Bắt đầu từ ngày đó, tâm tình của Lân Xuyên dường như không có tốt lên, trực tiếp bắt Mặc Ngưng Sơ nhỏ bé từ trong phòng ra ngoài, lấy dây thừng cột ngang eo nàng ở cột buồm phía cuối mạn thuyền phơi nắng gió, giống như đối đãi với sủng vật. Mà hắn thường đứng cao cao ở trên ban công thuyền hoa, dùng con mắt bỡn cợt từ trên cao lườm nàng.
Mặt lạnh lẽo dọa người không chút thay đổi.
Đáng tiếc tâm lý Mặc Ngưng Sơ vẫn tốt, cho dù bị buộc lại, nàng vẫn tràn trề sức sống, phơi nắng mặt trời, lấy dây lụa trên tóc mình xuống xếp thành đủ loại hoa văn màu sắc, hoàn toàn không biết đôi mắt đen kia đang lặng yên quan sát mình, âm u không rõ cảm xúc.
Nhưng Mặc Ngưng Sơ không phát hiện, không có nghĩa là người khác không phát hiện, đôi mắt đen giận dữ kia, khiến cho mọi người không dám lớn tiếng nói chuyện, ngay cả làm việc cũng thật cẩn thận, quả thật là đau khổ không thể tả.
Trong lúc này, thuyền hoa xinh đẹp lại giống như một chiếc thuyền ma tịch mịch khó hiểu, người người hoảng sợ.
Mà người cuối cùng nhịn không được là Thường Tự.
Liên tục hai ngày nay, tính tình chủ tử tệ đến cực điểm.
Cho dù là dâng lên món mà ngài thích nhất, cũng không được hắn ăn một miếng. Nhưng người nào đó bị cột vào mép thuyền ăn cháo trắng rau xanh vẫn vui vẻ sung sướng tột độ, làm cho môi mỏng căng ra, giận dữ quay cuồng.
Đối với mọi chuyện, chủ tử từ trước đến nay đều bình tĩnh, không có hứng thú mà nói là chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù là người ngu ngốc cũng đoán ra được, tất cả chuyện này đều liên quan đến người kia. Nhưng người kia vẫn không biết tốt xấu, chọc giận chủ tử mà lại vẫn hoàn toàn không biết. Làm cho thị vệ trung thành nhất của ngài - là hắn không biết nên khuyên vị cô nương kia không cần cố tình gây sự như vậy hay không?
Kết quả, cách nghĩ của hắn còn chưa thực hiện, Mặc Ngưng Sơ đã phát hiện hắn trước, vẻ mặt tươi cười sáng lạn như hoa đào nháy mắt với hắn. "A Tự, ta có thể cùng ngươi thương lượng một chuyện không?"
Thường Tự run lên, mở miệng không nói được một lời, chỉ biết nhìn nàng chằm chằm. Hai chữ xưng hô "A Tự" của nàng nói ra, làm cho hắn bỗng nhiên hối hận vì quyết định đến khuyên giải nàng của mình. Chủ tử không phải người nề hà, ngài chịu đựng nàng ra sao?
Mặc Ngưng Sơ tự loại bỏ thần sắc kháng cự của hắn, cười ngọt ngào. "A Tự, ngươi có thể đem Tiểu Mỹ nhà ta ra đây hay không?"
Điệu bộ lấy lòng đó thật sự làm cho người khác tâm ý hoảng loạn, mà Thường Tự không biết rõ, Mặc Ngưng Sơ chỉ là muốn ban hắn cho tỳ nữ nhà mình để khiến cho chủ tử hắn giận sôi sục mà thôi.
"Đương nhiên, ngươi cũng có thể thường xuyên đến phòng ngồi chơi nhiều một chút." Mặc Ngưng Sơ tiếp tục trao đổi, phát hiện Thường Tự đã tối mặt, có dấu vết muốn rút lui, vội vàng nhào đến bắt lấy tay áo của hắn. "Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ muốn chung sống với nữ nhân?"
Khóe miệng Thường Tự giật giật, tự nhiên nảy sinh dự cảm không tốt, muốn ngăn nàng cầm lấy tay áo của hắn, nhưng vừa đụng vào, liền cảm thấy có một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo từ sau phóng tới, trực tiếp chọc thủng hắn nhiều lần.
Thường Tự run rẩy quay đầu, trong nháy mắt một tia đen tối đọng lại trên trán.
...... Xong rồi, hắn chết chắc rồi.
Lân mỹ nhân vẫn mặc hoa phục như cũ, thân hình gầy gầy cao cao, sắc mặt vô cùng tăm tối, đôi mắt dài nhìn Mặc Ngưng Sơ lại càng sâu thăm thẳm. Lập tức Thường Tự nhanh chóng rời khỏi, ảo não trốn trong bếp chuẩn bị bữa trưa, đương nhiên bị hơi hướng lạnh lẽo của chủ tử phóng đến là phải chạy trốn thôi, tiểu tâm can bị giày vò vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại muốn đến khuyên can tiểu tổ tông chứ? huhu, hắn rất muốn khóc.
Trên thuyền hoa, Lân Xuyên nhếch môi xinh đẹp, tóc đen bay trong gió, Mặc Ngưng Sơ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hắn sáng như vì sao trong đêm, lúc đó nốt ruồi dưới mắt lại vô cùng xinh đẹp.
Nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, Lân Xuyên lại không thèm mở mắt, không nhìn nàng nữa, bóng lưng cao lớn quay đi, biến mất trong tầm mắt của Mặc Ngưng Sơ.
Trong lòng Mặc Ngưng Sơ không bình tĩnh, rõ ràng người này đang tức giận, nhưng lại không muốn nói ra tại sao tức giận, không nói thì thôi, lại để cho người khác nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn -- Aaaaaa, thật là một nam nhân khó chịu mà.
Những ngày tiếp theo vẫn thờ ơ như cũ, không khí quái dị giằng co ba ngày, Mặc Ngưng Sơ cho rằng tình hình này vẫn sẽ kéo dài cho đến Hoa Điền Bắc. Nhưng không nghĩ đến, vào ngày thứ tư, lại ngoài dự tính gặp một người