng nhúng tay vào!!”
Đây là...
Tước đi quyền của Lôi Minh ở bên ám vệ doanh.
Từ giờ, Lôi Minh không thể dùng thân phận quản gia của nhà họ Đào tự ý điều động ám vệ nữa.
Lôi Minh nói: “Vâng, cậu chủ.”
Đào Gia Thiên mang Mộc Như Phương đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn dáng vẻ hốt hoảng của anh còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì, nhưng sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói: “Không sao, chỉ là ngất đi thôi, nghỉ ngơi một lát thì sẽ khỏe lại, cậu đợi nửa tiếng nữa gọi cô ấy, cô ấy tỉnh lại là ổn rồi.”
Người đàn ông bò, quần, đánh đấm trong bùn đất đầy máu me vào khoảnh khắc này đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Anh vừa rồi, thật sự bị dọa vì cô đột ngột ngất đi.
Bác sĩ nói: “Cơ thể của vợ cậu rất suy nhược, cho nên mới hôn mê, đợi cô ấy tỉnh lại, sau này bổ sung dinh dưỡng, tăng chất đạm, tăng sức đề kháng là được rồi!”
Đào Gia Thiên luôn túc trực bên cạnh Mộc Như Phương, đợi Mộc Như Phương tỉnh lại, anh mới yên tâm được.
Đào Gia Thiên không biết mấy phút ngắn ngủi Mộc Như Phương với Tống Thấm Như ở phòng ăn đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chuyện ngày hôm nay, anh thật sự thấy tức giận.
Anh đối với Tống Thấm Như còn có sự tôn trọng.
Nếu Tống Thấm Như không phải mẹ của anh, anh một chút mặt mũi cũng không muốn cho.
“Cô gái này đã tỉnh thì không sao rồi, thưa anh, anh cũng đừng quá lo lắng, cô ấy chỉ là cơ thể quá suy nhược, bổ sung nhiều vitamin cùng chất đạm là được.”
Đào Gia Thiên gật đầu, bế Mộc Như Phương trở về biệt thự Lan Giang.
Anh đặt cô trên ghế sô pha, ra lệnh quản gia Ngô cầm tủ thuốc đến.
Quản gia Ngô thấy má của Mộc Như Phương sưng đỏ, mắt trợn to.
Trong lòng âm thầm kinh ngạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Ai??
Ai dám làm mợ chủ bị thương??
Thuốc mỡ được anh xoa đều trong lòng bàn tay, mang theo độ ấm, áp vào gò má của Mộc Như Phương, cô hít sâu một hơi, lòng bàn tay của anh cũng run lên, anh mím môi: “Nhịn một chút, phải thoa thuốc mới mau hết sưng.”
Lông mi của Mộc Như Phương run rẩy vài phần.
Đào Gia Thiên giúp cô xử lý vết thương trên má.
“Còn đau không?” Anh từ đầu đến cuối đều quỳ một chân trên thảm.
Mộc Như Phương lắc đầu.
Đã không biết đau là gì rồi.
Nhưng cánh môi của cô đã không có màu sắc gì nữa.
Đào Gia Thiên chỉ cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu.
“Nghỉ ngơi một lát.” Anh bế cô lên, đi lên lầu rồi vào trong phòng ngủ.
Quản gia Ngô vội vàng đi theo.
Đào Gia Thiên thấy Mộc Như Phương nằm trên giường, cuộn người, ngủ rồi, sau đó anh mới nhẹ tay nhẹ chân xoay người đi ra ngoài, nói với quản gia Ngô đợi ở cửa: “Bữa tối chuẩn bị một ít đồ dinh dưỡng.”
“Vâng!”
Từ sau chuyện này, mấy ngày sau đó của Mộc Như Phương đều bị Đào Gia Thiên nhìn chằm chằm, anh gần như xem cô là một búp bê thủy tinh mỗi ngày căn dặn cô ăn nhiều một chút.
Lượng cơm của Mộc Như Phương vốn dĩ đã ít, thật sự ăn không nổi, anh mới tha cho cô.
Khi Mộc Như Phương rảnh rỗi thì thích chơi đùa với ‘không ăn cá’, đặc biệt thích chụp ảnh cho nó.
Đào Gia Thiên ở một bên cũng có hơi ghen.
Cúi người, túm cổ của ‘không ăn cá’, đem ‘không ăn cá’ cho vào trong chuồng.
Mộc Như Phương không ngờ anh vậy mà làm ra hành động trẻ con như vậy.
Đào Kiệt ở huyện Thanh Bình hơn một tuần.
Nơi này là một thôn nhỏ.
Tên cũng không hay, gọi là huyện Thanh Bình, đổi âm tiết chính là huyện Thanh Bần, người trẻ đa số đều đi ra ngoài, ở nơi này, càng nhiều người trung niên và người già.
Trung niên người già lười nhác ở đây, muốn lá rụng về cội.
Đào Kiệt ở nơi này, sát với mộ nhà họ Mộ Dung, mua một căn nhà cũ, sai người tu sửa lại một chút.
Thủ hạ của ông ta vốn muốn sửa chữa cho xa hoa một chút, nhưng, ông ta cảm thấy sửa chữa quá đẹp thì không phù hợp với sự cách điệu của thôn này, cho nên chỉ yêu cầu sửa chữa đơn giản, mặc dù là sửa chữa đơn gian, bên ngoài chỉ là một căn nhà ngói xanh bình thường, nhưng bên trong, nguy nga tráng lệ.
Đào Kiệt hừ một tiếng: “Khang, không cần như thế.”
Lôi Khang nói: “Ông chủ nếu muốn sống lâu ở đây, đương nhiên phải tu sửa tốt một chút.”
Đào Kiệt đến mộ của nhà họ Mộ Dung.
Nói là mộ, xung quanh cũng đều là hoa màu.
Vài ngôi mộ thấp
Mô đất.
Xung quanh đều là cỏ dại.
Đào Kiệt đeo găng tay, nhổ hoa cỏ dại hết ở xung quanh mộ của Tống Minh Yên.
Lôi Khang thấy thế, vội vàng đi tới giúp ông ta, bởi vì mộ của Tống Minh Yên và Mộ Dung Cách liền với nhau, lúc nhổ cỏ tự nhiên cũng thuận tiện giúp Mộ Dung Cách nhổ.
Đào Kiệt hừ một tiếng: “Ông giúp ông ta làm gì, để trở lại.”
Lôi Khang vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó chôn cỏ dại vừa nhổ lên lại trên mộ của Mộ Dung Cách.
Ônh ta không nhịn được mà bật cười.
Thật sự khôg nhịn được.
Tính khí của ông chủ, vẫn thật là...
Sân bay, chuyến bay từ Đông Nam Á về thành phố Hải Châu vừa hạ cánh.
Cửa ra xuất hiện một người đàn ông cao 1m83 đi ra, vóc dáng hơi vạm vỡ, đeo kính râm, tóc cắt ngắn, khí chất trên người anh ta khác với người thường, làn da cũng hơi ngăm đen.
Anh ta siết chặt tay cầm của chiếc vali.
Không ngờ mới rời khỏi thành phố Hải Châu mấy tháng mà thôi, trước tiên truyền ra tin tức Đào Y Y sắp gả cho công tử ăn chơi không có quyền thế của nhà họ Doãn, sau đó thì cô ta mất tích.
Anh ta nhíu mày đi ra ngoài, rất nhanh lên một chiếc taxi bên đường.
Xe chở vào trung tâm thành phố, cuối cùng dừng dưới tòa nhà thương mại của tập đoàn Đào Thị, mục tiêu của anh ta rõ ràng hơn nữa không có bất kỳ sự do dự gì.
“Chờ đã, mời xuất trình giấy tờ tùy thân.”
Thấy người đến không nói hai lời thì muốn xông vào, bảo vệ vội vàng cản anh ta lại, trợ lý Hứa từ bên trong vừa hay đi ra, đột nhiên nhìn thấy anh ta thì kinh ngạc.
“Lục Diên Phong? Cậu từ Đông Nam Á về rồi sao? Cậu không phải...”
Trợ lý Hứa liếc nhìn bảo vệ, ra hiệu anh ta lùi ra.
Sau đó đi đến trước mặt Lục Diên Phong: “Cậu không sao chứ?”
Lục Diên Phong nói: “Một lời khó nói hết, cậu chủ đâu?”
“Cậu chủ ở phòng làm việc.”
Lục Diên Phong sải bước đi về phía trước: “Vừa đi vừa nói.”
Vào trong thang máy, anh ta nói: “Cô chủ?”
“Cô chủ, còn chưa có tin tức.”
Lục Diên Phong vào thẳng văn phòng tổng giám đốc, lúc này Đào Gia Thiên đang xử lý sự vụ, thấy Lục Diên Phong đi vào, ánh mắt của anh có chút thâm trầm: “Về rồi.”
Lục Diên Phong gật đầu: “Tôi về rồi, cậu chủ.”
Đào Gia Thiên đứng dậy, anh đi đến bên cạnh Lục Diên Phong, giơ tay vỗ anh ta: “Không sao là tốt.”
Cái khác, anh không có hỏi nhiều.
Hàn huyên một hồi, Lục Diên Phong là người đã nhận định ai thì không dễ buông tay, chỉ có điều anh ta biết mình và Đào Y Y căn bản không có khả năng, cho nên cũng không có chấp nhất phải có được, chỉ là lo lắng cho cô ấy mà thôi.
“Tôi nhận được tin tức nói cô chủ mất tích rồi, cậu chủ, tôi muốn phụ trách việc tìm cô chủ trở về.”
Anh ta bảo vệ Đào Y Y ít nhất cũng 8 năm, từ sau khi Đào Gia Thiên tiếp quản tập đoàn Đào Thị bèn bộc lộ tài năng, đánh địch vô số, vì thế mới phái một người bảo vệ Đào Y Y và cô Mộc.
Anh ta đối với Đào Y Y, trong lúc tiếp xúc, anh ta dần dần thích cô ấy, nhưng, hai người suy cho cùng không có khả năng.
Lục Diên Phong luôn là cánh tay đắc lực của Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên gần đây công việc quấn thân: “Cơ thể của cậu, có cần nghỉ ngơi thêm không.”
Lục Diên Phong lắc đầu: “Tôi không sao.”
Đào Gia Thiên: “Trước mắt có một nơi rất khả nghi, tôi phái nhân thủ cho cậu, cậu phụ trách điều tra cô chủ rốt cuộc có ở đó hay không.”
“Chỗ nào.”
“Thành phố Tùng.”
“Các cậu phải tra chỉ là hành tung của cô chủ, chú ý, đừng đánh rắn động cổ, con bé không muốn trở về.”
Lục Diên Phong nghĩ đến tính cách bướng bỉnh đó của Đào Y Y, nhớ đến trước khi anh ta rời khỏi, Đào Y Y cúi mặt chủ động tỏ tình với anh ta thì biết chắc chắn cô bị ép gả cho Doãn Minh Tước.
Lập tức xuất phát đến thành phố Tùng, bất luận như thế nào anh ta cũng phải dẫn cô về.
Mà bên khác, Doãn Minh Tước nhận được tin tức bị gọi về biệt thự nhà họ Doãn.
Lão gia tử bởi vì rất lâu không quản việc nữa, cho nên thời gian đã trôi qua mười mấy ngày rồi, ông ta mới biết Doãn Minh Tước mười ngày trước tiêu rất nhiều tiền, ở buổi đấu giá ra giá mua toàn bộ tranh của Đào Y Y.
Số tiền lên tới 90 tỷ.
Bà cả sau khi biết chuyện này mặc dù tức giận không thôi, nhưng cũng không có lập tức phát tác, chỉ là hôm nay khi gặp Liễu Nham Tâm thấy bà ta dáng vẻ kiêu ngạo, những bức tranh mà Doãn Minh Tước đấu giá xong vậy mà trực tiếp gửi về nhà.
Giấu mấy ngày như vậy, hôm nay bị lật tẩy rồi.
Bà cả bắt lấy cơ hội bèn đổ thêm dầu vào Doãn Đình Vĩ, nói chuyện vô tình hay hữu ý, chỉ nói thằng bé bây giờ trưởng thành rồi, tiêu nhiều tiền như vậy cũng không cần người nhà thương lượng.
Cũng khiến lão gia tử tức giận không thôi.
Nhà họ Doãn mặc dù không thiếu tiền, nhưng 90 tỷ cũng không phải con số nhỏ.
Lục Tố Anh vừa nói vừa rơi nước mắt, không dễ gì túm được cái bím tóc của Doãn Minh Tước, nhanh chóng một đống thứ đã được sắp xếp từ trước, nói cái gì mà nhà họ Doãn hiện nay chỉ có con trai lớn cố gắng, bà ta thật sự đau lòng.
Vì thế Doãn Minh Tước bị gọi về nhà ngay trong đêm, trong nhà đèn điện sáng trưng.