• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thái giám?
Phong Nam An thật sự giật mình một phen, trách không được hắn cảm giác Lâm công tử này hơi ẻo lả, hóa ra hắn là một thái giám.
” Thái giám có thể làm càn sao?” Phong Nam An tỉnh táo lại nhưng vẫn xụ mặt như trước.
“Vốn không thể làm bậy mà” Lâm Bảo Nhi ăn không nói có gật đầu, nàng vươn hai tay vỗ vỗ vai Phong Nam An, nhỏ giọng thì thầm với hắn “Kỳ thật ta còn có một bí mật, là ngươi không biết, ta không thích nữ nhân, ta thích nam nhân.”
Nói xong Lâm Bảo Nhi còn không quên nhìn Phong Nam An thật mờ ám “Chuyện lần này nhất định là có người hãm hại ta, ngươi nên làm chủ cho ta.”
” Ngươi…”
Phong Nam An rùng mình một cái, không nói gì lui về phía sau một bước “Nếu chỉ là hiểu lầm, ta đây đi trước.”
“Ai?” Lâm Bảo Nhi còn muốn gọi lại hắn, không nghĩ tới tiểu tử này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, người của Phong gia quả nhiên đều thích hợp làm vận động viên điền kinh.
“Ha ha, đây là lần đầu tiên ta thấy tỷ phu chán nản như thế, ngươi rốt cuộc nói cái gì với hắn vậy?”
“Ta nói với hắn… Ta không nói cho ngươi!” Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn, “Ai biết các ngươi là có chung phe không chứ!”
“Xí, ta mà cùng phe với hắn á? Vậy hắn sẽ không ngốc tới nỗi đem hai nữ nhân phóng tới trên một cái giường” Nam Cung Tuyết coi thường bĩu môi, “Nam nhân bụng dạ hẹp hòi giống hắn, âm hiểm hung ác, ta đây không thèm làm bạn với hắn,
” Ngươi đánh giá tỷ phu của mình thế à? Hắn đối với tỷ tỷ ngươi không tốt sao?”

“Hắn á? Năm đó nếu không… Quên đi, vì sao ta muốn nói cho ngươi” Nam Cung Tuyết vẫy vẫy đầu, đi tới trước người Lâm Bảo Nhi, con ngươi màu đen bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh “Ta khuyên ngươi vẫn là mau ly khai Phong gia bảo! Cẩn thận giải dược lấy không được ngược lại còn bồi mạng!”
” Đe dọa ta a?” Lâm Bảo Nhi cười hì hì, “Ta không sợ đâu, càng là chỗ nguy hiểm thì bản tiểu thư lại càng thích.”
“Vậy chờ xem, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi” Nam Cung Tuyết tiêu sái đi ra ngoài, một trận chuông bạc kêu loạn.
Lâm Bảo Nhi đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng của nàng, tươi cười trên mặt dần dần biến mất….. Tại đây trong chỗ ở xa lạ rộng lớn này, nàng quả thật có hơi sợ hãi.
” Sư phụ…” Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến giọng nói điềm đạm trầm thấp của Phong Thập Nhất.
” Không tức giận nữa?” Lâm Bảo Nhi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
” Ta…. Tối hôm qua ta không nên nổi giận” Phong Thập Nhất tự trách buông xuống mi mắt, lông mi dày rậm che khuất con ngươi.
” Quên đi! Sư phụ của ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân” Lâm Bảo Nhi ngẩng mặt lên, cười ha ha vỗ vỗ vai Phong Thập Nhất “Huống chi tối hôm qua cũng không xảy ra chuyện gì.”
” Đúng vậy” Phong Thập Nhất thở phào một cái, “Tiểu tử Nam Triết kia tửu lượng kém cỏi còn dám đi tìm bát ca uống rượu, kết quả uống say mèm được hạ nhân đỡ về phòng vẫn ngủ thẳng tới giờ còn chưa dậy được.”
Phong Nam An…. Lâm Bảo Nhi xoa môi cười nhạt “Bát ca của ngươi hình như rất không thích chúng ta, ngươi có tự tin lấy được giải dược từ chỗ hắn không?”
” Cái này ngươi không cần xen vào. Sư phụ, một hồi cơm nước xong, ngươi rời khỏi đi.”
” Cái gì?”

Lâm Bảo Nhi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt Phong Thập Nhất “Vì sao?”
Trên mặt Phong Thập Nhất tràn đầy vẻ do dự “Nơi này có ta là đủ rồi.”
“Nghĩ ta sẽ liên lụy ngươi?” Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm đôi mắt Phong Thập Nhất hỏi hắn.
Phong Thập Nhất không có trả lời, hai người đối mặt nhìn nhau, cứ như vậy giằng co một hồi.
“Vâng!”
Trầm mặc chỉ chốc lát, hắn rốt cuộc cố sức gật đầu “Tuy rằng ngươi là sư phụ ta, nhưng chung quy ngươi cũng không phải người trong võ lâm, chuyện giang hồ để người giang hồ làm, ngươi ở đây chỉ trở thành gánh nặng cho ta thôi.”
“Nếu như ta nói không, ngươi dự định thế nào? Bắt cóc ta? Hay là cưỡng bức ta?” Giọng nói Lâm Bảo Nhi dị thường sắc nhọn.
Tay Phong Thập Nhất hơi nắm chặt, trên mặt là vẻ khẩn trương chưa từng thấy “Ngươi không nên ép ta.”
“Đứa ngốc! Chỉ đang giỡn với ngươi thôi!”
Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên cười lớn vỗ vỗ bờ vai của hắn “Ngươi nghĩ ta là kẻ không biết lý lẽ vậy sao? Ta tin tưởng năng lực của ngươi, cũng hiểu rõ mình có bao nhiêu cân lượng” Con ngươi Lâm Bảo Nhi lóe sáng thần thái động lòng người, “Thập Nhất, cho tới bây giờ ngươi chưa từng làm ta thất vọng, đúng không?”
Sắc mặt Phong Thập Nhất rốt cuộc khôi phục vẻ bình thường, trên bộ mặt mê người kia cũng hiện ra nụ cười thường trực “Đó là dĩ nhiên, chúng ta cứ quyết định thế đi, cơm nước xong ta đưa ngươi ra khách điếm ở tạm, lấy được giải dược ta sẽ đi tìm ngươi.”
“Ừ!” Lâm Bảo Nhi gật đầu.

Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất nhỉ? Nếu không giúp được gì thì cũng đừng khiến hắn thêm lo lắng…..
Đối với sự rời khỏi của Lâm Bảo Nhi, người nhà Phong gia dường như vô cùng bình tĩnh, không ai giữ lại, cũng không có người cảm thấy bất ngờ.
Đi ở trên đường cái, nhìn đoàn người rộn ràng nhốn nháo, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên có một cảm giác bừng tỉnh như qua một đời, cảm giác lo lắng mà Phong gia bảo cấp nàng trong nháy mắt biến mất không dấu vết.
“Ở đây cũng không tệ lắm chứ?” Phong Thập Nhất di phía trước Lâm Bảo Nhi, quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, phong cảnh đẹp, địa linh nhân kiệt, là địa phương tốt” Lâm Bảo Nhi nhịn không được tấm tắc tán thưởng.
Dọc theo đường đi hai người chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt đã tới cửa một khách điếm bình dân.
“Vào chỗ này đi” Phong Thập Nhất nhìn biển hiệu của khách điếm, nói rất khẳng định.
“Được, tùy tiện chỗ nào cũng được, ngươi yên tâm ta không bị mù đường nên ở một mình sẽ không lạc đường đâu.”
“Hai vị khách quan muốn dùng bữa hay là ở trọ?”
Điếm tiểu nhị thấy hai người bọn họ liềnb tươi cười chào đón, ánh mắt dừng lại trên mặt hai người vài giây rồi hỏi thăm rất chuyên nghiệp.
“Ở trọ, ột gian phòng hảo hạng.” Phong Thập Nhất tiện tay móc ra một thỏi bỏ vào trong tay điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị lập tức như là gặp được thân nhân, nhiệt tình tăng vọt, phi thường ân cần đưa hai người lên lầu.
Đây là một gian phòng đầy ánh sáng mặt trời, ánh nắng buổi trưa ấm áp chiếu qua khung cửa sổ khắc hoa, rơi lên sàn nhà những điểm vụn vàng óng ánh.
Trong phòng bố trí ngăn nắp sạch sẽ, dụng cụ sinh hoạt cũng đầy đủ mọi thứ. Lâm Bảo Nhi an tĩnh ngồi xuống chiếc ghế giữa gian phòng, híp mắt lẳng lặng cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp…

Phong Thập Nhất đứng ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt đặc biệt yên tĩnh của nàng, trên mặt dần dần hiện ra vẻ trìu mến.
Hắn thật sự rất muốn yên lặng nhìn nàng thế này, thế nhưng hắn vẫn phải đánh vỡ sự yên lặng này.
“Nhiêu đây tiền chắc là đủ ngươi dùng” Phong Thập Nhất móc trong áo ra một bao bạc, nhẹ giọng đặt xuống bàn cạnh Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi mở mắt nhìn qua hờ hững, không biết từ lúc nào mà sức mê hoặc của tiền tài đối với nàng đã dần dần giảm đi rất nhiều. Trong cuộc đời nàng hình như có thêm rất nhiều thứ càng trọng yếu so với tiền tài…
“Còn nữa” Phong Thập Nhất móc ra một viên dược hoàn,”Cái này cho ngươi, ngươi nhất định phải giữ gìn cho kỹ.”
“Đây là cái gì?” Lâm Bảo Nhi tiếp nhận dược hoàn, một mùi thơm ngát mũi đập vào mặt, khiến nàng bỗng cảm thấy lên tinh thần gấp trăm lần.
“Là thuốc viên đặc chế của Phong gia bảo, có thể trị liệu nội thương.”
“À, vậy ngươi cho ta làm gì? Ta không cần dùng, chính ngươi giữ đi!”
“Không cần, ta còn có rất nhiều” Phong Thập Nhất hào hiệp phất phất tay “Ngươi nhớ kỹ phải giữ cho tốt!”
“Biết rồi, sao cứ nói mãi thế nhỉ?” Lâm Bảo Nhi quyệt quyệt miệng, Phong Thập Nhất thật sự là càng ngày càng không coi mình là sư phụ. Không biết lớn nhỏ.
“Ta đây an tâm rồi.”
Dưới đáy lòng Phong Thập Nhất thở ra một hơi “Ta đi trước, ngươi chờ tin tức của ta.”
“Được rồi!”
Nhìn bóng dáng Phong Thập Nhất biến mất sau cửa, Lâm Bảo Nhi thu hồi ánh mắt, chăm chú nghiên cứu dược hoàn trong tay, cuối cùng chẳng nhìn ra được gì, nếu là có thể trị thương thì cứ giữ lấy! Biết đâu sẽ có lúc dùng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK