Tống Như Thấm gật đầu: "Đi đi." Bà đưa tay day day ấn đường, dường như thấy hơi mệt mỏi, bác sĩ Trần vừa theo quản gia bước ra khỏi phòng thì Thư Vọng Vũ đã vào ngay: "Dì Thấm, dì sao rồi ạ?"
Vành mắt Thư Vọng Vũ đỏ ửng.
Tống Như Thấm lo lắng thành bệnh, muốn nghỉ ngơi một lúc, bà nhìn Thư Vọng Vũ: "Sao thế?"
Bà cũng không hẳn là yêu thích Thư Vọng Vũ.
Dù sao Thư Vọng Vũ đã kết hôn từ lâu, làm sao bà không hiểu Thư Vọng Vũ nghĩ gì kia chứ, nói cho cùng nhà họ Mạc cũng đã suy tàn, cô ta không thể làm dâu nhà quyền thế, tất nhiên muốn ly dị, người phụ nữ đã li dị chồng mà cũng muốn trèo lên cây cao nhà họ Đào, xứng ư?
Vừa khéo bà lại muốn lợi dụng tâm lý này của Thư Vọng Vũ, lại thêm tình cảm Đào Gia Thiên dành cho cô ta, cho dù có phải là áy náy hay không đi chăng nữa, dù sao cũng đủ để khiến cho tình cám con trai dành cho Thư Vọng Vũ không giống với những người phụ nữ khác.
Bà không trông mong nổi vào Ngu Thanh Âm, chỉ biết khoác cái danh hiệu vợ chưa cưới vô ích đó lên người chứ chẳng làm được gì cả.
Chỉ cần không phải con đàn bà đê tiện Mộc Như Phương đó thì bà đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua!
Nhớ đến Mộc Như Phương, còn có đứa con gái kia, Tống Như Thấm tức giận đến đau cả tim, nhưng bà lại không biết phải làm sao.
Bây giờ lại phải nhìn bộ dáng khóc lóc sướt mướt của Thư Vọng Vũ, bà lại càng thấy khó chịu, nói năng cũng quạu quọ: "Khóc cái gì."
Thư Vọng Vũ yếu ớt cất tiếng: "Dì Thấm." Cô ta nắm chặt lấy điện thoại rồi đi qua, ngồi xuống bên giường Tống Như Thấm: "Dì Thấm ạ, dì thấy không khỏe trong người, khi nãy con sốt ruột quá nên gọi một cuộc cho Gia Thiên, nhưng mà..." Cô ta nức nghẹn: "Có người phụ nữ khác bắt máy."
Cô ta giả vờ không biết người đó là Mộc Như Phương.
"Cái gì?"
Giọng nói của Thư Vọng Vũ vờ như là vô tội ghê lắm vậy: "Dạ phải ạ, con nghe tiếng người phụ nữ nào lạ lắm bắt máy, dì Thấm, có phải Gia Thiên đã có bạn gái rồi không?"
Cô ta nhìn Tống Như Thấm biến sắc, trong lòng thầm thấy đắc ý mà cười, nhưng vẻ mặt không để lộ ra tí ti nào, bởi vì Tống Như Thấm chưa từng kêu cô gọi điện thoại cho Đào Gia Thiên, là cô tự ý đánh máy cho anh.
Người nghe máy là Mộc Như Phương.
Thư Vọng Vũ nhìn vẻ mặt Tống Như Thấm, vui như mở cờ trong bụng: "Con không nên làm phiền Gia Thiên, con cũng lo lắng cho dì Thấm quá thôi ạ."
Tống Như Thấm chợt nghĩ tới khoảng thời gian này Đào Gia Thiên rất ít khi về nhà, đều sống với Mộc Như Phương là lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt: "Tiểu Vũ à, chuyện của con với Tây Quyết ấy à, dì sẽ giúp con."
Thư Vọng Vũ vui vẻ nói: "Thật ạ? Cảm ơn dì Thấm. Con sống với Tây Quyết được mấy năm, anh ta chưa hề đụng đến con, trong lòng con..."
Cô ta cố gắng tỏ ra mình vẫn còn trong sạch.
Nhưng làm sao Tống Như Thấm tin tưởng cho được.
"Cảm ơn cái gì, lúc ấy con đã cứu Gia Thiên, cả nhà dì phải cảm ơn con mới phải, con đã làm nhiều việc cho Gia Thiên thế rồi, dì giúp con là lẽ đương nhiên thôi mà."
Thư Vọng Vũ chưa hề ly dị Tây Quyết, làm sao Mạc Tây Quyết đồng ý cho được, Thư Vọng Vũ chỉ đành tự mình trở về, vốn dĩ Tống Như Thấm cũng chẳng muốn giúp đỡ Thư Vọng Vũ, nhưng giờ khắc này bà chỉ muốn giải quyết Mộc Như Phương đó cho xong.
Vẫy vẫy tay, kêu Thư Vọng Vũ ra về.
Tống Như Thấm cầm điện thoại lên, do dự một lúc rồi bấm một dãy số: "Alô, kêu Tôn Ẩn nghe điện thoại."
Hai phút sau, có tiếng của một người phụ nữ trung niên vang lên từ đầu dây bên kia: "Bà Đào có việc gì sao ạ?"
"Có khi nào thuật thôi miên của các người bị phá giải hay không, có thể đột nhiên khôi phục lại ký ức không!" Không, không thể nào, không thể để cho Đào Gia Thiên khôi phục ký ức lại được.
Nó yêu Mộc Như Phương đến mức này, cho dù mất trí còn không quên nổi cô ta, một khi khôi phục lại, quả thật không dám nghĩ đến...
"Cả trăm năm nay nhà họ Ẩn chúng tôi chưa xảy ra chuyện như vậy bao giờ, trừ phi người trong nhà đi giải thôi miên, nhưng cho dù có làm như vậy thì vẫn phải cần một thời gian mới nhớ lại được, có khi chỉ cần mười mấy ngày, có khi phải vài năm, có khi lại tốn cả đời cũng không chấp nhận nổi quá khứ của mình, chưa có trường hợp ngoại lệ nào."
Tống Như Thấm thấy yên tâm hẳn đi: "Vậy thì tốt."
Bà xử lý Mộc Như Phương trước, rồi sẽ xử lý đến đứa con hoang kia sau.
Cho dù trong người nó chảy cùng dòng máu với bà, bà cũng sẽ không thừa nhận Nặc Nặc là con cái nhà họ Đào, nó không xứng!
Có dòng máu của con đàn bà đê tiện Mộc Như Phương đó trong người, làm sao có thể xứng với nhà họ Đào đây!
Mộc Như Phương không ngờ rằng bản thân mình lại đụng mặt Ngu Thanh Âm ở trung tâm thương mại, cô vốn chẳng thấy bất ngờ là bao, đó là chuyện của một năm sau.
Cô đi thăm Nặc Nặc về, lúc bước ngang qua trung tâm thương mại, Diên Phong đợi cô ở bãi đậu xe dưới hầm, vốn dĩ Mộc Như Phương muốn xuống hầm B1 của siêu thị dạo một tí, nhưng nhận được tờ rơi, bảo là trên khúc ngoặt tầng năm có một nhà sách.
Nhà sách nổi tiếng trên mạng.
Cô bèn lên xem thử, trước đây cô cũng đã từng mở một nhà sách, cô không thể nói chuyện, cả ngày chỉ thích cắm đầu vào đọc, làm bạn với sách.
Mấy con chữ trông có vẻ lạnh lẽo, nhưng lại ấm áp vô cùng.
Cô thích ngồi trước bàn vào buổi chiều, ánh mặt trời không còn gay gắt nữa nữa mà rất đỗi ôn hòa, không làm chói mắt, cô chẳng hề thích ở nhà họ Đào, lúc trước cũng nào có thích ru rú trong căn biệt thự lạnh băng của Đào Gia Thiên đâu chứ, chỉ thích sang nhà sách mà thôi.
Trên tầng hai của nhà sách là nơi riêng tư của cô.
Lúc này, Mộc Như Phương đi đến trước cửa nhà sách, nhìn bốn chữ "Gặp nhau trong góc." ở bên trên, nhà sách nổi tiếng trên mạng, cần phải lấy số, bây giờ rất đông đúc, Mộc Như Phương nhìn số thứ tự của mình, hơn 100, cô nghĩ thôi thì đi dạo một vòng rồi đi siêu thị, hôm nay không có duyên với nhà sách này rồi, nếu sau này còn có đến nữa thì có thể vào xem.
"Tôi nghe nói nhà sách này được hai ngôi sao hợp tác mở đấy."
"Hèn chi nổi tiếng thế."
"Phải đấy, hình như là Tiêu Tuyết với Sở Sở."
“Đều là hai nữ diễn viên đang nổi cần đây, Facebook có chạy quảng cáo nên càng có nhiều người ùn ùn kéo đến hơn, chừng nào mới đến lượt chúng ta chứ."
Mộc Như Phương đeo khẩu trang, khóe môi bên dưới khẩu trang nhẹ nhàng nở nụ cười.
Dạt ra khỏi dòng người rồi rời đi.
Cô không ngờ bản thân mình lại đụng mặt Ngu Thanh Âm ở nơi này, còn có, Tần Nhược Tuyết bên cạnh cô ta.
Quả nhiên, thế giới này quá đỗi nhỏ bé.
Đã 12 ngày trôi qua kể từ lần trước đi tham dự yến tiệc với Đào Gia Thiên, nhưng mấy bữa nay Mộc Như Phương vẫn luôn luôn nghĩ, trong buổi tiệc hôm ấy, bỗng dưng cô bị một người dẫn đến phòng nghỉ của Liên Thượng Tước, suýt chút nữa đã bị xâm hại, rốt cuộc là do ai làm?
Một phục vụ bình thường sẽ không có tiếng nói lớn đến vậy.
Tâm kế cũng sẽ không thâm sâu đến thế.
Cả buổi tiệc cô chỉ đắc tội với một cô chiêu nhà quyền thế duy nhất, ấy là Tần Nhược Tuyết.
Bây giờ nhớ lại, mạch suy nghĩ lại rất rõ ràng.
Cô đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra cặp mắt, thực ra muốn nhận ra cô cũng chẳng dễ dàng, nhưng không ngờ là lại bị Ngu Thanh Âm biết được.
"Là cô à Mộc Như Phương."
Người lên tiếng là Ngu Thanh Âm, Ngu Thanh Âm có thể nhận ra Mộc Như Phương là bởi vì cô ta đã quen thuộc với cô quá rồi, hận cô thấu xương, tại Mộc Như Phương mà cô ta mới trở thành trò cười cho thiên hạ.
Mộc Như Phương hơi giương mắt lên, trong giọng nói vương tiếng cười nhạt, chỉ có điều vang lên từ dưới lớp khẩu trang nên nghe có hơi nặng nề: "Có việc gì sao? Cô Ngu?"
"Cô đừng đắc ý quá!"
Đã là người bị lòng đố kị làm mụ mị đầu óc rồi, Mộc Như Phương cũng chả buồn để ý làm chi, cô bất đắc dĩ bị Đào Gia Thiên nhốt trong biệt thự, bị đòi hỏi, nhưng mà cô sẽ không mềm yếu trước những người này nữa, cô đã yếu ớt, đã vứt bỏ lòng tự tôn trong nhiều năm vừa qua, nhưng mà nào có ai tha cho cô đâu...
Người bắt nạt cô, hãm hại cô, sỉ nhục cô, cô đều sẽ đòi lại từng món một.
Chi bằng bắt đầu từ Ngu Thanh Âm.