Tiếp tục không lâu là có thể đi đến Hoa Điền Bắc.
Trong phòng, trái phải nín thở lui ra, Mặc Ngưng Sơ ngồi chồm hổm bên cạnh Lân Xuyên, cởi quần áo nửa người trên của hắn, trên áo dính vết máu hổn độn rất dài của hắn, hắn lại không thèm để ý, thưởng thức nàng làm thuốc dán còn có lưỡi dao bị mài mỏng.
"Nói cho cùng ta cũng không biết được ngươi bao nhiêu?" Lân Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng.
Khi đó Mặc Ngưng Sơ đang chuẩn bị dùng rượu khử trùng, bởi vì không có thời gian đi chế tác cồn, chỉ có thể dùng rượu có nồng độ cao của Thường Tự mua về thay thế, nàng chớp chớp mắt, không phản ứng kịp lời nói của hắn.
Mái tóc nhỏ bay loạn, trên mặt có một vết phỏng nhỏ, nàng bị hắn nhìn chăm chú như vậy, không có chổ trốn, vội vàng nói sang chuyện khác "Ngươi chịu đựng một chút, sẽ đau đó."
Không ngờ cánh tay thon dài vươn đến, nhanh chóng vòng qua cổ của nàng, sau đó môi hắn mạnh mẽ hôn xuống môi nàng, đầu lưỡi luồn vào nhanh chóng, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, lại nhanh chóng buông ra.
Hắn dừng lại trên trán nàng một chút, khẽ cười nói "Như vậy sẽ không đau."
Đầu óc Mặc Ngưng Sơ hỗn loạn, hơn nữa ngày mới nói quanh co một câu, sau đó bắt buộc mình chuyên tâm làm công việc trong tay.
Nàng thật sự sợ làm hắn đau, nâng cốc đổ xuống nhanh chóng, lại nhẹ nhàng xoa chung quanh vết thương của hắn, muốn giảm bớt cảm giác đau, ngón tay dừng lại trên da hắn, lại giống như gió nhẹ, Lân Xuyên cảm giác được hít thở dần dần rối loạn, muốn tóm nàng lại, chuyện như vậy thì để Thường Tự làm tốt hơn.... Nhưng hắn lại hi vòng nàng làm càng chậm càng tốt, hoặc là dùng lực một chút, cảm xúc tê dại khó nhịn như trêu trọc, đảo loạn tâm thần.
Mặc Ngưng Sơ không phát hiện ra, nàng đem lưỡi dao nhỏ hơ trên lửa, sau đó dọn dẹp da thịt sắp sinh mủ của hắn.
Nàng cảm thấy được nam nhân này tố chất thân thể không phải người, tất cả quá trình hắn chưa hề nhíu mày, vết thương nặng như vậy mà chỉ dựa vào kim sáng dược thông thường, cũng không chuyển biến xấu quá lớn, vết thương ăn sâu vào thịt như vậy. Quả nhiên hắn là quái vật.
Nhưng nàng không dám dùng lực như cũ, lấy thuốc mỡ thoa lên, từng chút từng chút thoa lên cho hắn. Đây là thuốc kháng viêm thần tốc, tuy là không bằng hảo dược của hắn mang theo, có thể lưu lại sẹo, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với kim sang dược.
Bóng dáng Mặc Ngưng Sơ đổ xuống mặt đất, Lân Xuyên lẳng lặng nhìn xuống, giống như thời gian dừng lại, bàn tay thon của nàng cầm kéo, cắt từng mảnh băng vải, trét thuốc lên, chỉnh tề dán trên da hắn, cảm giác mát lạnh lan tỏa, cảm giác đau đớn cũng từ từ biến mất...
Hắn sớm nắng chiều mưa, muốn bắt lấy nàng.