Thái hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng Phong Nhu Tuyết, tựa như muốn cho tâm tình của nàng bình phục lại từng chút từng chút.
Đốt móng tay xinh đẹp tuyệt trần thanh nhã, mặc dù chủ nhân của cái tay kia đã không còn trẻ tuổi, da trên tay ít nhiều có dấu vết năm tháng, gương mặt cúi xuống, cũng gợn sóng không đều, mặc cung phục chính trang chỉnh tề hoa mỹ thêu một con Phượng trông rất sống động, cao cao tại thượng, bễ nghễ tất cả.
Nhớ năm đó, bà đã từng là một trong phi tử ở hậu cung này tranh thủ tình cảm, mà bà là ẩn nhẫn bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu máu, dầy xéo bao nhiêu tánh mạng mới ngồi vào vị trí hiện tại.
Bà nhìn xem Phong Nhu Tuyết khóc cực kỳ bi ai, ở dưới đáy mắt, hiện lên một tia lạnh như băng.
Ở tại Phong Nhu Tuyết ngẩng đầu, trong mắt bà lại khôi phục nụ cười từ ái vô cùng: "Tuyết Nhi, Thái hậu nương nương thay con làm chủ, tiểu nha đầu kia thiếu con, nhất định sẽ trả cho con."
"Tạ ơn Thái hậu nương nương!"
Phong Nhu Tuyết làm bộ muốn quỳ xuống.
Ninh thái hậu cười đỡ lấy nàng: "Đứa nhỏ ngoan, ai gia làm sao nỡ cho con quỳ? Con phải dưỡng tốt thân thể, muốn dựng dục hoàng tử hoàng tôn, con mảnh mai như vậy không thể làm được."
Phong Nhu Tuyết đỏ mặt lên, nín khóc mỉm cười, đeo một tia hờn dỗi: "Nhưng tâm tư bệ hạ đều ở nơi Ngưng phi nương nương kia, làm sao còn có thể nghĩ đến con?"
"Tuyết Nhi, phải nhớ câu tâm nam nhân nhà mình, liền đừng nói lời như vậy, cho dù hiện tại bệ hạ độc sủng một người, cũng không bao lâu sẽ ngán, con phải làm, chính là chờ đợi thời cơ thuộc về con, tháng sau Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, tân khoa văn võ Trạng Nguyên đều là tài kinh thế, lúc tiên hoàng còn tại, luôn là sẽ ở hậu cung mời văn võ bá quan, ngắm hoa phong thưởng, tất cả Tần phi hậu cung đều cần có mặt, con là đứa nhỏ thông minh, ta nghĩ con hẳn là hiểu lời của ta."
Phong Nhu Tuyết sửng sốt, lập tức cười nói: "Nhu Tuyết hiểu."
Ninh thái hậu vuốt ve tóc của nàng, cũng nhẹ nhàng cười.
.................................................
.................
Ngự Hoa Viên.
"Tiểu Sơ, cho nàng cái này."
Trong lâm viên đẹp không sao tả xiết, Tử Uyển công chúa hái một đóa mẫu đơn kiều diễm, rồi sau đó cắm ở trên tóc đen như mực của nữ tử khéo léo này, nhìn lên hai bên: "Đẹp mắt."
Mặc Ngưng Sơ khóc không ra nước mắt bị kéo tới kéo lui, nhìn vị này kiên quyết đem nàng từ trong Ngưng Lộ cung kéo ra ngoài, nghe nói là muốn "mang theo nàng nhìn nhìn khắp nơi, còn đi thăm hoàng cung" Hoàng tộc điện hạ, tàn phá đóa hoa, hành động vô lương đem những đóa hoa bị tàn phá kia cài lên đầu nàng.
Từ sau ba ngày kia, ngoài thủ vệ ở Ngưng Lộ cung những Ngự Lâm quân kia đều đã rút lui toàn bộ, đối với chuyện nàng "hết sức được sủng ái", người khác đã không có ý định giấu diếm nữa, hắn cứ như vậy sống sờ sờ, hết sức không chịu trách nhiệm đem nàng đẩy trên đầu sóng ngọn gió, thừa nhận thế nhân chê trách.
Mà nàng cũng có thể tự do xuất nhập từng chỗ ở hoàng cung, làm chuyện nàng muốn làm. Nhưng hoàng cung khổng lồ này chính là một lồng giam, nàng có thể làm cái gì?
Gió thổi nhẹ, lay động hương thơm cả vườn.
Cỗ kiệu đỉnh đầu màu vàng sáng dừng ở nơi không xa, một bên ma ma cung kính đem màn che kéo ra một góc, để cho người ở bên trong có thể thấy rõ ràng hình ảnh phía trước.
Trong biển hoa, trừ hoa cúc, còn có một nữ tử.
Tinh tế mỹ lệ.
Cho dù đứng ở trong biển hoa trăm hoa đua nở, cũng không chút nào thất sắc, tinh khiết giống như con suối, bên trong ánh sáng thông suốt giống như là một đạo ánh sáng đẹp mắt.
Tóc đen tới eo, tóc cắt ngang trán chỉnh tề làm cho cả khuôn mặt lộ ra vẻ khéo léo khả ái.
Cả khuôn mặt hoa. Nàng hết sức chăm chú nhìn phía trước, gầy đẹp, mặt mũi trắng noãn như ngọc, giống như là tơ lụa nhu hòa, làm cho người ta dời mắt không được.
Người bên trong cỗ kiệu dừng một chút, cánh môi lặng lẽ mím chặt.
Ma ma bên cạnh thấp giọng nói: "Thái hậu nương nương, đây chính là Mặc tiểu chủ, Ngưng Lộ giai nhân mới tiến cung......"
Ninh thái hậu ngồi ở trong kiệu, ngày mùa hè sáng rỡ xuyên thấu qua bóng cây loang lổ rơi xuống, che ở phần lớn ánh sáng bên trong kiệu, cùng với ánh mắt bà biến mất ở trong bóng ma càng lúc thâm u mà nặng nề.
Bà rốt cuộc biết vì sao Phong Nhu Tuyết không phải là đối thủ của nàng kia.... Người sinh ra ở trong hoàng cung, nào có ánh mắt tinh khiết như vậy, nàng là không nhiễm một hạt bụi như thế, sạch sẽ muốn làm cho người ta đi phá tầng yên hòa kia, rồi lại không nhịn được bị nàng hấp dẫn.
Nữ tử hậu cung dù xinh đẹp thế nào, cũng rốt cuộc sẽ không có loại ngây thơ này.
Dừng một chút, gọi tới tiểu thái giám bên cạnh, thấp giọng nói: "Chút nữa, đem tất cả danh sách hậu phi của hậu cung đều đưa tới đây cho ai gia."
Phong Nhu Tuyết sợ rằng đã không thể dùng, bà cần lựa chọn người khác tốt hơn.
Tiểu thái giám gật đầu, khom người lui ra.
Ninh thái hậu hít một hơi thật sâu, lại không cẩn thận liếc thấy bên trong cầu gỗ, xen kẽ mấy đóa hoa hướng dương lửa đỏ —— đây là thủ hộ hoa một đời một đời Phong gia lưu truyền xuống tượng trưng cho phú quý, phồn vinh. Sáng sớm vừa qua, giọt sương lây dính ở trên mặt cánh hoa, càng lộ ra vẻ đẹp đẽ.
Bà chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức có ma ma hái một đóa, cung kính đưa đến trước mặt.
Ninh thái hậu nhẹ nhàng cười lên, ngón tay thon thon cầm lên, đóa hoa mềm mại nằm ở lòng bàn tay của bà, giống như những năm có sức sống sinh mệnh kia.
Trong mắt bà hiện lên một tia âm vụ, ngón tay nắm chặt lại, cánh hoa tiên diễm tàn lụi bay đi, điêu tàn rơi vào trong bụi đất.
"Từ hôm nay trở đi, Phong gia không có làm tốt chuyện chính mình phải làm, thì đừng để thấy bất kỳ một người nào nữa."
Mắt phượng híp lại, khóe mắt tỉ mỉ vẽ thờ ơ nhìn nhiều loại hoa tựa như gấm ở Ngự Hoa Viên cách đó không xa, đường cong khóe môi dần dần lạnh đi.
Nhẹ phất phất tay.
Sau đó cung nhân liền cung kính hạ rèm xuống, cỗ kiệu màu vàng sáng một lần nữa bị kiệu phu nâng lên, hướng phương hướng ngược nhau chậm rãi rời đi.