Hắn nói mưa thì trời thật sự mưa sao? Chẳng lẽ tên Thanh Thần này là vệ tinh khí tượng sao?
Tối đến, Lâm Bảo Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa rầm rầm, trong đầu có chút nghi ngờ khó hiểu.
Thân phận Thanh Thần rất khả khi nha, Lâm Bảo Nhi cảm thấy mình đã gặp hắn ở đâu đó rồi, nhưng mà từ lúc mình xuyên không tới đây ngoại trừ hoàng cung ra thì chỉ ở Tứ Thủy thành. Trong ấn tượng hình như chưa từng gặp người như vậy…Thật sự là hại não…
Lâm Bảo Nhi tựa vào phía trước cửa sổ thở dài một hơi, duỗi tay đang tính đóng cửa sổ lại, nhưng nhìn thấy ngoài cửa sổ từ xa có một ngươi đang che dù đi tới phòng của mình. Đã trễ như vậy rồi, là ai đây chứ?
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên một hồi gõ cửa nhẹ nhàng.
“Đến đây, đến đây!” Lâm Bảo Nhi chạy tới cửa nhẹ nhàng mở ra, dưới cây dù màu xanh là khuôn mặt gầy gò của Độc Cô Hiểu.
“Tại sao lại là ngươi? “Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi không tin nổi, “Vương gia ngài là vô sự bất đăng tam bảo điện (1) hử?.”
“Ta đến xem thê tử của mình, cái này cũng không được sao?”
Độc Cô Hiểu không đếm xỉa đến Lâm Bảo Nhi, lạnh lùng đi thẳng vào trong phòng, tùy tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
“Ngươi còn nhớ ta là Vương phi sao? Thì ra Vương gia không mất trí nhớ a! Thế mà ta bị thương lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng ngươi.” Lâm Bảo Nhi đối chọi gay gắt.
“Vậy nàng hy vọng nhìn thấy ta sao?”
Độc Cô Hiểu cười cao ngạo, “Người nàng muốn gặp không phải là ta, ta cần gì phải đến?”
“Ngươi đến đây là có mục đích a!” Lâm Bảo Nhi ngồi đối diện với Độc Cô Hiểu, “Người thông minh không nói tiếng lóng, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”
“Ừ, cái này…”
Nói đến đây lời nói của Độc Cô Hiêu đột nhiên nghẹn lại, “Kỳ thật ta..là muốn…”
“Muốn làm gì? Chẳng lẽ là hủy bỏ hôn ước? Ta đây tán thành hai tay hai chân.”
“Ta muốn…” Độc Cô Hiểu nhìn Lâm Bảo Nhi, “Nàng có thể làm lại bữa cơm cho ta được không?”
“Cái gì?” Lâm Bảo Nhi thiếu tí nữa té xuống ghế.
“Cái này…” Vẻ mặt Độc Cô Hiểu có chút xấu hổ, “Nàng sẽ không cự tuyệt đấy chứ.”
“Ta…đương nhiên không cự tuyệt.” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Bất quá, ta có một đề nghị rất hay.”
“Đề nghị gì?”
“Chúng ta chuẩn bị chia tay cuộc sống độc thân quý tộc, ta thấy không bằng tổ chức một buổi party vui vẻ để từ giã cuộc sống độc thân quý tộc, mọi người cùng nhau ăn cơm khiêu vũ, đến lúc đó ta sẽ bộc lộ tài năng. Ngươi cảm thấy đề nghị này như thế nào? Có phải là cực kỳ tốt.”
“Party…” Nói thật Độc Cô Hiểu không biết party là cái gì, tuy nhiên đề nghị của Lâm Bảo Nhi cũng không tệ.
“Được rồi, khi nào tổ chức.”
“Ừ, dù gì cũng phải chuẩn bị một chút, ba ngày sau như thế nào?”
“Được rồi!” Độc Cô Hiểu đứng dậy, “Nàng làm gì cũng được a!” Nói xong hắn cầm lấy cây dù rời đi không quay đầu lại.
Lâm Bảo Nhi ngồi phía xa cúi đầu cười, party vui vẻ, có cái gì vui vẻ? Bất quá chính mình thừa dịp này rời đi thôi.
Hắc hắc — Kế hoạch đào hôn…(Hoàng: chị mà đào hôn được thì chương này đâu có tên là đại hôn.)
Đây là ba ngày vô cùng bận rộn, Lâm Bảo Nhi lần nữa phát huy tinh thần sáng tạo của mình, đem Nhữ Nam vương phủ sửa sang lại một lần nữa, đầy sân đều treo đầy những miếng vải màu vàng, gọi là tơ vàng. Trong phòng tất cả mấy cái bàn từ màu xanh chuyển sang màu vàng óng ánh, trong hoa viên nhổ hết mấy cái cây to thay vào đó là những chậu hướng dương. Tinh thần thập phần phấn chấn, khoái hoạt, sáng kiến này gọi là—- Toàn thành đều bọc hoàng kim.
Đến tối ngày thứ ba, trong đại viện Vương phủ nhóm lên từng đống lửa trại, ánh lửa chiếu sáng cả sân sáng như ban ngày.
Lâm Bảo Nhi trong phòng bếp bận rộn cả ngày, làm hết bốn mươi món ăn, có thể so với Mãn Hán toàn tịch rồi (2).
Món ăn sau khi dâng lên, mọi người đều cắm đầu vào ăn, duy nhất chỉ có người chế biến mỹ thực Lâm Bảo Nhi một mình rời khỏi tiểu viện, đi về phía ao sen.
Xung quanh ao yên tĩnh vô cùng, hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt ở tiền viện
Một mình Lâm Bảo Nhi ngồi xổm lặng lẽ không một tiếng động, nhìn những bông sen nở rộ trên mặt nước, đôi mắt từ từ tràn lệ.
Nước mắt trong suốt lấp lánh, từ trên khuôn mặt nàng từng giọt từng giọt rơi xuốn ao, tạo nên những vòng sóng rất đẹp mắt…
“Nàng làm sao vậy?” Sau lưng truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng.
Lâm Bảo Nhi cúi đầu ôm chặt hai gối, “Ta không sao, ngươi không cần lo cho ta.”
“Nàng khóc?”
“Ai khóc? Ta chẳng qua là…mắt đổ mồ hôi.” Giọng nói Lâm Bảo Nhi có chút nghẹn ngào.
“Bảo Nhi…”
“Không phải bảo ta đi làm Vương phi sao?” Lâm Bảo Nhi ngẩng mặt lên, nhìn Huyền Song bên cạnh, “Tại sao còn đi theo ta? Không đếm xỉa đến ta không phải rất tốt sao?”
Huyền Song trầm mặc cúi đầu.
“Ta không biết Huyền Song thẳng thắn trước kia đã đi nơi nào rồi?” Lâm Bảo Nhi đứng dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con ngươi Huyền Song, “Ngươi nhìn thẳng vào ta, nói cho ta biết, có phải Độc Cô Hiểu quan trọng hơn ta?”
“Ta…” Giọng nói Huyền Song dùng lại một chút, “Ta không biết.”
“Tại sao ngươi lại do dự? Tại sao lại không biết?”
Lâm Bảo Nhi thất vọng quay đi, “Nhìn thấy ta gả cho Độc Cô Hiểu người cảm thấy vui vẻ sao? Nhìn thấy ta gả cho người mình không yêu cả đời không hạnh phúc, phải chăng ngươi rất đắc ý? Ta nhớ ngươi không phải rất chán ghét ta sao? Bây giờ rốt cục ngươi cũng được như mong muốn.”
“Ta không có.” Huyền Song lớn tiếng phản bác, “Ta chưa từng chán ghét nàng, ta hi vọng nàng có thể hạnh phúc. Nàng gả cho Vương gia…sẽ có được hạnh phúc.” (Hoàng: Sao mà dễ thương thế nhỉ, giống ta ghê ^^. PLinh: hơ, có đứa tự sướng kìa)
“Hạnh phúc…Ngươi biết hạnh phúc là gì không?”
Lâm Bảo Nhi cười, nụ cười kia chứa quá nhiều sự bất đắc dĩ, cùng rất nhiều khổ sở.
“Cùng người mình yêu sống chung một chỗ mới có thể hạnh phúc…Ngươi hiểu không? Huyền Song!”
Lâm Bảo Nhi duỗi hai tay ôm lấy Huyền Song từ đừng sau, “Dẫn ta đi, được không? Hãy dẫn ta đi đi! Đi đến một nơi mà vĩnh viễn Độc Cô Hiểu không tìm thấy chúng ta…” (Hoàng: Cho em xin rút lại lời lúc nãy, mong chị trốn được T.T. PLinh: tiểu Hoàng ngốc)
“Ta…” Khóe môi Huyền Song giật vài cái, “Ta có thể cho nàng hạnh phúc sao?”
“Đương nhiên có thể.” Lâm Bảo Nhi nặng nề gật đầu.
“Được.” Hình như đã hạ quyết tâm cao độ, Huyền Song cuối cùng cũng đã gật đầu, “Ta mang nàng đi.”
“Thật sự?” Lâm Bảo Nhi vui vẻ, hắc hắc, xem ra chiến thuật dịu àng cộng thêm nước mắt làm đau lòng người đã thắng lợi!
“Khi nào chúng ta đi?”
“Bây giờ rời đi luôn như thế nào.”
Giọng nói lạnh lùng của Độc Cô Hiểu truyền vào lỗ tai Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi giật mình quay đầu, đối diện với sự băng lãnh của Độc Cô Hiểu mà bốn mắt nhìn nhau.
“Huyền Song,” Độc Cô Hiểu nhìn vẻ mặt lúng túng của Huyền Song, “Ngươi tuyệt đối đừng bị nữ nhân này lừa.”
“Ta…” Huyền Song cúi đầu nhìn Lâm Bảo Nhi sau đó quay sang nhìn Độc Cô Hiểu
“Huyền Song ngươi qua đó đi.” Lâm Bảo Nhi cười lạnh nhìn Độc Cô Hiểu, “Ngươi sớm biết ta có toan tính, đúng không?”
“Không sai.” Độc Cô Hiểu gật đầu
“Được rồi, ta nhận thua, nói đi, ngươi tính xử trí ta thế nào. “Lâm Bảo Nhi thở dài một hơi, không còn lời nào để nói.
“Cùng ta thành thân, sau đó, ta với nàng trở về kinh.” Độc Cô Hiểu “mây trôi nước chảy” phun ra một câu khiến Lâm Bảo Nhi chấn động. “Ngươi nói cái gì?” Lâm Bảo Nhi không thể tin được hỏi lại lần nữa.
“Ngươi không nghe ẽo sao?” Độc Cô Hiểu đến gần nàng nói, “Sau khi thành thân, chúng ta cùng đến kinh thành. Nàng không phải muốn đi cứu Tư Đồ Lăng An sao?”
Đầu óc Độc Cô Hiểu không lẽ có vấn đề.
“Sao thế, nàng không muốn?” Độc Cô Hiểu giương mắt lên một chút, “Cơ hội ta chỉ cho nàng một lần, nếu như không muốn…”
“Ta đồng ý.” Lâm Bảo Nhi không cần nghĩ ngợi mà trả lời.
Tư Đồ Lăng An, nàng nhất định phải cứu.
“Vậy là tốt rồi, ta phải về ăn cơm, Huyền Song, ngươi trở về với ta không?”
Ánh mắt Huyền Song dần dần lạnh lùng, “Ta trở về trước.”
Trong màn đêm mù mịt thân ảnh của hắn càng thêm tịch mịch.
Lâm Bảo Nhi đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trần ngập tạp vị.Thần sắc bi thương của Huyền Song lúc rời đi lần lượt xuất hiện trước mắt nàng.
“Thật xin lỗi.”
Lâm Bảo Nhi nói nhỏ một câu.
Nàng không có cách nào làm được vẹn toàn, tính mạng Tư Đồ đang lâm nguy, hiện tại nàng chỉ nghĩ đến làm sao để cứu hắn, những việc khác nàng không rảnh để bận tâm, dù sao nhân mạng trên thế giới này là vật cực kỳ trân quý, huống chi Tư Đồ vì mình mới trúng độc.
Từ lúc còn rất nhỏ Lâm Bảo Nhi đã hiểu được rằng có ân phải báo, huống chi đối với người mình yêu…
Năm ngày sau, Nhữ Nam vương phủ giăng đèn kết hoa, cả không gian tràn ngập vui mừng.
Đèn lồng đỏ thẩm chiếu sáng toàn bộ đường đi.
Lâm Bảo Nhi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mấy nha hoàn trang điểm ình –làn thu thủy nét xuân sơn (Hoàng: xin lỗi Du sư phụ). Đôi môi đỏ thắm, tóc bồng bềnh tựa như mây. Khoác lên người bộ hỉ phục thêu phụng đỏ thắm, dưới váy còn thêu thêm một đóa mẫu đơn trông rất sống động. Không chỉ mũ phượng, khăn choàng vai mà còn có hằng hà đồ trang sức làm bằng vàng bạc, ngọc phỉ thúy ….
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng(3).
Lâm Bảo Nhi nhớ tới câu thơ thơ miêu tả nhan sắc Dương quý phi, ung dung đẹp đẽ quý phái, trang phục diễm lệ, cũng không hơn gì thế này.
“Vương phi ngài vừa lòng không?”
Tất cả tiểu nha hoàn đều nhìn Lâm Bảo Nhi với ánh mắt “rất có thành tựu”, tựa hồ như phi thường hài lòng với tài nghệ của mình.
“Không quan trọng.” Lâm Bảo Nhi từ trên ghế đứng lên, váy áo thật dài kéo lên trên mặt đất tạo nên một vẽ duyên dáng, mỹ lệ
“Nghi thức đại hôn chừng nào bắt đầu?”
Nàng nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa báo hiệu là thời tiết tốt khó gặp, chỉ là…Trong lòng nàng không được trong sáng như vậy.
“Vương phi, giờ lành sắp đến rồi, xin ngài yên tâm một chút chớ có vội.”
Lâm Bảo Nhi cười khổ một cái, nàng thật sự hi vọng nghi thức đại hôn phù phiếm này đến nhanh một chút, cũng chấm dứt nhanh một chút…Nếu tất cả như một giấc mơ thì tốt rồi, như vậy nàng sẽ toàn tâm hưởng thụ hôn lễ long trọng này.”
Trong lúc Lâm Bảo Nhi đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đếnn một giọng nói thông báo: “Giờ lành đã đến! Thỉnh Vương phi lên kiệu!”
Trong phòng, bọn nha hoàn tay chân luống cuống phủ khăn long phượng trình tường đỏ thắm lên đầu Lâm Bảo Nhi, sau đó cẩn thận đỡ nàng bước lên kiệu hoa.
Phúc chốc, tiếng chiêng trống cùng pháo hoa nổi lên.
Lâm Bảo Nhi ngồi trong kiệu, hay tai lạnh buốt nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ, “Mẫu thân, người nhất định phải phù hộ ta.”
(1)Vô sự bất đăng tam bảo điện: Nghĩa là không có việc cần thì không đến làm gì.
Nguồn gốc: ‘tam bảo’ (ba ngôi báu), tức là để chỉ phật, pháp, tăng trong phật giáo (lần lượt nghĩa là bậc tu hành đã đắc đạo, kinh sách đạo lý quý giá, và người đang tu hành), nên ‘tam bảo điện’ là chỉ nơi cư ngụ, cất giữ của tam bảo, là chốn thiêng liêng, khách viếng thăm chùa chiền nếu không có việc cần thiết thì không được tùy tiện lui tới.
(2) Mãn Hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa
(3) Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng: Câu thơ này được trích trong bài đầu tiên trong ba bài “Thanh bình điệu” của Lý Bạch khi miêu tả Dương Quý Phi
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược chi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng Đao đài nguyệt hạ phùng.
Ngô Tất Tố dịch:
Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng. Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy, dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.)
Danh Sách Chương: