Mà tầng thứ ba chỉ có một cái phòng, đẩy cửa đi vào, trên sàn toàn là thảm mềm, dường như, vừa mới trải lên. Bốn phía bày biện quen thuộc, giống như đúc cái phòng trên thuyền hoa, nệm lông ngỗng, màn lụa nhẹ mềm mại, người này đi đến đâu cũng không muốn làm tủi thân mình nha...
Trong phòng đã chuẩn bị một thùng nước nóng, hơi nóng bốc lên, Mặc Ngưng Sơ do dự không biết có nên kêu Thường Tự đến thay ca cho mình hay không, hầu hạ chủ tử hắn say rượu tắm rửa, phía sau lưng lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
Lân Xuyên dễ dàng dùng chân đóng lại cửa phòng, cánh tay từ phía sau ôm chặt nàng, cúi đầu vùi vào cổ nàng, tỏa hơi lên tóc nàng, hương rượu thơm bay đầy phòng, cùng với hơi thở của hắn, căn phòng an tĩnh có vẻ làm cho người ta sợ hết sức.
"Hầu hạ ta." Giọng hắn khàn khàn, nói ra câu mệnh lệnh giống như thói quen trời sinh như vậy.
Mặc Ngưng Sơ toàn thân hóa đá, không dám thở mạnh, hoảng sợ lắc đầu, suy nghĩ xem từ "hầu hạ" của hắn rốt cuộc có nội dung gì.
Tay Lân Xuyên đột nhiên giơ ra, nắm cằm nàng, quay mặt nàng lại, hắn lướt qua đầu nàng, hơi thở ẩm ướt bất ngờ rơi vào môi nàng không phòng ngự. Mà một cánh tay khác đã trực tiếp tháo thắt lưng của nàng, theo khe hở của cổ áo tiến vào, chạm vào da thịt mềm mại của nàng
Bây giờ Mặc Ngưng Sơ mới thật sự thất sắc, lòng bàn tay hắn nóng, làm cho ngực của nàng cũng nóng theo. Nhưng tứ chi lại lạnh run cả người, đôi môi bị hôn, mùi rượu ngào ngạt xông vào, hắn bá đạo như vậy, không cho nàng hô hấp được một chút nào, nàng vùng vẫy trong gông kìm xiềng xích mạnh mẽ của hắn cũng yếu dần. Ngón tay hắn trượt xuống theo xương quai xanh, từng lớp áo mỏng được mở ra, như là một đóa hoa nở rộ, sáng lạn ngọt ngào, nhụy hoa bên trong lại trắng trẻo non mềm, như ngó sen mịn màng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, rất đẹp. Mặc Ngưng Sơ dùng hết lực phản kháng, cuối cùng mới tách được đầu ra, lưng cong lên vì hoảng sợ và xấu hổ, muốn né tránh, lại bị hắn ôm vào lòng, một lần nữa cằm bị xiết chặt, cắn lên đôi môi chạy trốn của nàng.
Nến đỏ nhảy múa, lóe ra tia sáng ái muội. Mặc Ngưng Sơ khẽ kêu trong họng, như trừng phạt phản kháng của nàng, tiết tấu Lân Xuyên hỗn loạn, ngấu nghiến hôn nàng, khiến da đầu nàng run lên.
Đau đớn trên môi như lửa cháy, hắn tấn công dữ dội, mùi rượu và hơi thở hòa vào nhau càng nồng nặc quyện vào hơi thở của nàng.
Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy sắp chết đến nơi, một sức mạnh đáng sợ áp bức nàng. Nếu biết trước như vậy, nàng nhất định sẽ không yêu cầu kẻ đáng giận này uống rượu mơ. Một người thì đầu óc thanh tỉnh vẫn còn chút lý trí, nhưng người kia đầu óc đã mơ mơ màng màng, không còn gì ngoài thân thể lạnh lẽo, giống như bàn tay nóng bỏng của hắn, có thể cắn nuốt toàn bộ người nàng.
Nàng hy vọng hắn uống say nằm vật xuống, cũng không hy vọng tinh thần sáng láng của hắn còn có thể cắn nàng, mò mẫm nàng như vậy.
Mặc Ngưng Sơ lệ rơi đầy mặt, ngón tay đang du tẩu trên người nàng bỗng nhiên đi xuống phía dưới, lướt qua rốn nàng, trực tiếp luồn vào trong quần lót của nàng.