Trước cuộc tỷ thí Lâm Bảo Nhi từng tưởng tượng qua hình dạng Phong Thập Nhất—-
-Tưởng tượng thứ nhất:
Phong Thập Nhất là một kẻ vô cùng to béo, mập ú trắng múp, giống như một cái bánh bao thịt vừa mới ra lồng (Linh: bánh bao được hấp trong lồng hấp = tre).
Hình tượng này rất thích hợp với một đầu bếp, thế nhưng so với cái tên vừa suất vừa chất kia thì thật sự là không tương xứng.
- Tưởng tượng thứ hai:
Phong Thập Nhất là một người phong độ nhẹ nhàng, đại soái ca phong hoa tuyệt đại, một bộ bạch y phiêu phiêu, hình dạng bất cần đời.
Cái này hả? thật ra rất phù hợp tình hình trong quốc gia này (mỹ nam xếp thành đống) Chỉ là với hình dáng kia còn có thể vào phòng bếp xào rau sao? Y phục bạch sắc chắc chắn đều sẽ bị hun khói đen thui, đáng tiếc đáng tiếc….
-Tưởng tượng thứ ba:
Phong Thập Nhất có một tướng mạo bình thường xấu xí, cái gọi là càng bình thường lại lại càng phi phàm sao. Thiên hạ đệ nhất đầu bếp cũng không nhất định phải nhất định phải hấp dẫn người khác a, bình thường cũng là một loại hoa lệ sao! ha ha ha…
Thế nhưng, sự thực là…
Lúc Lâm Bảo Nhi đi vào phòng bếp thấy một thân ảnh gầy gò đứng ở cạnh bếp lò, nàng thật sự bị đả kích.
Phong Thập Nhất rất tuấn tú, thậm chí có thể nói là hơi quá xinh đẹp – vóc người thon thả, mặc áo choàng dài, cẩm bào màu đỏ mặc trên người 1 cách hờ hững, lỏa lồ ra một mảnh vai tuyết trắng.
“Chính là ngươi sao?” Thanh âm Phong Thập Nhất mềm mại không xương, động tác hắn mềm nhẹ phủi xuống bụi trên cẩm bào màu đỏ, môi khêu gợi nhếch lên một nụ cười với vòng cung vừa đủ, con ngươi nâu thẳm chợt lóe lên tia nhìn khó hiểu “Ta không thích đứng ngốc tại phòng bếp lâu, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi”
“Được!” Lâm Bảo Nhi gật đầu như bổ củi, nguyên lai chân chính Phong Thập Nhất là một tuyệt sắc…ẻo lả.
Hai người hai bếp riêng bắt đầu nấu, hết sức chăm chú vào chế biến thức ăn.
Đã được tỉnh lược vô số xxxx trình tự nấu nướng….
Sau một nén nhang, hai bàn thức ăn với đầy đủ sắc hương vị đã được bày ra trước mặt Lục Thiên Tuyết cùng Lục Thiên Diệc.
“Oa! Thơm quá! Thơm quá!” Lục Thiên Tuyết khoa trương kêu to, nàng chỉ nghe nhìn một chút là biết đồ ăn ngày hôm nay nhất định là ngon kinh khủng rồi.
“Đây là kiểu đồ ăn gì vậy?”
“Hồi tiểu thư, bởi vì ngươi thích ăn cay, cho nên chúng ta đặc biệt làm hai phần đồ ăn cay ngon. Gồm có là thịt bò cay thơm, còn có canh đầu cá nấu tiêu, để cho công bằng… Thuộc hạ không thể để lộ phần nào là do ai làm, thỉnh tiểu thư cùng thiếu gia nếm thử trước rồi quyết định sau.” Lâm Bảo Nhi ở một bên cung kính nói.
“Hảo!” Lục Thiên Tuyết khẩn cấp cầm lấy đôi đũa nếm thử, “Woa!” Mới vừa thử một miếng, nàng vì quá cay mà từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, ” Rất cay rất cay! Bất quá, cay rất ngon, ta thích!”
“Ừm, hai món ăn không hề có khuyết điểm gì, thịt bò có béo có gầy, vừa vào miệng thì thấy trơn mềm, mà canh cá này thì rất ngon, vị cay của tiêu cùng đầu cá tươi sống kết hợp hoàn mỹ, ta là lần đầu tiên ăn được món đầu cá ngon như vậy. Cho nên bản tiểu thư tuyên bố, lần này người thắng là người chế tác món canh cá, vậy là do ai làm?”
Lâm Bảo Nhi cố sức hít một hơi,” Hồi tiểu thư, canh đầu cá này…”
“Không có khả năng!” Phong Thập Nhất bỗng nhiên đánh mất phong độ kêu to lên, ” Sao lại có khả năng này? Ta không tin!” Nói xong hắn không thèm để ý lễ nghi cầm lấy đôi đũa, đoạt lấy đồ ăn trên bàn trước mặt Lục Thiên Tuyết, gắp lấy nếm thử một miếng.
“Thế nào a?” Lâm Bảo Nhi cười hì hì nhìn hắn.
Phong Thập Nhất trầm mặc chỉ trong chốc lát, “Lần này không tính, làm món ăn chính không phải sở trường của ta. Ta muốn cùng so lại mộ lần! Chúng ta tỷ thí làm bánh ngọt!”
“Ngươi đang nói thật sao?” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn không tin được.
Nam nhân này thật là quá keo kiệt, thua còn không chịu thừa nhận, còn muốn cùng nàng tỷ thí làm bánh ngọt? Kia không phải tự nguyện xin chết hay sao?
Tốt! Lần này phải cho hắn chết một cách rõ ràng, chết rồi cũng không thể chết thêm lần nữa được.
Danh Sách Chương: