Bọn họ kề sát lẫn nhau, mồ hôi quấn quít, hình dáng đường cong kia vô cùng phù hợp, bao trùm lẫn nhau, tương liên thật chặt.
Tay của nàng bị hắn buông ra, không chỗ để bám, liền bị hắn túm lấy vòng ở trên cổ của hắn, mà như thế, Mặc Ngưng Sơ mới hoảng hốt thấy, một nốt ruồi chu sa nho nhỏ động nhân ở khúc quanh nơi cánh tay triệt đầu triệt đuôi biến mất -- Nơi đó chỉ còn lại có một mảnh da thịt bóng loáng, trắng nõn giống như cùng mỗi một tấc trên thân thể nàng.
Nhưng nàng lại ngẩn người, sau đó là từ lòng bàn chân giật mình sợ hãi, trong lúc bất chợt, nước mắt chưa khô lại lần lượt trào ra nhiều hơn, dần dần thấm ở trên vai Lân Xuyên, nóng bỏng hắn.
Hắn ngẩng đầu ở trên mái tóc nàng, liền thấy khuôn mặt bi ai khóc lóc của Mặc Ngưng Sơ, cái miệng nhỏ nhắn dẹp lại không thành dạng, nhưng thật may là, nàng lần này kêu đúng người rồi: "Lân Xuyên..... Lân Xuyên! Cái tên khốn kiếp này! Thủ cung sa.....của ta... Ô ô ô ô ô ô..... Ngươi trả lại thủ cung sa cho ta....."
Lân Xuyên dở khóc dở cười, càng dở khóc dở cười là ngay lúc này hắn còn dừng lại ở trong cơ thể nàng, tình huống như thế không cách nào tiếp tục, nhưng cũng không thể nào dừng lại, như vậy tiến lùi đều khó, cơ hồ khiến hắn mồ hôi mỏng lại thêm một tầng, ẩn nhẫn ra từng mảnh từng mảnh dấu vết ướt át.
Mặc Ngưng Sơ cũng đã khóc ra, nàng dùng sức vỗ vào đầu vai hắn, miệng bởi vì nức nở run rẩy không ngừng: "Cái tên khốn kiếp này! Khốn kiếp..... Ô ô..... Làm thế nào..... Làm thế nào....."
Lân Xuyên bắt được tay nhỏ bé lộn xộn của nàng, nhìn chằm chằm nàng, thanh âm rất là bất đắc dĩ: "..... Quả Đào ngu xuẩn, ngươi ở đây thầm thì cái gì?"
"Ta lập tức muốn, muốn đi vào cái địa phương kia..... Ngươi, ngươi, ngươi lại đem vật kia lấy mất rồi..... Ô ô....." Nàng khóc không thành tiếng, nghẹn ngào đứt quãng: " Ngươi, ta, ta..... Nhà chúng ta muốn chết á..... Ngươi đi thôi! Con sói đuôi dài đáng ghét này!!"
Sói đuôi dài Lân Xuyên lần này rốt cuộc hiểu rõ nàng muốn nói là cái gì. Quả Đào này sắp bị đưa vào cung, nhưng thủ cung sa của nàng lại không thấy.
Dự đoán "lão hoàng đế" sẽ dưới cơn nóng giận chém đầu của nàng, thuận tiện chém luôn đầu người nhà nàng. ..... Thật là Quả Đào đần..
Lân Xuyên thở dài một cái, cúi xuống thân mình ôm chặt nàng, đem một giọt một giọt nước mắt của nàng nuốt vào trong bụng: "Những thứ kia, đều không cần phải để ý đến."
"Thế nào không cần phải để ý đến!" Lần này Mặc Ngưng Sơ là tỉnh táo hơn phân nửa, cũng còn gần một nửa toàn bộ chuyển đổi thành sức lực cố chấp quật cường của nàng, "Người chết cũng không phải là ngươi..... Ô ô....." Tiếp tục như vậy, người chết, liền thật sự là hắn.
"Ta nói không cần phải để ý đến..... Liền không cần phải để ý đến."
# đã che giấu #
Nàng bị trêu chọc không biết làm sao, từng bộ phận thân thể tựa hồ đã sớm bị hắn động vào quen thuộc..... Nàng không biết, thì ra là nàng đã sớm lọt vào bẫy rập của hắn, một khi bắt đầu, ngay cả phản kháng nàng cũng sinh không dậy nổi một tia.
Môi lần lượt đè xuống, thật sâu thăm dò vào trong miệng của nàng, xẹt qua mỗi một tấc, lần lượt dây dưa.
Tựa hồ có một loại cảm giác mê muội, hơi thở mê người mông lung giao nhau, so với dịu dàng trước đây của hắn gấp trăm lần, cũng không điên cuồng mạnh mẽ đâm tới nữa, con ngươi đã bị một loại tâm tình khác lấp đầy, mùi vị sạch sẽ lại tinh khiết thuộc về hắn, tốt đẹp mà đầu độc.
Mặc Ngưng Sơ bị hắn cắn lấy trong môi, không biết làm sao.
Có bất an nóng ran từ chỗ sâu trong thân thể hiện lên, nơi bị lấp đầy này nhẹ nhàng run rẩy, khi hắn vuốt ve miệng nàng, bụng cũng không tự chủ co lại, vì vậy nàng nghe được thanh âm tức giận hít vào của hắn, rồi sau đó toàn thân cũng căng thẳng lên.
Nàng đang rối rắm buồn bực, nhìn đến hắn vẻ mặt thống khổ như thế rất là hả giận, dùng sức lại co lại, co lại nữa, muốn đem hắn từ trong thân thể chen ra ngoài -- vì vậy, hắn cũng không ẩn nhẫn được nữa, nắm hông của nàng liền bỗng chốc hung hăng liền đâm, hắn cúi đầu, ở bên tai nàng ám ách nói: "Nàng không nên trêu chọc ta như vậy....."
"Hả?" Không đợi nàng nghĩ kỹ, # đã che giấu #
Mặc Ngưng Sơ thiếu chút nữa khóc không nước mắt, cái này chẳng lẽ chính là tự gây nghiệt không thể sống trong truyền thuyết?
Đau đớn khi hắn nghiền áp biến mất, xúc cảm lại ở dưới hắn nghiền áp bốc lên so thường ngày càng kinh sợ hơn, nàng không chịu nổi, ngón tay đâm vào đầu vai hắn, nhưng lại giống như càng kích thích hắn, hô hấp mê ly mà dồn dập, nàng sắp không còn lý trí, sắp theo luật động như vậy điên mất rồi. Tóc dài đen nhánh ở trên giường tản ra, dây dưa lẫn nhau.
Mắt đen của hắn vẫn thật chặt đem lấy nàng định tại đáy mắt, thời điểm đưa mắt nhìn nàng, con ngươi này liền hết sức thâm thúy, để cho nàng không khỏi hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt lại đi chịu đựng, không ngừng có tiếng rên rỉ than nhẹ từ trong miệng nàng tràn ra, lại bị hắn hôn lên. Kích động khó nói nên lời đưa bọn họ chôn vùi, hắn giống như là muốn đem nàng bao phủ ở trong lửa, giường gỗ chở đầy ngọn lửa, động tác trên dưới điên cuồng, ngón tay hắn hết sức trêu chọc nàng, tựa hồ muốn cho nàng vì mất khống chế, mà say mê.....
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Chỉ nhớ mang máng hắn lại đem nàng lật lại, từ phía sau tiến vào, lần thứ hai so lần thứ nhất càng sâu, giống như muốn đem nàng bức tử ở trong góc.
Nàng bị áp làm đến một hơi cuối cùng, trầm trầm nằm ở trên giường giống như là ngủ.
Hô hấp còn chưa vững vàng. Thật chặt, nóng bỏng.
"Sơ....." Hắn tự tay đi vòng chặt vòng eo nàng, ở bên tai nàng than nhẹ, hơi thở nóng rực như vậy, cơ hồ muốn đem nàng hòa tan.....
Nàng quá mệt mỏi, đầu óc trống rỗng, cho tới nàng không có nghe được hắn đang khẽ gọi bên tai.
Một tiếng ...." Sơ" kia.