• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thật sự muốn biết ta với Độc Cô Hiểu đã đánh cuộc gì sao?”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang tức giận giậm chân với bóng lưng chạy liều mạng của Phong Thập Nhất, giọng nói Tư Đồ Lăng An bỗng nhiên vang lên phía sau Lâm Bảo Nhi.
Nàng hơi bất ngờ quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt thâm tình chân thành của Tư Đồ Lăng An.
“Ngươi uống lộn thuốc à? Chạy tới phía sau người ta giả bộ làm tình thánh!” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn nháy mắt mấy cái “Hai người đánh cuộc đâu có liên quan tới ta, ta mới không thèm để ý!”
“Vậy nàng sao lại đứng đây nổi giận một mình?” Tư Đồ Lăng An khẽ nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Ta… Ta….” Lâm Bảo Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút “Ta ở đây luyện biểu cảm không được sao?”
“Quên đi!” Tư Đồ Lăng An nhìn nàng một cái “Vào phòng ta đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lâm Bảo Nhi do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người sóng vai đi về phía phòng của Tư Đồ Lăng An, dọc theo đường đi vô cùng im lặng.
“Ngồi đi” Sau khi vào phòng thì Tư Đồ Lăng An lấy một cái ghế rồi dịu dàng kêu Lâm Bảo Nhi ngồi xuống.
Lâm Bảo Nhi không khách khí ngồi xuống, ngửa đầu chờ mong nhìn Tư Đồ Lăng An “Chàng muốn nói gì với ta?”

“Về vụ đánh cuộc kia….” Tư Đồ Lăng An thu hồi nụ cười, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Lâm Bảo Nhi nhìn hắn một cái, người này ra vẻ phi thường trịnh trọng, xem ra bọn họ đánh cuộc nhất định rất khác thường.
“Chúng ta đánh cuộc giang sơn này.”
“Cái gì?”
Lâm Bảo Nhi nhảy dựng khỏi ghế, mở to hai mắt không tin nổi nhìn Tư Đồ Lăng An “Đánh cuộc… Giang sơn? Hai người các ngươi uống lộn thuốc à? Giang sơn này là của các ngươi sao? Các ngươi muốn cược là cược sao? Lục Thiên Diệc còn kia kìa, giang sơn này họ Lục chứ không phải Tư Đồ, lại càng không họ Độc Cô.”
“Ta biết”Tư Đồ Lăng An cúi đầu, Lâm Bảo Nhi không nhìn ra bất luận biểu tình gì trên mặt hắn.
“Nàng nghĩ chúng ta không có năng lực này, đúng không?”
“Cái này….” Lâm Bảo Nhi cười cười “Ta không biết, thực lực các người ra sao ta một chút cũng không biết.”
“Nàng ngây người bên cạnh Độc Cô Hiểu lâu như vậy, nàng nghĩ thực lực của hắn thế nào?”
Lâm Bảo Nhi chớp mắt mấy cái, trước mắt hiện ra từng khuôn mặt bên trong U Lan sơn trang, Hồng Trần, Huyền Song, Ngưng Sương, Hoàng Tuyền, Thanh Thần….
“Thâm bất khả trắc.” (Sâu không lường được)
Đây là bốn chữ duy nhất nàng có thể nói ra.
“Thâm bất khả trắc…” Tư Đồ Lăng An mỉm cười ngẩng đầu “Nếu như ta nói cho nàng, thực lực Tư Đồ phủ chúng ta không hề kém với Nhữ Nam Vương Phủ, nàng nghĩ ta có phần thắng không?”
“Chàng….”
Lâm Bảo Nhi giật giật môi “Tư Đồ, không phải là chàng sớm đã nghĩ…”
“Xuỵt” Tư Đồ Lăng An mỉm cười “Cái này nàng không nên hỏi ta. Bảo Nhi, chẳng phải nàng rất thích vàng bạc châu báu sao? Ta đem cả tòa giang sơn tặng cho nàng được không?”
“Cả tòa… Giang sơn…” Miệng Lâm Bảo Nhi há to sắp nhét vừa một trứng gà “Chàng đang nói giỡn sao? Ta cần giang sơn làm gì? Trồng trọt sao?”
Tư Đồ Lăng An bước nhẹ tới bên cạnh Lâm Bảo Nhi, vô cùng thân thiết vuốt ve mái tóc dài của nàng “Nàng thích làm gì thì làm.”
Lâm Bảo Nhi dường như thấy trước mắt xuất hiện một đống vàng, nàng nghĩ mình nhất định là đang nằm mơ, kết quả là nàng vươn tay dùng sức nhéo tay Tư Đồ Lăng An.
“Á” Tư Đồ Lăng An bị đau rụt tay lại “Bảo Nhi, sao nàng lại nhéo ta?”
“Chàng có cảm giác? Vậy không phải đang nằm mơ rồi? Ừ, cũng không phải mộng du” Lâm Bảo Nhi tự nhủ rồi gật đầu.

Tư Đồ Lăng An nhìn bộ dạng nghiêm túc kia thật sự là vừa giận vừa buồn cười.
“Đúng rồi”Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đánh cuộc đó, nếu như chàng thua thì thế nào?”
“Ta sẽ không thua” Con ngươi Tư Đồ Lăng An lóe lên ánh nhìn không được phép nghi ngờ.
“Ta nói là lỡ như, lỡ như chàng thua thì thế nào?”
“Ta sẽ không sao, nhưng mà…” Tư Đồ Lăng An nhìn xuống mặt Lâm Bảo Nhi “Nàng sẽ….”
“Ta? Chàng nói ta hả?” Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một đám mây đen….
“Ừ, nàng chính là tiền đặt cược của ta, nếu như ta thua, nàng sẽ…”
“Dừng!” Lâm Bảo Nhi trợn to mắt nhìn Tư Đồ Lăng An “Tiểu tử ngươi dám cầm bản tiểu thư làm tiền đặt cược? Ngươi muốn chết hả?”
“Không có biện pháp”Tư Đồ Lăng An bất đắc dĩ buông tay “Ai kêu trong phủ Tư Đồ chúng ta không có kỳ trân dị bảo nào, Nhữ Nam Vương người ta chỉ nhìn trúng kẻ dở hơi là nàng.”
“Độc Cô Hiểu?”
Trước mắt Lâm Bảo Nhi hiện ra khuôn mặt không chút biểu tình của Độc Cô Hiểu, tên động vật máu lạnh kia chẳng lẽ thật sự….
“Thế nào? nàng không tin sao?” Tư Đồ Lăng An thấy vẻ mặt Lâm Bảo Nhi không tin được “Nói thật ta cũng không tin. Đặc biệt khi nghe được tin Nhữ Nam Vương đại hôn, ta thật sự suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu được, Nhữ Nam Vương chưa từng gần nữ sắc sao lại lấy một tiểu nha đầu điên điên khùng khùng làm Vương phi chứ? Lúc đó ta nghĩ đầu óc hắn không lẽ bị nàng phá hủy? Hoặc là nàng hạ độc dược gì đó khiến trí lực hắn bị hạ thấp….”
“Tư Đồ Lăng Annnnnn.”
Lâm Bảo Nhi tức giận nghiến răng “Tiểu tử ngươi tính xấu không đổi, vừa rồi ai bày ra bộ dáng đáng thương trước mặt ta? Hừ, ta thấy đánh cuộc này ngươi không có nói đùa, vậy ta trực tiếp đi theo Độc Cô Hiểu về Nhữ Nam Vương Phủ thôi!”
“Nàng thật sự nghĩ các người có thể nghênh ngang ra khỏi kinh thành như lúc vào sao? Hiện tại kinh đô chính là một nhà giam vô hình” Tư Đồ Lăng An đăm chiêu nhìn bóng cây ngoài cửa sổ “Muốn chạy trốn khỏi nhà giam này thì phải kiếm được chìa khóa, mà cái chìa khóa kia hiện tại đang ở trong tay Lục Thiên Diệc.”

Lâm Bảo Nhi cúi đầu, Lục Thiên Diệc…. Hắn không hề dễ đối phó, huống chi bên người hắn còn có Lục Thiên Mặc hỗ trợ, tứ tỷ muội Lăng Hương viện lợi hại Lâm Bảo Nhi đã lĩnh giáo qua không dưới một lần.
“Tư Đồ, không cần tiếp tục đùa, chàng thật sự có nắm chắc… Tư Đồ!”
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu thì thấy Tư Đồ Lăng An sắc mặt trắng bệch, mồ hôi từ trán hắn không ngừng chảy xuống, hắn khom lưng, biểu tình trên mặt vô cùng thống khổ.
“Tư Đồ!” Lâm Bảo Nhi lập tức chạy qua đỡ Tư Đồ Lăng An đang rung rẩy.
“Chàng làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
“Không… Không có gì….” Tư Đồ Lăng An gian nan ngẩng mặt lên, nhìn về phía Lâm Bảo Nhi miễn cưỡng cười cười “Ta nghỉ ngơi một hồi sẽ ổn.”
“Có phải độc trên người lại phát tác? Có đúng hay không?” Âm thanh Lâm Bảo Nhi trở nên run run “Ta đỡ chàng đến trên giường nghỉ ngơi một chút.”
“Để đó cho ta.”
Thân ảnh Phong Thập Nhất thần không biết quỷ không hay xông ra từ phía sau Lâm Bảo Nhi, hắn dị thường thành thạo đỡ Tư Đồ Lăng An tới trên giường trong phòng, sau đó móc ra ngân châm trong lòng, thủ pháp thuần thục thi châm.
“Thật Nhất….”
“Đừng cố nói” Phong Thập Nhất khẽ chau mày, gần đây số lần Tư Đồ Lăng An độc phát càng ngày càng nhiều….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK