Cố Uyên nhếch môi, đến liếc một cái cũng không màng, cất tiếng gọi: “Vú Trương.”
Vú Trương đáp lời, bước ra khỏi phòng bếp: “Mợ chủ, có chuyện gì thế?”
Cố Uyên nhướn mí mắt: “Vứt nó đi.”
Vú Trương nhìn Tống Ánh San rồi gật đầu: “Vâng.”
Vú Trương muốn lấy âu phục từ trong tay Tống Ánh San, Tống Ánh San lại nắm chặt nó, nghiến răng nhìn “Lưu Thanh Vũ”: “Lưu Thanh Vũ, bộ đồ này là một trong số những bộ âu phục mà Ngọc Kỳ thích nhất, do nhà thiết kế nổi tiếng của Ý thiết kế, được chế tác hoàn toàn thủ công, cô có đền nổi không?”
Cố Uyên đưa tay xoa xoa mi tâm, đặt tờ báo xuống: “Đền hả, tôi là vợ anh ấy, tại sao tôi phải đền.”
Nói xong, Cố Uyên bồi thêm một câu: “Chỗ này gọi xe dễ lắm, mưa bên ngoài cũng ngớt rồi, vú Trương, tiễn khách đi.”
Vú Trương lấy được bộ âu phục trong tay Tống Ánh San, vứt thẳng vào thùng rác, sau đó nói với cô ta: “Cô Tống, tôi đi gọi một chiếc xe cho cô.”
Tống Ánh San giậm chân, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi biệt thự.
Tối đó, Tô Ngọc Kỳ quay về nhà.
Người đàn ông kia từng bước ép sát cô: “Cô còn dám coi mình là mợ Tô thật nhỉ.”
Cố Uyên nhìn người đàn ông kia nổi giận, cô biết, chắc chắn Tống Ánh San lại đi mách lẻo rồi: “Bất kể tôi có coi mình là mợ Tô thật hay không, bây giờ tôi vẫn là mợ Tô.”
Nói xong câu ấy, cô nhìn người đàn ông kia giơ tay lên.
Mặt mũi Cố Uyên trắng bệch, cô nhắm mắt lại.
Trong lòng cô đã đoán trước được rằng câu nói của mình chắc chắn sẽ chọc giận anh, nhưng cái tát mà cô dự tính ấy không rơi xuống, Cố Uyên mở mắt ra, ngay giây sau đó, cơ thể cô lơ lửng giữa không trung.
Cố Uyên kinh hãi hô to.
Tô Ngọc Kỳ bế bổng cô lên, sải từng bước dài vào phòng ngủ, ném cô xuống giường. Cố Uyên chưa kịp nhổm dậy, cơ thể của người đàn ông kia đã đè nghiến xuống.
Cô nghe thấy giọng nói châm chọc của anh: “Muốn làm mợ Tô đến thế cơ à, để tôi thỏa mãn cô.”
Người đàn ông kia thô lỗ xé váy ngủ của cô, dùng ngón tay đâm vào trong, Cố Uyên đau đến mức khẽ rít lên, cơ thể run rẩy: “Anh Tô... á...”
“Chỉ với cô thì có tư cách gì sánh ngang hàng Ánh San chứ.” Người đàn ông kia hung hãn như đang trừng phạt cô.
Một đêm giày vò đến mức Cố Uyên sắp ngất xỉu, tới gần sáng người đàn ông kia mới rời đi, toàn thân Cố Uyên bủn rủn, miễn cưỡng lết dậy để tẩy rửa cho bản thân rồi ngất đi.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là trưa ngày hôm sau, vú Trương nói cô bị sốt.
Đến bây giờ vẫn chưa hạ.
Cố Uyên từ từ ngồi dậy, toàn thân mệt nhừ, vú Trương mang một cốc nước tới bảo cô uống vài hớp, sau đó lấy ra một viên thuốc, nhìn cô với vẻ khó xử: “Mợ chủ, cái này là cậu chủ dặn tôi...”
Cậu chủ dặn, khi nào mợ chủ dậy lập tức đưa cho mợ chủ uống.
Là một viên thuốc tránh thai.
Cố Uyên biết rõ, cô yếu ớt nở nụ cười, không muốn làm khó vú Trương: “Không sao đâu vú Trương.”
Cố Uyên ốm một trận đúng một tuần mới khỏi.
Mỗi tối thứ Sáu, cô đều đến nhà họ Tô dùng bữa theo quy định.
Lần nào cô cũng khoác tay anh, nở nụ cười ngọt ngào đi vào nhà, trong mắt ông bà nội, hai người là một cặp vợ chồng ân ái.
Bà cụ Tô cười tít cả mắt: “Ta biết ngay mà, Ngọc Kỳ lấy Thanh Vũ rồi nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của Thanh Vũ, nhìn kìa, hai đứa nó ân ái biết bao.”
Một người giúp việc hầu cận bên bà cụ mười mấy năm cũng mỉm cười: “Bà chủ nói đúng, mắt nhìn người của bà chủ quá chuẩn, người tốt như mợ chủ, làm sao cậu chủ không đối xử tử tế với cô ấy được.”
Nhưng ở nơi mà hai ông bà không thể thấy được, Tô Ngọc Kỳ rút tay ra, đột ngột và thô bạo, lấy một chiếc khăn tay từ trong túi áo, lau tay thật vội rồi vứt nó vào thùng rác, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Sau đó đi vào thư phòng.
Cố Uyên điều chỉnh nụ cười mỉm trên môi, bước tới phòng khách, tất cả những thứ này, cô đã coi nhẹ rồi, nhưng tại sao trong lòng vẫn thấy không thoải mái nhỉ. Cô cố gắng đè nén cảm giác đau xót trong lòng, bước tới ngồi bên cạnh bà Tô: “Bà nội.”
“Ngọc Kỳ đâu?”
“Anh ấy ở thư phòng, chắc là có việc cần làm, con không muốn lên đó quấy rầy anh ấy, cho nên chỉ có thể tới quấy rầy bà nội thôi.” Cố Uyên nói rồi ôm cánh tay của bà Tô.
Bà cụ yêu thương vỗ vai cô: “Được, bà nội rất thích con đến quấy rầy đấy! Thanh Vũ, thích ăn gì nào, bà bảo người giúp việc chuẩn bị cho con.”
“Đồ ăn ở chỗ bà nội con đều thích ăn, rất thích ăn.”
“Thích ăn thì thường xuyên tới đây, ngày nào cũng tới đây đi, bà bảo thím Lý mỗi ngày đều nấu cho con ăn, con nhìn con kìa, gầy như thế này, không được giảm cân đâu đấy nhé, không tốt cho sức khỏe tí nào.”
“Con biết rồi bà ạ.”
Bữa cơm tối rất thịnh soạn.
Ăn cơm xong, Cố Uyên chơi cờ cùng ông Tô.
Ông Tô nheo nheo mắt: “Thanh Vũ à, không ngờ con đánh cờ khá thế, còn trẻ mà khá thế rồi.”
Ông cụ càng ngày càng thấy hài lòng về đứa cháu dâu mới vào cửa này.
Chơi hết ván này đến ván khác.
Mùa này vốn là mùa mưa nhiều, cứ thích mưa là mưa ngay được.
Lúc chín giờ tối.
Bên ngoài khung cửa bỗng đổ mưa to.
Hơn nữa có vẻ càng lúc càng xối xả.
Bấy giờ, Tô Ngọc Kỳ đang chuẩn bị rời đi.
Cố Uyên bước sau lưng anh.
Bà Tô nói: “Mưa to thế này thì đừng về nữa, không an toàn đâu con.”
Ông Tô cũng gật đầu: “Đúng rồi.”
Cố Uyên khẽ mím môi.
Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ rất bình thản, trầm trầm dễ nghe, anh vươn tay nắm ngón tay cô: “Con nghe lời Thanh Vũ.”
Cố Uyên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Tô Ngọc Kỳ, trên gương mặt tuấn tú là khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng, bên trong đôi mắt đó gợn sóng lăn tăn, nhưng nơi đáy mắt lạnh lẽo như hồ băng.
Cô cười: “Con nghe lời bà nội.”