Mặc Ngưng Sơ lại im lặng.
Có tỷ tỷ như vậy, thà không có còn hơn.
Nhìn ly rượu trước mặt, quả là nàng phải uống. Nhưng uống, thì sẽ "bị" thành muội muội, điều này nàng trăm ngàn lần không muốn. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm ly rượu, không chớp mắt một cái, chính là không muốn nhúc nhích.
Sau đó, một hai ngón tay thon dài đưa qua, nhận ly rượu trước mặt nàng, ánh mắt nàng ngước lên, cái chén đã ở trên đôi môi xinh đẹp, chỉ thấy ngón tay hắn hơi nâng lên, lại bỏ chén xuống mặt bàn, lại thấy trong chén không còn gì. "Tiểu Đào Nhi, nếu muội muốn ta giúp, ta sẽ dễ dàng bằng lòng." Lân Xuyên thản nhiên nói với nàng, yêu thương nuông chiều không thể tưởng tượng được. Mặc Ngưng Sơ hết sức kinh ngạc, hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cúi đầu xuống, kề môi bên tai nàng, nói ra một câu không rõ vui hay buồn "..... Nhưng mà, vì vậy muội sẽ trả giá thật nhiều đó."
Cái gì là trả giá thật nhiều? Mặc Ngưng Sơ nghe mà hết hồn.
Nàng cứng người lại, yên lặng suy nghĩ có nên nhờ hắn giúp đỡ nữa không? Nhưng động tác ngoan ngoãn này trước mặt người ngoài, lại xem ra thành một cảnh ái muội vô cùng. Công tử Tịch mím môi, chăm chú nhìn rất lâu, cuối cùng là chậm rãi cười nói "Lân công tử, uống rượu với nữ tử thì còn gì hứng thú, nếu muốn thưởng thức rượu, ta cùng với ngươi?"
Lân Xuyên ngẩng đầu, nhìn hắn không nói một lời. Công tử Tịch liền cầm bầu rượu, ngửa đầu uống hết phân nửa, vẫn cười như cũ "Ta nghĩ, tửu lượng Lân công tử nhất định khá hơn ta."
Lời khiêu khích mang đầy mùi rượu, từ từ nóng lên.
Đôi mắt tối đen của Lân Xuyên trầm mặc lạnh lẽo, cuối cùng cũng có một chút sắc thái thâm trầm. Vì thế, lửa chiến cuối cùng cũng không thể vãn hồi!
............
Đến lúc Thường Tự an bài bữa tối xong, chai rượu trống không đã đầy ra đất, đập vào mặt đều là mùi rượu nồng nặc. Nhìn chiến trường phía sau bừa bãi kinh dị, thiếu chút nữa Thường Tự không nhận ra chủ tử mình đã hầu hạ nhiều năm.
Hai người đều uống rất nhiều rượu, mà tình huống của công tử Tịch tệ hơn so với Lân Xuyên, sắc mặt trắng bệch như giấy, chỉ còn một chút sức lực.
Lân Xuyên thản nhiên ăn hai miếng đồ ăn, cũng không muốn hàn huyên nữa, liền dẫn Mặc Ngưng Sơ rời khỏi Ô Viện. Công tử Tịch không cách nào giữ lại, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một nỗi suy tính thiệt hơn mơ hồ. Giống như chuyến đi này, hắn khổ sở kiên trì tin tưởng rất lâu, nhưng lại tựa như không có.
Mưa vẫn rơi như cũ, khi tới hành lang đã bị ướt nhẹp, trên mái hiên, nước mưa như trân châu rơi xuống tan ra, quay về yên tĩnh.
Tay Mặc Ngưng Sơ bị nắm trong tay của nam tử mặc áo lam, dường như bởi vì uống rượu, da hắn nóng hơn ngày thường, ngón tay đan vào nhau, trong lòng bàn tay dường như đổ mồ hôi. Bóng dáng hắn cao cao đẹp như ngọc, thắt lưng nhỏ, vai rộng, tản ra hương rượu mơ, nhưng lại không khó ngửi, ngược lại làm cho người ta ái muội mê đắm.
Mặc Ngưng Sơ hơi ngẩn người một chút, nhưng đột nhiên, nam tử phía trước đứng lại, nàng không kịp nghĩ, đã nhào vào lòng hắn. Hắn không đẩy nàng ra, ngược lại cánh tay thon dài còn ôm eo nàng, ôm nàng càng lúc càng chặt.
"Đỡ ta."
Trên hành lang uốn lượn, một đôi môi nóng bỏng kề sát tai Mặc Ngưng Sơ, khiến nàng kinh hãi. Ngay sau đó, tất cả trọng lượng cơ thể của Lân Xuyên đè xuống, dường như rất say "Tiểu Đào Tử, đỡ ta đi lên lầu."