Ngón tay nóng bỏng xuyên qua bụng dưới mềm mại, che kín hoa viên bí mật. Mặc Ngưng Sơ sợ hãi bắt cánh tay hắn lại, muốn kéo cái tay đáng ghét đó ra, hung hăn ra sức, móng tay cắm sâu trên da hắn tạo nên một vết đỏ bầm. Nhưng sức của hắn vẫn như cũ, không vì vậy mà thay đổi chút nào.
Hơi thở của Lân Xuyên dần dần nặng nề, rơi vào bên tai nàng, khiến cho nàng kinh hãi. Cuối cùng hắn chậm rãi chuyển động, từng chút từng chút cọ sát chổ mà chưa từng bị ai chạm qua của nàng. Trong nháy mắt có một cảm giác kỳ diệu dấy lên lòng bàn chân nàng, nàng biết đây có nghĩa là gì, cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ có hậu quả thế nào, cho nên nàng tuyệt đối không dám sơ suất, tuyệt đối không dám để hắn điên cuồng tấn công làm mình lạc đi lý trí.
Nhưng hắn lại tận tình khiêu khích nàng, bắt nạt nàng, muốn đem quá trình này kéo dài cả thế kỷ, không hành hạ nàng tơi bời, hắn sẽ không vừa lòng.
Mà hắn cũng không còn chấp nhất ở môi nàng, ngược lại bắt đầu chu du ở gương mặt nàng, cổ của nàng, xương quai xanh của nàng, môi hắn đi đến đâu nơi đó liền nóng bỏng, từng bước từng bước để lại dấu vết. Tay kia của hắn vốn đã luồn vào vạt yếm của nàng, quấy đầu ngực nàng, mùi nam nhân bao trùm lấy nàng, tùy tiện làm cho nàng kinh hãi.
Ngón tay kia dính hoa lộ, trở nên ướt át trơn trượt vô cùng, lúc dây dưa ở hai bên mép đại nguyệt cũng lưu lại một chuỗi dấu vết dịu dàng.
Đầu Mặc Ngưng Sơ kêu loạn, giống như có hàng ngàn con kiến bò trong đầu, đầu óc hỗn độn, hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của hắn.
Đột nhiên ngón tay hắn rút ra.
Kể cả động tác trên ngực nàng cũng ngừng lại.
Mặc Ngưng Sơ thở hổn hển, miệng há to, cho rằng đột nhiên lương tâm hắn trổi dậy không cưỡng ép nàng nữa. Nhưng một khắc sau đó, nàng bị hắn ôm ngang lên, bước chân đi thẳng đến phía trước.
Thân thể Lân Xuyên nằm vào giường rộng, Mặc Ngưng Sơ cũng theo quán tính mà nằm sấp trên ngực hắn. Hắn trở mình, đè nàng xuống phía dưới.
Bờ môi hạ xuống, hôn nàng, ngón tay lại một lần nữa chui về quần nhỏ của nàng.
Dường như hắn ngàn lần yêu thích cái chổ mềm mại đáng yêu đó, từ từ vẽ vài vòng, lĩnh hội toàn bộ nơi đó, vuốt ve, nghiên cứu tìm tòi, không bỏ phí một tấc nào.
Mặc Ngưng Sơ muốn khóc thét, nhưng thân thể nàng bị hắn mò mẫm kịch liệt lại trở nên thay đổi, khiến nàng sợ hãi từ đầu đến cuối. Nàng vươn tay lôi tóc của hắn, không dễ gì kéo ra khoảng cách nhỏ, lại chạm vào đôi mắt đen đang nhìn xuống của hắn, mắt hắn giống ngôi sao đẹp nhất trong trời đêm, khiến nàng ngớ ra.
Lân Xuyên cúi đầu, hôn lên khóe mắt ướt át của nàng, lại kéo ra băng gấm trên đầu nàng, tóc đen của nàng mở ra như dòng thác trút xuống, rơi trên chăn gấm màu trắng, vô cùng động lòng người, hắn dùng băng gấm trói lại hai cái tay không nghe lời của nàng.
Mặc Ngưng Sơ loạn chiến, hắn lại hôn lên ngón tay nàng, sau đó là cổ tay, sau cùng, nụ hôn của hắn lại hôn đến thủ cung sa trên cánh tay của nàng, mượt mà diễm lệ, đỏ như máu tươi.
Ánh mắt của hắn dừng thật lâu tại đó, dần dần trở nên sâu không thấy đáy.