Gương mặt người kia hầu như lúc nào cũng vậy, luôn có cảm giác mơ hồ, nàng muốn đưa tay lên sờ, nhưng thân thể lại như bị người khác rút cạn sức lực, không thể nâng dậy được. Nàng muốn gọi tên hắn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, là khàn khàn đáng sợ.
Trước mắt chợt tối tăm, không còn nhìn thấy gì nữa.
"Dừng lại!! Tất cả các ngươi đều dừng lại!!!!" Du Tử Tu ôm Hải Đường yếu đuối điên cuồng ra lệnh, nhưng những mũi tên kia lại không dừng lại chút nào, vẫn ào ạt bắn về phía này, ám vệ liều chết bảo vệ Du Tử Tu, mà kiếm trong tay Nạp Lan Lân chợt lóe, chém đứt toàn bộ mũi tên bay đến!
"Đáng chết!!!" Mặc Ngưng Sơ hét ầm lên: "Thu Nguyệt sao vẫn còn chưa đến?!"
Vừa dứt lời, giữa sườn núi liền truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, mưa tên bỗng chốc bắt đầu chậm lại, thậm chí bắt đầu có chỗ dừng hẳn lại, Nạp Lan Lân híp mắt nhìn một loạt biến hóa này, dĩ nhiên không bỏ qua, mũi tên châm lửa làm sáng rực cả nửa bầu trời đang giết địch nhanh như chớp kia đều là thuộc về quân đội riêng của hắn.
Mà trong đó có một tên nhảy lên lợi hại nhất, chính là chỉ tên "yêu quái" đang được nhắc đến.
Mưa tên rốt cuộc dừng lại, bởi vì ngăn cản kịp thời nên nơi này chỉ bị thiêu cháy một tòa.
Mặc Ngưng Sơ ngẩn ngơ, ánh mắt chạm đến Du Tử Tu đang ôm chặt Hải Đường, lập tức nhảy thật nhanh từ trong ngực Nạp Lan Lân xuống, đến bên cạnh hắn, thay Hải Đường kiểm tra vết thương, đôi tay run run bắt đầu cầm máu cho nàng ấy, kể cả dùng ngâm châm cũng không cách nào làm cho nàng dễ chịu hơn.
Trong mưa tên Hải Đường không tốt số bằng cô, bên cạnh Hải Đường không có ai có thể kịp lúc bảo vệ nàng như Nạp Lan Lân, bản thân cũng không có võ công đủ tốt để có thể tránh nhưng mũi tên hung mãnh kia ——
Nàng bị trúng một tên, trên đầu mũi tên có độc, môi của nàng sớm đã thâm đen.
"Ta, ta nhất định có thể cứu nàng!" Mặc Ngưng Sơ hốt hoảng đổ mọi thứ trong túi mình ra đất, các bình lớn nhỏ nằm lộn xộn trên đất, lục trong đống đấy nàng tìm được một bình, lấy ra một viên thuốc đút vào miệng Hải Đường, nhưng nàng ấy không nuốt được lại nôn ra.
"Ngươi đút nàng!" Thanh âm Mặc Ngưng Sơ khẽ run, "Không thể dùng miệng, làm như vậy sẽ chỉ làm cho ngươi cũng trúng độc, dùng nội lực khiến nàng nuốt xuống, nhanh!!!"
Du Tử Tu lập tức làm theo, Mặc Ngưng Sơ giận mình mang theo không nhiều đồ, dụng cụ thanh độc cũng không mang, lại không có nhiều đồ giải độc, nàng nhìn nữ nhân trước mắt, lúc trước từng hung hãn bới móc mình nay lại an tĩnh nằm trên mặt đất, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Nhưng dấu hiệu sinh mệnh nàng càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, ít đến mức nàng gần như không bắt được.
"Tiểu chủ tử!!!" Tiếng gọi to đấy chắc là thanh âm Thu Nguyệt, hắn hả hê nhảy xuống từ lưng chừng núi, may mắn hắn mang người đến kịp lúc, bao vây đám người, bọ ngựa bắt ve, quả nhiên Tiểu chủ tử tính toán rất chính xác: "Tiểu chủ tử, bên ngoài bắt được mấy tên đặc phái viên và quân úy, quân đội đến đã bao vây nơi này, tất cả binh địch chạy trốn đã đầu hàng, chỉ là không tìm thấy Cửu vương gia, ta đã sai người lùng bắt chung quanh, Thường Tự đã trấn giữ Hoàng Thành, hắn trốn không thoát....."
Tiếng nói lại tạm ngừng.
Mặc Ngưng Sơ đang nửa quỳ trước một nữ nhân, trong tay nắm cổ tay nàng ấy, sắc mặt tái nhợt.
"Đi thôi."
Nạp Lan Lân rũ xuống con mắt, nắm tay nàng kéo về phía mình, nàng giãy giụa, hắn vẫn ôm chặt lấy nàng, để cho nàng an tĩnh nằm trong ngực hắn.
Mà cô gái kia cũng an tĩnh nằm trong ngực nam nhân mà nàng yêu đã nhiều năm, chờ mong hy vọng nàng mở mắt, đáng tiếc nàng lại không thể nhìn thấy.
Trước đó ngón tay Hải Đường giật giật khó khăn, Du Tử Tu lập tức nắm chặt, nhưng kia cũng là cử động cuối cùng trong cuộc đời nàng, cố gắng liều mạng, cuối cùng đi được vào đáy lòng hắn.
"Bọn họ buông tha ngươi, cho nên bây giờ ngươi không còn gì để tranh với ta." Thanh âm hờ hững của Nạp Lan Lân lướt qua tai Du Tử Tu, mang theo điểm tàn khốc, lại mang theo chút đồng tình, nhưng không có chế nhạo, cũng không có giễu cợt.
Hắn ôm Mặc Ngưng Sơ, chậm rãi đi ra ngoài, ấn chặt đầu nàng vào ngực mình, không cho nàng có cơ hội nhìn về phía nam nhân kia.
"Nàng yên tâm, ta sẽ không giết hắn." Nạp Lan Lân nhẹ nhàng vuốt ve tóc Mặc Ngưng Sơ, ôm thân thể khẽ run của nàng chặt hơn: "Nữ nhân kia chết không phải là lỗi của nàng....."
Tên như châu chấu, ai cũng không ngăn cản được.
Có lẽ đây chính là số mạng.
Du Tử Tu ngồi tại chỗ rất lâu, trong ngực ôm Hải Đường đã mất đi hơi thở, một phút trước, nàng còn bởi vì lời hắn nói mà khóc như mưa, nhưng bây giờ, máu tươi đã thấm ướt xiêm y của nàng, mũi tên khiến người ta rét lạnh đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Hắn trước cảm thấy con gái nên khéo léo đáng yêu, mà không phải hung mãnh dã man.
Nhưng hôm nay, hắn không thể lại nhìn thấy bộ dáng nữ tử này ngang ngược ương ngạnh như trước nữa.
Hắn từng oán nàng, bởi vì nàng bỗng nhiên xen ngang khiến Mặc Ngưng Sơ bắt đầu rời đi hắn, nhưng nàng từ lúc bắt đầu đến giờ mãi bên cạnh hắn, không xa không rời.
Đã quá muộn. Là lỗi của hắn, vì sao hắn không nhìn rõ từ sớm chứ, bị ghen tỵ che mờ tâm trí, bị thù hận lấy đi tâm hồn.....
Nhớ từ lúc bắt đầu, nàng vẫn truy đuổi phía sau hắn, đáng tiếc, hai mắt của hắn vẫn nhìn quá xa, mà chưa bao giờ xoay người, dừng lại đợi nàng, hôm nay, nàng lại giống như con diều đứt dây, không thể nắm giữ lại.
..... Không.....
..... Nàng còn chưa rời đi.....
Du Tử Tu ôm chặt cô gái trong ngực, máu tươi từ thân thể nàng chảy ra, mặc hắn giữ chặt vết thương như thế nào cũng không thể ngăn cản chất lỏng ấm nóng kia chảy qua kẽ tay hắn, nhuộm đỏ cả vùng đất.
..... Thật xin lỗi, đều là sai lầm của ta.
..... Thật xin lỗi.
Gió thu thồi từng cơn, cuốn theo tro bụi xung quanh, cũng mang theo từng giọt bi thương của hắn.
Những giọt nước lạnh giá, trong suốt rơi trên khuôn mặt đã lạnh lẽo của Hải Đường, cô tịch mà thê lương.