Mặc Ngưng Sơ có tiếng say rượu làm loạn ở bổn gia, luôn luôn xảy ra những chuyện không ngờ tới, chỉ sợ Tiểu Mỹ không can ngăn nổi tiểu nha đầu này, hắn thu dọn tàn cuộc của tiệc rượu, lại đi thu xếp vài thứ để khởi hành, quà tặng của bà con đưa quá nhiều, hắn cũng không thể cự tuyệt rõ ràng, chỉ để lại thiệp chúc mừng.
Bận rộn suốt cả một đêm, chỉ còn 2 canh giờ nữa là trời đã sáng bệch. Hắn nghĩ một chút, quyết định đi đến viện của tiểu muội, muốn nhìn xem nha đầu kia có hủy diệt gian phòng mới như trước kia hay là ngoan ngoãn đi ngủ.
Nhớ tới hồi ức ngày trước, bất giác mỉm cười, càng phát hiện ra không nỡ xa tiểu muội, con gái duy nhất của Mặc gia bị gả ra ngoài như vậy, ngay cả lão đại của Mặc gia còn chưa cưới vợ, vậy mà muội tử lại bị gã trước ư?
Bóng đêm im ắng, Mặc Liên Thành vừa đi vào biệt viện, lại đột nhiên dừng bước.
Tố chất nhiều năm ở trên chiến trường khiến hắn nhạy cảm hơn so với người thường, trong bóng tối ở trong vườn như bình thường, hắn lại ngửi thấy mùi không tầm thường, mà phân bố dày đặc, chiếc sân nhỏ nhỏ, bỗng nhiên bao phủ một tầng địch ý khiến người ta khó thở.
Thần sắc Mặc Liên Thành hơi run, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác bất an.
Tại nơi hắn không nhìn tới, có rất nhiều người núp ở đó. Hơi thở của những người này cực kỳ ẩn giấu, tất cả đều nín thở ngưng thần, thậm chí hắn có thể cảm thụ được một chút sát ý -- những người này, chỉ có những tử sĩ được huấn luyện đặc biệt mới có khí tức như vậy, nhưng vì sao, những người này lại xuất hiện trong biệt viện của tiểu muội.
Hắn hơi nhếch môi, rồi sau đó cực kỳ tự nhiên đi về phía trước.
Chỉ là mỗi bước đi, trong không khí càng hạ xuống mùi khẩn trương, tựa như mũi tên đã lên cung chỉa về phía trước một chút, đều tựa như cung kia đã kéo, bọn họ ẩn núp rất tốt, thậm chí Mặc Liên Thành cũng không cách nào có thể tìm được toàn bộ bọn họ. Mà cung của bọn họ cũng kéo ra cũng nán đợi lại, cho đến khi hắn chạm đến điểm mấu chốt, sẽ hợp nhau tấn công, không chết hẳn không bỏ qua. Mặc Liên Thành buông mâu xuống, nện từng bước không ngừng đi đến cửa phòng Mặc Ngưng Sơ -- Bọn họ không có công kích.
Lúc tay hắn kéo cửa phòng, đột nhiên mấy luồng hàn quang hiện lên. Dây cung giương căng cuối cùng cũng "bốp" một cái, sát khí như mưa hạ xuống công kích dày đặt. Mặc Liên Thành lập tức lui về sau vài bước, bàn tay đã phủ lên eo lấy đoản kiếm, quay vòng đỡ mấy mũi ám khí bay về phía mình. Nhưng khi hắn mới vừa đụng đến eo, lưng đã bị vài ám khí đâm vào như con nhím.
Mà công kích kia trong chớp mắt cũng ngừng lại, vì hắn thối lui cách cửa phòng một thước, bọn họ lại một lần nữa ẩn nấp, không hành động nữa. Sắc mặt Mặc Liên Thành rốt cuộc nặng nề, dường như hắn có thể xác định tiểu muội xảy ra chuyện trong phòng. Mà những người này không muốn giết hắn, chỉ là ngăn cản hắn đến gần cửa phòng. Hắn nhếch môi thâm sâu, một khắc sau đó liền phi thân lên, nhắm về phía cửa phòng.
"Xin người dừng tay."
Đột nhiên, một bóng dáng chắn phía trước.
Thanh y trường kiếm, xuất hiện chỉ có một người, hắn đỡ công kích của Mặc Liên Thành, buộc hắn phải lui về phía sau mấy bước lần nữa, lại xoay mình bay về bảo vệ cửa phòng, tra kiếm vào vỏ, nam tử đứng lại, sau đó hắn cúi đầu "Chào Mặc Tướng quân."
Cung kính cũng không khiêm tốn, khẩu khí xưng hô như vậy khiến Mặc Liên Thành sửng sốt, lúc đang nhìn người vừa đến mắt hắn chấn kinh "Thường đại nhân."
Người này là thị vệ hầu hạ trái phải bên cạnh bệ hạ, Thường Tự. Hắn từng gặp qua một lần, là lúc bệ hạ đến biên quan tuần tra binh tình.
Nhưng hắn làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Tất cả kinh ngạc và khó hiểu lại ngay sau đó liền được giải đáp, từ trong phòng chậm rãi truyền đến một tiếng nói trầm thấp lại trong trẻo như tiếng đàn "Để cho hắn vào đây..."
Thong thả mà không mạnh mẽ, triền miên mà xa xăm, tốc độ chậm, lại mơ hồ lộ ra tôn quý và uy nghiêm.
Mặc Liên Thành không dám tin vào lỗ tai mình, nhưng ngay sau đó, Thường Tự đã lĩnh mệnh, mở cửa ra, làm một động tác "thỉnh" với hắn.
Hắn kinh ngạc, bước đi có chút không thể khống chế từ từ đi đến phía trước hai bước, sau đó mới lấy lại tinh thần vọt nhanh vào.
Trong phòng, bên mép giường, một nam nhân đang ngồi.
Ngay lúc này, y đang hơi nghiêng mặt, ánh mắt hạ xuống trên người nữ tử đã ngủ say, nến đỏ lay động, chiếu sáng ngũ quan tuấn mỹ thanh nhã của y, như lối vẽ tỉ mỉ của danh gia, khí chất nổi bật, hoàn toàn cao quý.
Mặc Liên Thành quỳ mạnh xuống, đang muốn hành lễ, đã thấy một trận gió do tay áo phất qua, nâng đầu gối hắn sắp rơi xuống, hắn ngẩng đầu, trong mắt nhìn thấy khóe môi nam tử đang cười mỉm, y nhẹ giọng nói "Ngươi sẽ làm ồn nàng."
Làm ồn nàng... Trong gian phòng đó, trừ mình ra, thì chỉ có nữ tử đang ngủ say trên giường, nhưng người kia là muội muội của hắn Mặc Ngưng Sơ!! Mặc Liên Thành ngơ ngẩn, phản ứng không kịp, người trước mặt ánh mắt dịu dàng, cùng với nam nhân đứng ở ban công lầu trúc nghiệm binh quả thật cách xa vạn dặm. Hoặc là, đế vương uy nghiêm trên đại điện, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta phát run -- quả thực là nam viên bắc triệt.
"... Nếu các ngươi đã muốn khởi hành vào ngày mai." Ngón tay của nam tử tuấn mỹ kia vuốt qua đôi má Mặc Ngưng Sơ, dừng ở trên môi nàng, nhưng lại nói với Mặc Liên Thành "Vậy thì đừng để cho trẫm đợi quá lâu."
Hắn nhếch môi thành một đường cong duyên dáng, lấy một cái hộp nhỏ từ trong tay áo ra, đặt trong tay Mặc Ngưng Sơ. Phất tay áo đứng lên, tay áo vuốt nhẹ qua tóc Mặc Ngưng Sơ, mang theo một cơn gió mát đi ra khỏi phòng.
Mặc Liên Thành vội vàng đuổi theo, quỳ mạnh xuống sau lưng nam tử "Bệ hạ, vì sao người đến đây?"
Ánh trăng khiến cho thân hình của Lân Xuyên càng thêm như có như không, hắn xoay người lại, ánh mắt như bóng đêm âm u "Ái phi mang theo trẫm bỏ trốn, chỉ cảm thấy thú vị, cho nên tiện đường đưa nàng đến đây."
Mặc Liên Thành sửng sốt, bỗng nhiên toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Hắn một mực suy đoán người đưa tiểu muội tới là ai, lúc này chân tướng đã rõ ràng, quả thực thiếu chút nữa đã gây đại họa...
Bỗng nhiên dập đầu nói: "Vi thần đáng chết, tiểu muội bướng bỉnh, quản thúc không nghiêm, chọc giận mặt rồng, mong bệ hạ tha thứ tiểu muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đem trách phạt xuống người vi thần. Vi thần cam nguyện chịu phạt."
"Ai nói trẫm nổi giận? Đêm nay ngươi có nhìn thấy gì, gặp được ai... cũng không cho phép nói cho nàng biết..."
Giọng nói của Lân Xuyên lại mơ hồ có nụ cười thản nhiên, Mặc Liên Thành hoài nghi mình có nghe lầm hay không, nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất, cảm giác ép bức nấp ở chổ tối, đồng loạt không thấy nữa.
Chỉ còn lại gió mát....