• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Độc Cô Hiểu nhìn mọi người chung quanh, sau khi bình tĩnh thì ra quyết định sau cùng “Nếu tất cả mọi người không phản đối thì cứ làm theo ý của Huyền Song đi.”
Ngưng Sương nhíu nhíu đôi mày, không nói gì.
Độc Cô Hiểu giương mắt nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ “Đại sự sắp tới, mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt trong mấy ngày này.”
“Ừm, đúng vậy, mệt chết ta rồi, cuối cùng đã về tới nhà, đúng là ở nhà vẫn thoải mái nhất” Hồng trần khoa trương túm cánh tay Lam Hải “Hải, đi uống rược với ta được không?”
“Ờ, được thôi” Nhắc tới uống rượu thì mắt Lam Hải liền tỏa sáng “Chủ công….” Lam Hải ngẩng đầu nhìn Độc Cô Hiểu “Nếu như không còn gì cần nói, chúng ta xin cáo lui trước.”
“Này, hai người kia… Luôn luôn quên tồn tại của ta” Hoàng tuyền mất hứng hô to một tiếng “Uống rượu dù thế nào cũng phải ta vào! Huyền Song, ngươi có muốn cùng đi không?”
Huyền Song lắc đầu, nhắc tới uống rượu thì hắn liền thấy đau đầu.
” Được rồi, Tiểu Huyền Song nhà chúng ta thuần khiết không thể uống rượu, ngươi chưa nghe nói rượu vào loạn tính sao?” Hồng trần trêu chọc vỗ vỗ vai Hoàng Tuyền “Vẫn là ba người chúng ta đi uống thôi” Ba người vừa nói vừa sóng vai nhau đi ra khỏi cửa thư phòng.
” Huyền Song” Độc Cô Hiểu quay đầu nhìn Huyền Song, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Huyền Song hôm nay có chút khác với ngày thường.
“Vâng, khụ khụ…” Huyền Song ho khan kịch liệt hai tiếng.
” Thương thế của ngươi …” Trong ánh mắt Độc Cô Hiểu xẹt qua một tia quan tâm “Hai ngày này dường như ngươi ho rất kịch liệt.”
” Khụ khụ, không có gì đáng lo” Huyền Song không nghĩ thế cười lại “Ta vẫn luôn uống dược Hồng Tuyến đưa, chắc là sẽ sớm khỏi thôi.”
Hồng Tuyến, cái nữ nhân thần kinh rối loạn đó, trời biết nàng để lại dược gì cho Huyền Song uống. Độc Cô Hiểu vẫn duy trì thái độ trung lập với Hồng Tuyến.
Hắn không thích nữ nhân quá tùy tiện, huống chi Hồng Tuyến lại là một nữ nhân tùy tiện không đầu không đuôi. Tự mình đả thương người còn muốn giả mèo khóc chuột để lại thuốc trị thương tốt… Vừa nghĩ tới thương tích trên người Huyền Song thì tâm Độc Cô Hiểu bắt đầu bất an, dù sao Huyền Song vì cứu mình mới bị Hồng Tuyến đánh trọng thương. Những năm gần đây, Huyền Song ở bên cạnh thật sự đã giúp hắn rất nhiều….
” Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn” Trên mặt Độc Cô Hiểu lộ ra nụ cười hiếm thấy “Chuyện của Tiểu Long Nữ, giao cho ngươi xử lý là tốt rồi. Ta nhớ là ngươi hình như vừa vặn thiếu một nha đầu sai sử” Nói xong Độc Cô Hiểu quay nhìn Ngưng Sương bên cạnh vẫn luôn im lặng “Ngưng Sương, ngươi không có ý kiến chứ?”

” Không có” Từ lúc bước vào tới giờ, khuôn mặt Ngưng Sương vẫn lạnh lùng. Chuyện tới lúc này, nàng không còn lời nào để nói.
” Vậy được rồi! Các ngươi cũng nên trở về đi.”
” Vâng.”
Nhìn hai người một trước một sau rời khỏi, mỉm cười trên mặt Độc Cô Hiểu chậm rãi biến mất, đôi mắt u ám kia trở nên càng sâu sắc.
” Lam Hải!”
“Có mặt!”
Một bóng đen như tia chớp nhảy vào từ cửa, trong nháy mắt đã nhảy tới trước mặt Độc Cô Hiểu, lúc nãy Độc Cô Hiểu nhìn hắn gõ hai cái, hắn biết chủ công nhất định có chuyện muốn nhờ mình cho nên sau khi rời khỏi liền tìm cớ quay trở về.
” Ngươi lập tức dùng bồ câu đưa tin về kinh” Sắc mặt Độc Cô Hiểu ngưng trọng “Vận dụng ám vệ có mặt ở kinh thành, trong vòng ba ngày cần phải tra ra thân phận thật của Tiểu Long Nữ.”
” Vâng” Lam Hải không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói vâng, Tiểu Long Nữ này rốt cuộc là ai chứ? Ngay cả mình cũng chưa từng gặp qua “Chủ công, người hoài nghi về nàng?”
” Không phải hoài nghi, mà là khẳng định” Giọng điệu Độc Cô Hiểu kiên định khác thường.
Từ lần đầu thấy nàng tại Tứ Thủy thành, trực giác hắn nói rằng —- nữ tử này không đơn giản.
“Vậy sao vẫn giữ nàng lại?” Lam Hải càng thấy khó hiểu. Chủ công nếu biết nàng có vấn đề thì sao vẫn đồng ý để lại ở lại? Lam Hải thật sự không thể hiểu được, chẳng lẽ là chỉ số thông minh của mình quá thấp…..
” Ta biết nàng vì ta mà tới, cũng biết người đứng sau nàng nhất định ở kinh thành, chỉ là…” Độc Cô Hiểu khẽ ngẩng đầu “Ta không thể khẳng định thân thế của hắn” Hắn hơi nheo mắt, chỉ cần việc hắn muốn biết thì nhất định phải tra ra manh mối.
” Thuộc hạ biết nên làm như thế nào.”
” Còn nữa,” Độc Cô Hiểu đến gần Lam Hải, thấp giọng nói “Gọi Thanh Thần trở về, đừng cho bất luận kẻ nào biết, kể cả bọn Huyền Song và Hồng Trần.”
” Vâng” Lam Hải gật đầu lần thứ hai.

Hắn và Thanh Thần chuyên phụ trách công tác tình báo. Hắn biết, có một số việc, càng bí mật càng tốt….
” Huyền Song!”
Lúc đi tới đoạn hành lang gấp khúc, Ngưng Sương rốt cục nhịn không được gọi Huyền Song.
“Chuyện gì?” Huyền Song đứng ở nơi đó, chờ Ngưng Sương trả lời.
“Vì sao phải giữ nàng lại? Không phải ngươi vẫn muốn đuổi nàng đi sao?”
“Thật không? Sao ta không biết nhỉ, khụ khụ” Huyền Song liếc mắt nhìn Ngưng Sương “Ý muốn đánh đuổi nàng là của ngươi chứ?”
“Là của ta thì sao? Lẽ nào ngươi không thấy nàng rất khả nghi sao?”
“Khả nghi không có nghĩa là kẻ thù.”
Cặp mắt trong suốt kia hiện lên trước mắt Huyền Song, hắn biết nàng không phải người xấu, chỉ là….
“Thật không biết nam nhân các người trong đầu cả ngày đang suy nghĩ cái gì!” Ngưng Sương hừ lạnh một tiếng, bước nhanh vượt qua chỗ Huyền Song.
“Thật ra ngươi muốn biết nhất chính là Vương gia đang suy nghĩ cái gì đúng không? Ta chỉ có thể nói, không có nam nhân nào thích một nữ nhân lạnh lùng ngạo mạn còn luôn nghĩ mình đúng. Ngươi nên xem xét lại mình đi.”
Huyền Song nhìn bóng dáng Ngưng Sương, thản nhiên cười cười.
“Huyền Song này đang âm mưu gì đây?”
Lâm Bảo Nhi đứng trước cửa phòng Huyền Song, trong đầu thấp thỏm bất an. Tên kia sẽ không vì chuyện ôn tuyền mà muốn giết người diệt khẩu chứ? Tuy rằng hắn lớn lên cũng không giống kiểu người hung ác…
“Ngươi đã đến rồi!” Huyền Song lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Lâm Bảo Nhi.

“Á!!” Lâm Bảo Nhi lui về phía sau vài bước “Ngươi từ đâu chui ra vậy?” Tới không thấy bóng, đi không nghe tiếng, không đi đóng phim ma thật là lãng phí.
“Vào đây nói chuyện” Huyền Song mở cửa phòng, Lâm Bảo Nhi thấp giọng nói “Này! Ngươi kêu nha hoàn gọi ta tới đây có chuyện gì sao?”
Lâm Bảo Nhi đứng ở cửa, có chút khẩn trương nhìn hắn “Chuyện ngày hôm qua ta đã nói tạ lỗi với ngươi rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa? Lẽ nào muốn ta chịu đòn nhận tội sao?”
“Có chuyện gì vào phòng nói, lời ta nói ngươi không nghe thấy hả?”
“Đi vào lỡ ngươi giết người diệt khẩu thì sao?” Lâm Bảo Nhi hùng hồn nhìn chằm chằm mặt Huyền Song “Ngươi nói ngay tại đây.”
“Được, tùy ngươi thôi” Huyền Song chăm chú nhìn Lâm Bảo Nhi “Ngươi biết làm những gì?”
“Hử?” Lâm Bảo Nhi sửng sốt, nàng thật không ngờ Huyền Song lại hỏi nàng vấn đề này.
“Ta biết…hầu hạ sinh hoạt người khác ta đều biết làm.” Tuy rằng không biết hắn hỏi như vậy để làm gì, Lâm Bảo Nhi vẫn ngoan ngoãn trả lời hắn.
“Quét dọn phòng biết không?”
“Không biết dọn phòng thì có thể làm nha hoàn sao? Ngươi có chút thường thức nào không?” Lâm Bảo Nhi còn không quên mượn cơ hội nói móc hắn một chút.
“Tốt, bắt đầu từ ngày mai ngươi phụ trách giúp ta dọn dẹp phòng.”
“Cái gì?” Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt mở to hai mắt, lỗ tai mình có vấn đề sao?
“Không nghe rõ coi như xong” Mặt Huyền Song lạnh nhạt đi vào trong phòng.
“Nghe rõ rồi! Ngươi yên tâm, con người của ta rất chịu khó, sáng mai nhất định sẽ tới sớm.”
Lâm Bảo Nhi vui vẻ nheo mắt cười “Sáng sớm ngày mai, cam đoan đi làm đúng giờ.”
Sáng sớm hôm sau, gian phòng Huyền Song —–
“A a a!”
Một tiếng thét dài truyền ra từ trong phòng, dọa sợ một đám chim chóc bên trong sân.

“Ngươi sao lại ở đây?” Huyền Song ôm, vẻ mặt kinh hoàng nhìn Lâm Bảo Nhi đang đứng trước giường hắn.
“Ơ hay, không phải hôm qua ngươi kêu ta tới quét dọn phòng sao? Cửa phòng ngươi không có khóa, ta còn nghĩ rằng ngươi đi ra ngoài ngâm ôn tuyền nên để cửa mở cho ta đấy.”
“Ngươi… Ngươi đi ra ngoài trước” Huyền Song đỏ mặt nói một câu.
“Có gì đặc biệt hơn người chứ, bản tiểu thư cũng không phải chưa thấy qua” Lâm Bảo Nhi bĩu môi không quan tâm “Nếu như ngươi đưa tiền kêu ta nhìn thì có khi ta còn suy nghĩ lại.”
“Ngươi nữ nhân này sao lại thế….”
“Ta làm sao nào?” Lâm Bảo Nhi mở to hai mắt nhìn “Ta cho tới giờ chưa từng thấy qua nam nhân không được tự nhiên như ngươi, à không, là nam hài( trẻ con), há há” Trong lúc nói chuyện, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên muốn đùa dai, nàng nhảy lên trên giường rồi chui tọt vào trong chăn mền Huyền Song.
“Á!’ Huyền Song kêu to lên lần thứ hai.
“Thế nào? Hai người nằm có phải đặc biệt ấm áp không?” Lâm Bảo Nhi cố ý híp mắt nhích lại gần người Huyền Song.
“Ngươi… Ngươi đi ra ngoài….” Huyền Song vừa xoay đầu sang vừa xê dịch người, nói lắp bắp.
Bao nhiêu năm dưới trướng Độc Cô Hiểu nam chinh bắc chiến, tình cảm cuộc sống trống rỗng, Lâm Bảo Nhi là người nữ tử đầu tiên có quan hệ xác thịt với hắn, hôm nay nàng vừa cười hì hì vừa nhảy lên giường của hắn, điều này khiến Huyền Song hơi khó chấp nhận.
“Huyền Song, Huyền Song, ngươi ở đâu?” Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói Hồng Trần.
“Ngươi mau rời khỏi giường!” Huyền Song có chút sốt ruột nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Oa, ngươi có biết bộ dạng ngươi bây giờ rất khả ái không!” Lâm Bảo Nhi đắc ý dào dạt sờ soạng trên mặt Huyền Song một cái “Hì hì, ai kêu ngươi lúc trước đối xử tệ với ta? Lần này ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi!”
“Ngươi không trả lời thì ta vào đây.”
Hồng trần đẩy cửa phòng đi vào, trong lúc đó tình thế cấp bách nên Huyền Song dùng mền che Lâm Bảo Nhi lại. Lâm Bảo Nhi cố sức vùng vẫy, kết quả là hai người cùng lăn xuống đất.
“Thình thịch—-”
Hồng Trần ngẩn người nhìn hai người trên mặt đất tư thế mờ ám, hơn nửa ngày mới phản ứng được.
“Thật ngại quá, ta chưa hề thấy gì hết, các ngươi tiếp tục, cứ tiếp tục.” Trước khi đi Hồng Trần còn không quên tặng Huyền Song cái nhìn đầy ẩn ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK