Ai biểu hắn trêu chọc nàng? Ai biểu hắn làm cho ngưới đó xuất hiện trước mặt nàng? Ai biểu hắn để cho người đó xuất hiện trước mặt nàng rồi tự nhiên biến mất?
Không phải là thuật thôi miên sao, nàng lại rất cao thâm.
Không phải làm cho người ta thấy ảo giác sao, cho hắn chết, cho hắn chết, cho hắn chết.
Chính lúc đang phát cáu, có một bàn tay sau lưng vòng tới, Mặc Ngưng Sơ quay đầu, không ngờ bị ôm ngang lấy.
Hơi thở của Lân Xuyên bao phủ nàng, ngón tay trái thon dài nâng cằm nàng, để cho nàng đối diện với mình, mà cánh tay kia nắm eo của nàng, ôm nàng vào trong ngực, phất tay áo của mình một cái, tao nhã đặt mông ngồi xuống ghế đá "Sao vậy, Tiểu Đào Tử thông minh, không vui hả?"
Trong lúc nói chuyện, hắn phá lệ cười với nàng, chỉ là... chỉ là nụ cười của hắn khiến nàng run sợ.
Sau khi bớt hoảng sợ, Mặc Ngưng Sơ mới giật mình nhớ tới mình đã quên che dấu thực lực của mình, toàn thân hóa đá, bắt đầu cà lăm "Không, không..."
Chữ "Không" còn chưa nói cho đầy đủ, bởi vì Lân Xuyên đột nhiên cúi người xuống, nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ lên môi nàng một cái.
"Không thì tốt." Môi hắn khẽ nhếch.
Mang theo hương u trà thoang thoảng, trong đầu Mặc Ngưng Sơ ‘ong’ một tiếng, thứ gì đó lại bị cắt đứt...
Hoàng hôn phủ xuống quá nhanh, lão rây bạc từng trong huyễn cảnh tỉnh táo lại, vẻ mặt cực thảm, lại thấy Lân Xuyên mở dây thừng dùm hắn, gọi hắn "Cẩm Trúc Quân", tựa như đã biết được thân phận của đối phương.
Mặc Ngưng Sơ không có hứng thú tham gia, một mình chạy đến sân sau bứt hoa cỏ, cũng không dám sơ suất, dùng tay áo che hơi thở, bắt con kiến trên đất làm thí nghiệm.
"Tiểu cô nương còn trẻ, bản sự hơn người, tại hạ thật sự bội phục." Tầm mắt Cẩm Trúc Quân nhìn theo tiểu cô nương nõn nà, rồi lại nhìn Lân Xuyên, thở ra một hơi thật sâu, "Vị công tử này, ta không biết tại sao ngươi biết ta ở đây, nhưng trước hết, nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, cũng nên biết rõ quy củ của ta..."
"Hả?" Âm cuối của Lân Xuyên nhẹ nhàng nhấc lên, khiến người ta sởn gai ốc.
Hắn lười biếng nâng mắt lên, mang theo khí thế bất nộ tự uy (không dữ cũng oai), nhìn thoáng qua lão râu bạc đang trốn sau cây, buồn bả nói "Sao ngươi cách ta xa như vậy? Sợ ta ăn ngươi sao?"
"....."
Sắc mặt Cẩm Trúc Quân xấu hổ đi ra từ gốc cây cách đó tám trượng, gian nan di chuyển một bước nhỏ "Ta chỉ là luyện tập cách truyền âm cao thâm thôi, ở gần không có tác dụng..."
Lân mỹ nhân không vạch trần chuyện buồn cười này, cũng không muốn hắn đừng gần mình, chống nửa đầu, khóe môi nở ra một nụ cười yêu nghiệt, "Cẩm Trúc à Cẩm Trúc... Ngươi cũng thật không biết ta là ai?"
Cẩm Trúc Quân sững sờ quan sát hắn, gió hơi lạnh làm bay mái tóc phù hoa của nam tử, đẹp đến không ngờ.
Thỉnh thoảng có chim bay qua, chim hót từng trận, lá cây lạnh rung, mà chỉ một lúc, sắc mặt Cẩm Trúc Quân cũng thay đổi, pha trộn kinh ngạc với run rẩy, hơi hơi run run "Ngươi, ngươi là..."