Mục lục
Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam nhân nhìn chằm chằm sau đầu nàng hồi lâu, đột nhiên hai bàn tay kẹp lấy hai bên gò má của nàng, hơi sức của hắn lớn chết người, đừng nói giãy giụa, nàng căn bản không có lực phản kháng chút nào liền bị nâng mặt lên, sau đó mở ra vẻ mặt tuấn mỹ nguy hiểm phóng to đến gần, không chút cho bất kỳ không gian tránh né nào làm cho làn môi nàng mở ra.

Mặc Ngưng Sơ hoang mang sợ hãi bị cạy mở ra hàm răng, nụ hôn này mang theo dịu dàng lại cường thế để cho nàng kinh hồn bạt vía, đầu lưỡi bị cuốn sạch, lỗ mũi bởi vì khóc thút thít mà bị chận lại, duy nhất đôi môi có thể  hô hấp hôm nay cũng bị chiếm đoạt, nàng nghẹn gương mặt đỏ bừng, đưa tay suy nghĩ đẩy ra đè ở trên người nam nhân, nhưng hắn càng rút ra càng chặt, nàng run rẩy bắt lấy áo hắn, lúc nụ hôn kết thúc, bờ môi của hắn còn dính vào trên môi của nàng, trán kề trán, bởi vì nàng từng ngụm từng ngụm thở.

"Cái túi thơm đó, sử dụng để phòng ngừa nàng mang thai."

Mặc Ngưng Sơ chỉ cảm thấy hô hấp trong một khắc kia lại bị cắt đứt. Nàng hít thở không thông mở to hai mắt, cho là lỗ tai của mình nghe lầm.

Rõ ràng ưa thích đứa bé như vậy.

Rõ ràng là rất khẩn cấp muốn nhìn nàng mang thai một bé bi.

Nhưng.....

Tại sao lại biết biến thành như vậy?

Lúc đại não nàng suy nghĩ lung tung, hệ thống sắp tan vỡ, hắn lại nói: "Là tâm tư của riêng ta."

"....." Nước mắt của nàng đã sắp không ngừng được.

"Ta bắt đầu từ rất sớm, cũng đã mang theo vật kia, mỗi một lần đi qua, cũng sẽ lặng lẽ ở trong nước uống của nàng để một chút thuốc ngừa thai...."

"....." Hắn là ngại nước mắt của nàng không đủ nhiều sao?

"Cho nên....." Nạp Lan Lân thở dài một cái, có chút ảo não vò rối  tóc bản thân: "Đang không xác định có người có thể đỡ được bốn đứa trẻ trong bụng nàng, giữa nàng và đứa trẻ, ta tạm ích kỷ lựa chọn nàng...."

Mặc Ngưng Sơ sửng sốt, nước mắt rơi xuống dưới cũng giắt trên lông mi, không biết nên rơi xuống, hay là nên lấy lại: "Chàng nói cái gì?"

"Ta tạm thời ích kỷ lựa chọn nàng."

"Phía trước một câu."

"Lựa chọn giữa nàng và đứa trẻ."

"trước nữa."

"Trước đó đang không có người có thể xác định đỡ đẻ bốn đứa trẻ trong bụng nàng."

Mặc Ngưng Sơ chợt từ trong đệm chăn nhảy lên, nàng không tin chắc lỗ tai của mình: "Nói lại lần nữa!"

“Quả đào nhỏ?" Nạp Lan Lân ngón tay có chút bận tâm sờ lên cái trán nàng, lại bị nàng một cái tát chụp được: "Bốn? Chàng nói bốn!!"

Hai con mắt nàng nhấp nháy ánh sáng.

Giống như là đột nhiên liền từ bi thương trong ý cảnh đổi về quả đào vui vẻ trước kia, chuyển đổi tốc độ nhanh đáng sợ, tựa hồ, ngược lại càng hưng phấn rồi.

Nạp Lan Lân cười khe khẽ, lại xả hơi lại lo lắng ôm nàng vào trong ngực: "Thể chất nàng rất đặc biệt, rất không dễ dàng mang thai, lại cực kỳ dễ dàng mang thai bốn bào thai, thậm chí nhiều hơn....."

Mặc Ngưng Sơ dừng một chút, rồi lại lập tức khóc, nước mắt ào ào chảy, dọa Nạp Lan Lân giật mình. Hắn vội vội vàng vàng đi lau nước mắt của nàng, lại nghe nàng bên khóc bên cuồng tiếu: "Ha..... Ha ha! Ta nhất định là nữ nhân hạnh phúc nhất trên cái thế giới này!!"

Này một phần ngàn vạn tình huống đặc biệt nàng gặp được, nàng quả thật cảm động lệ rơi đầy mặt.

"Nhưng lại nguy hiểm....."

"Tại sao?" Mặc Ngưng Sơ nâng lên hai con ngươi mắt thỏ hồng đồng: "Tại sao nguy hiểm?"

"Như thế nào đỡ đẻ....."

"Nhưng rất đơn giản a!"

Mổ bụng rồi lấy ra?

Nạp Lan Lân kinh hồn táng đảm kết thúc hồi tưởng của mình, ánh mắt Mặc Ngưng Sơ lại một lần tử sáng: "Thật sự rất đơn giản, trước dùng Mạn Đà La Hoa làm thành thuốc tê, lại dùng dao găm trắng xanh đem bụng mổ ra, đem tiểu bảo bảo lấy ra, sau đó..... Ưmh ưmh ưmh...."

Nàng đã bị chặt chẽ bụm miệng.

Hắn đã nghe không vô.

Là ai đem đứa nhỏ này dạy máu tanh bạo lực như vậy.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thật sự không cách nào tưởng tượng hình ảnh đó, Mặc Ngưng Sơ kỳ quái nhìn hắn, đột nhiên sau đó nhớ lại, hồi lâu trước, ở lần săn thú đầu tiên, hắn đã hỏi nàng một vấn đề tương tự.

....."Nếu như khó sanh làm thế nào?"

Hắn nghe đến đáp án, cũng là nhanh như vậy một vẻ mặt muốn chết đi.

Nàng đột nhiên hồi hồn lại, đẩy hắn ra lấy tay chận môi hắn, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ, chàng sợ hãi?"

"....." Hắn từ chối cho ý kiến.

"Tốt như vậy, chúng ta lựa chọn những động vật khó sanh, ta tự mình biểu diễn, nếu như có bất kỳ không may, ta đây đời cũng không sanh con!"

".....".

"Chàng đồng ý nha, đồng ý sao!"

Kinh hạ dĩ thượng. "....."

Mặc Ngưng Sơ tốn hết hơi sức để thuyết phục, xung quanh quanh quẩn thanh âm của nàng, nàng từng bước từng bước đem chi tiết cụ thể miêu tả cho hắn nghe, đem kỹ thuật hạng nhất ở hiện đại nói rõ ràng không bỏ sót chi tiết, bao gồm công cụ chế luyện tinh tế, yêu cầu nghiêm khắc sợi chỉ khâu lại, cùng với khả năng tái tạo bản thân.

Thật vất vả, hắn rốt cuộc miễn cưỡng đón nhận đề án của nàng.

Mặc Ngưng Sơ rốt cuộc thuyết phục được, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy tại một khắc kia, hơi sức toàn thân cũng bị rút đi, khiến cho không còn bất kỳ sức lực nào. Nàng nước mắt chưa khô, liền mềm mại hướng trong ngực Nạp Lan Lân rụt một cái.

Một đôi mắt to lẳng lặng nhắm, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, tính chắc là trước đó nàng đã uất ức không nhẹ, sau đó lại hưng phấn quá độ, nức nở không ngừng, lỗ mũi cũng đã hồng hồng.

Hắn nghĩ ôm nàng đi lên giường, nhưng vừa vặn vừa chạm đến lưng của nàng, nàng lại bỗng dưng mở mắt, úng thanh úng khí nói: “Chàng có phải hay không còn phải xử lý công văn?"

Nạp Lan Lân ngây cả người, sau đó có chút gật đầu bất đắc dĩ.

Tình thế như thế, hắn phải hết sức.

"Này, ta muốn ở tại bên cạnh chờ chàng!"

"....."

Gió đêm từ từ thổi qua.

Bóng đêm lạnh lẽo, lúc Thường Tự dựa theo sự phân phó đem tất cả văn án toàn bộ cũng đưa đến tẩm cung, Mặc Ngưng Sơ đã ngủ rồi.

Nạp Lan Lân ngón tay đặt ở phần môi, làm một "hư" tư thế, bốn phía nến đỏ đốt sạch như nhau, lại thêm đồng nhất.

Thường Tự để xuống một chồng hồ sơ cuối cùng cùng trà xanh tỉnh thần, trở về Ngự Thư Phòng tra xét có hay không bỏ sót thứ gì, lại phát hiện túi thơm đã trở thành từng mảnh nằm trong góc phòng, giống như bị chủ nhân hết sức căm hận, mỗi một phiến hương liệu Diệp Tử cũng đều bị xé nát bấy.

Hắn cười cười, sau đó lặng lẽ đem những thứ bị vứt bỏ đó quét dọn sạch sẽ, tránh cho ngày hôm sau chủ nhân thấy phiền lòng.

Mà tại tẩm điện, ở bên trong, màn lụa thật lớn bay múa đầy trời, mang theo nguyện vọng tốt đẹp, tung bay độ cong nhẹ nhàng.

Nạp Lan Lân chấp bút, điểm Chu Sa, chống đầu, nhìn một quyển một quyển tấu chương, quyển quyển điểm một cái, cai trị một quốc gia sống chết tồn vong đủ loại quyết sách, mà trong ngực lại có cánh tay mềm mại nào đó ôm vào bên hông hắn, đầu đặt tại trên đùi hắn nằm ngủ dần tuột xuống.

Vẻ mặt nàng ngủ ngọt ngào, khuôn mặt màu hồng nhỏ nhắn giống như là chân trời nhiếm lên rặng mây đỏ, hô hấp đều đều, phun khí trên da thịt hắn, tê dại ấm áp. Nàng giống như một con mèo nhỏ bình thường co rúc ở trong ngực của hắn, chọc người thương tiếc.

Hắn không nỡ đặt nàng ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng phất qua cái trán của nàng, lần nữa lấy tay đem đầu nàng ôm lấy.

Đêm vẫn còn khá dài.

Hắn cúi đầu, hôn môi của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK