• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tối đến, Độc Cô Hiểu ngồi trong thư phòng.
“Chủ công, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lam Hải cung kính đứng sau Độc Cô Hiểu, cúi đầu thấp giọng hỏi.
Độc Cô Hiểu đứng trước của sổ, mi mắt buông thỏng, lông mi dưới ánh nến lóe lên một màu xanh u ám, “Xem ra, Tiểu Long Nữ còn lợi hại hơn so với ta tưởng tượng.”
“Chúng ta có nên hay không…. một lần diệt gọn.” Lam Hải ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sát khí.
“Không cần!” Độc Cô Hiểu khoát tay, “Ý đồ của nàng rốt cuộc là gì, hiện tại ngay cả ta cũng có chút mơ hồ. Chỉ có thể khẳng định rằng tuyệt đối không thể để nàng đến gần Huyền Song thêm được nữa, Huyền Song là một người hết sức đơn thuần …Sáng mai ngươi đi tìm Tiểu Long Nữ, sau đó đưa nàng đến Lãnh Hương Viện, bảo nàng ở cùng đó cùng Ngưng Sương vài ngày. “
“Thuộc hạ đã rõ.” Lam Hải nhẹ nhàng gật đầu, giờ đây Lãnh Hương Viện sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Sáng hôm sau
“Lãnh Hương Viện?” Lâm Bảo Nhi hiếu kỳ nhìn Lam Hải. Lãnh Hương tiểu trúc nàng biết rất rõ, tiên sinh dừng lại nơi đó dưới ngòi bút của võ lâm đệ nhất mỹ nữ Lâm Tiên Nhi, ha ha, cùng chính mình vẫn là đồng hương đấy. Mà người ở trong Lãnh Hương Viện không phải là …Ngưng Sương sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Bảo Nhi cảm thấy toàn thân lạnh run, “Lam Hải đại ca, người ở trong Lãnh Hương viện là ai a?”
“Là Ngưng Sương cô nương a!” Lam Hải cười cười, “Làm sao vậy? Ngươi không muốn hầu hạ àng sao?”
“Đương nhiên không phải, chúng ta là kẻ dưới làm gì có tư cách lựa chọn chủ tử a!” Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi không có gì nghiêm trọng, chỉ cần nàng có thể ở lại U Lan sơn trang là tốt rồi, không thể ăn hết một người mập mạp một lần được, mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn mới tốt.
“Tốt lắm, ta sẽ mang ngươi đến đó.”
Lam Hải xoay người dẫn Lâm Bảo Nhi đi về phía Lãnh Hương Viện

Nơi này là nơi yên tĩnh nhất U Lan sơn trang, lầu các màu trắng toát lên vẻ trang nhã lịch sự, cầu nhỏ nối tiếp nhau, thật là một quan cảnh kiều diễm.
Ngưng Sương này thật biết hưởng thụ, Lâm Bảo Nhi nhìn thoáng qua sân, phủ đầy hoa tươi còn có xích đu nữa nha , đây chính là đào viên trong mộng tưởng của nàng a…
“Ai?”
Ngưng Sương đi ra từ trong lầu các, trên mặt có chút ủ rũ.
“Là ta.” Lam Hải nhìn Ngưng Sương, nhẹ gật đầu.
“Lam Hải?” Ngưng Sương nhìn thoáng qua Lam Hải, ánh mắt lập tức chuyển về phía Lâm Bảo Nhi.
“Các người vì sao đến đây, có việc gì thế?”
“Chủ công bảo ta đưa Long cô nương đến hầu hạ người.”
“Cái gì?” Thần sắc Ngưng Sương hơi động, Độc Cô Hiểu bảo Tiểu Long Nữ đến đây hầu hạ mình, đây là ý gì?
“Ngưng Sương tiểu thư, chào!” Lâm Bảo Nhi cúi đầu thi lễ với Ngưng Sương, đang ở dưới mái hiên kẻ khác, phải cúi đầu.
“Ừ!” Ngưng Sương mặt không thay đổi nhẹ gật đầu, “Đã đến đây thì hãy vào đi! Ở chỗ ta kỳ thật cũng không có chuyện gì để làm.”
“Long cô nương hãy vào đi, ta đi trước.” Lam Hải chắp tay trước mặt Ngưng Sương, “Cáo từ.”
“Đi thong thả!” Ngưng Sương lần nữa gật đầu.
Ngưng Sương không nói một lời, xoay người đi về phía lầu các, Lâm Bảo Nhi cuối đầu theo sau nàng.

” Ngươi không phải đang ở chỗ Huyền Song sao? Thế nào, ngốc tới không đi nổi à? Ngưng Sương ngồi trền ghế trúc trong đại sảnh, trên mặt mang vài nét châm chọc.
“Bản tiểu thư không thích ở đó.”
Lâm Bảo Nhi trả lời xong liền bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm. Hôm nay chỉ có hai người các nàng, nàng không phải diễn trò trước mặt Ngưng Sương.
Tục ngữ có câu đắc hảo đồng tính tương xích, cho dù nàng bày ra một bộ mặt rất đáng thương, vị này cũng không mua nó, Lâm Bảo Nhi cũng sẽ không diễn, nàng thích làm sao thì cứ làm như vậy đi.
“A, khẩu khí không nhỏ nhỉ, ngươi đừng quên ngươi đang ở chỗ nào?”
Ngưng Sương đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Bảo Nhi, “Nói, ngươi đến U Lan sơn trang rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?”
” Ngươi cũng nói bí mật không thể để ai biết, nếu như ngươi thừa nhận ngươi không phải là người, ta sẽ xem xét nói cho ngươi biết, còn không thì miễn bàn.”
“Ngươi…” Ngưng Sương trừng mắt, “Tiểu Long Nữ, ngươi nghĩ ta không dám động đến ngươi.”
“Dám! Làm sao ngươi không dám! Ngươi cũng dám tỏ tình với Độc Cô Hiểu, trên đời này còn chuyện gì ngươi không dám làm nữa sao?”
Lâm Bảo Nhi liếc mắt, tiếp tục dùng ngôn ngữ đả kích nàng. Hừ hừ, trước tiên phải chỉnh nàng rồi tính tiếp.
” Tiểu Long Nữ!” Ngưng Sương cắn môi, “Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi một chút ta sẽ…”
“Ai nha!”
Còn không đợi nàng nói xong Lâm Bảo Nhi đã ngồi phịch xuống đất, “Ngưng Sương cô nương đánh người a! Bà địa chủ đại gian đại ác đánh người a! Ô ô ô …Thiên lý ở đâu a!”

“Chuyện gì xảy ra?” Hồng Trần không biết từ nơi nào xông ra, vừa ào cửa liền nhìn chằm chằm vào Ngưng Sương, vẻ mặt mơ mang.
“Ô ô ô …. Nhân gia ta chỉ là nhu nhược nữ tử, trói gà không chặt a, nếu như Ngưng Sương không thích ta cứ việc nói thẳng, làm gì dùng vũ lực đánh ta? Nử tử động khẩu không động thủ…” Lâm Bảo Nhi gạt ra nước mắt, tiếp tục giả vờ đáng thương.
“Ngươi…Ta…” Ngưng Sương nhìn Lâm Bảo Nhi ngồi trên mặt đất lại nhìn về phí Hồng Trần, nhất thời không có gì để chối cải, ” Coi như chỗ ta chỉ là cái miếu nhỏ, không thể chứa được Phật lớn, Long cô nương hay là ngươi tìm nơi khác thử đi.”
“Tiểu Long Nữ, ngươi đi theo ta!” Hồng Trần lôi Lâm Bảo Nhi từ trên mặt đất đứng đậy, liền kéo nàng ra ngoài cửa.
Hai người đi thẳng đến hoa viên, Hồng Trần mới buông tay của nàng.
“Như thế nào? Khóc đủ chưa?”
“Hắc hắc, khá tốt a! Con người ta cái gì cũng không có, chỉ có nước mắt là nhiều vô số kể!” Lâm Bảo Nhi nghịch ngợm cười, dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt.
“Ngươi nha! ta vừa nghe ngươi chuyển tới Lãnh Hương viện liền biết sẽ xảy ra chuyện, từ nay về sau ngươi đi cùng ta, những chuyện khác ta sẽ xử lý.”
“Ngươi tại sao đối với ta tốt như vậy?” Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi đầy ngạc nhiên, nhìn Hồng Trần, tên đại sắc lang này chẳng lẽ biến thành đại thiện nhân hay sao?
“Không tại sao” Hồng Trần mỉm cười mang theo một chút bất đắc dĩ, “Chỉ là ta cảm thấy ngươi rất giống một người.”
“Không phải lão bà ngươi chứ?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, nàng không muốn ở cùng lang.
“…..Nữ nhi của ta.”
“Ta van ngươi, ngươi không cần phải xúc động như vậy a!” Lâm Bảo Nhi vỗ ngực, dọa nàng nhảy dựng a. “Ngươi có nữ nhi sao? Hiện tai nàng đang ở chỗ nào?”
“Ta không biết” Hồng Trần ngẩng đầu, nhìn mây bay trên bầu trời, “Chúng ta thất lạc đã lâu rồi, khi còn bé nàng rất đáng yêu, rất giống ngươi cũng là một tiểu quỷ a,…Nàng còn có một cặp mắt to, lấp lánh, bộ dáng thật giống như thế này…” Hồng Trần đắm chìm trong hồi ức, cho tới bây giờ trên mặt không có lấy một nụ cười hạnh phúc.
Mũi Lâm Bảo Nhi cay cay, nước mắt không tự chủ rơi xuống.
“Ngươi làm sao vậy?” Hồng Trần cúi đầu xuống liền bắt gặp vẻ mặt “lê hoa đái vũ” của Lâm Bảo Nhi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy làm nữ nhi của ngươi nhất định rất hạnh phúc.” Lâm Bảo Nhi dùng sức kéo khóe môi lên tạo nên một nụ cười nhợt nhạt.
“Như thế nào, phụ thân ngươi đối xử với ngươi không tốt?”
“Ta…” Lâm Bảo Nhi quay đầu, “Ta chưa nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn là ai, chắc có lẽ cho tới bây giờ, hắn cũng chưa biết mình có một nữ nhi lớn như vậy…. Có lẽ trong biển người mênh mông, chúng ta đã gặp nhau, có lẽ chúng ta gặp nhau nhưng không nhận thức được nhau, có phải ngươi cảm thấy rất buồn cười ?”
“Tiểu Long Nữ…” Hồng Trần kích động ôm lấy Lâm Bảo Nhi, “Ta không ngờ ngươi trải qua những điều bất hạnh như thế…ô ô ô..Nếu như ngươi không không ngại, ngươi hãy làm nữ nhi của ta đi!”
“Uy uy! ngươi buông tay a! Không cần nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta!” Lâm Bảo Nhi dùng sức đẩy Hồng Trần, “Nếu ngươi không buông tay, ta sẽ không khách khí với ngươi a!”
“Ai! Đều bị ngươi phát hiện!” Hông Trần vui vẻ bỏ Lâm Bảo Nhi ra, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không ép ngươi làm nữ nhi của ta, như vậy đi, chúng ta kết bái huynh muội được không?”
“Huynh muội?” Lâm Bảo Nhi suy nghĩ, ” Điều này làm ta lo lắng, cùng ngươi là huynh muội, từ nay về sau ta sẽ gặp rất nhiều phiền toái, ai biết ở bên ngoài phong lưu ngộ nhỡ có một ngày ngươi chạy trốn, đến lúc đó đại tẩu, nhị tẩu, đại chất nữ, cháu ngoại đều chạy đến tìm ta, ngươi bảo ta nên làm gì bây giờ?”
“Ta kém cỏi như vậy sao? Là ai sau lưng nói xấu ta ? Có phải là Hoàng Tuyền?” Hồng Trần tức giận nắm chặt tay, “Xem ta đánh tên tiểu tử kia thành đầu heo!”
“Tốt lắm, ngươi tạm thời………”Lâm Bảo Nhi nhìn Hồng Trần một cái, trong lúc đó, nàng cảm thấy người này cũng rất thuận mắt! Không biết từ khi nào, nàng ở U Lan sơn trang dần dần sinh ra rất nhiều ràng buộc khó hiểu…
“Vây ngươi có muốn làm muội muội ta không?” Hồng Trần tựa hồ như chết vướng.
“Ta đã nói ta sẽ suy nghĩ lại” Lâm Bảo Nhi nhàn nhã bước lên hai bước, “Hiện tại chúng ta nên đi đâu? Ngưng Sương sẽ không đến chỗ Độc Cô Hiểu cáo trạng chứ?”
“Nàng…” Sắc mặt của Hồng Trần có chút ngưng tụ, “Nàng là người rụt rè chắc là không biết cáo trạng, nhưng mà từ nay về sau ngươi phải cẩn thận, tính tình nàng cũng có thể không tốt. Đương nhiên, nếu ngươi làm muội muội của ta, ta làm ca ca sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.
“Ngươi đừng hù dọa người, ta mới không sợ nàng.” Lâm Bảo Nhi ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm hết sức lo lắng, Ngưng Sương cũng là người trong võ lâm, không biết là nổi giận sẽ như thế nào a? Nghĩ tới lúc đó nàng có chút hơi sợ…
“Không sợ là tốt rồi!” Hồng Trần nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ngươi trở về cùng ta đi, đến chỗ của ta, trong sơn trang này chỗ của ta có phong thủy tốt nhất.
“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.”
Lâm Bảo Nhi gật đầu, tốc độ đổi chỗ làm của nàng không phải bình thường mà là vô cùng nhanh nha, trong vòng ba ngày đã thay đổi ba người chủ. Ừ, đầu năm nay thiếu nhất là cái gì? Vẫn là nhân tài a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK