• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


” Rốt cuộc là ai đang gào thét vậy hả?” Lâm Bảo Nhi đi tới cửa lao lớn tiếng chất vấn Tật Phong cùng tiểu Tam Nhi.
“Là hàng xóm của ngươi” tiểu Tam Nhi chỉ chỉ phòng giam cách đó không xa.
” Ta thật không hiểu các ngươi làm tặc kiểu gì? Bị tù nhân mắng chửi mà thở mạnh cũng không dám thì ta nghĩ các ngươi nên dứt khoát hồi hương trồng khoai lang đi.”
” Uy, tiểu tử ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng*, nàng chính là thiết miệng kê** nổi danh ở Tứ Thủy thành, ta làm sao có thể nói lại nàng chứ.” Tiểu Tam Nhi vẻ mặt rất dĩ nhiên.
*Đứng nói chuyện không đau thắt lưng : ý là không biết thì đừng có nói nhảm
**Thiết miệng kê : miệng gà sắt, ta nghĩ ý là mắng người rất sắc bén lợi hại
” Vậy…. Răng rắc nàng là xong rồi, các ngươi không phải là tặc sao? Tật Phong lão đại, xuất ra chút khí phách nam nhân đi chứ!”
“Ta sẽ không giết người bừa bãi!” Tật Phong thấp giọng nói, “Hơn nữa nếu như nàng chết, chúng ta có thể phải bồi thường lớn, tướng công nàng là người giàu nhất Tứ Thủy thành – Chu Bách Vạn.”

Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn hai kẻ tặc vừa to vừa ngốc trước mắt “Các ngươi bắt được nàng mấy ngày rồi?”
“Cũng gần được mười ngày rồi!”
“Có gửi đi giấy đòi tiền chuộc?”
“Có” Hai người gật đầu cùng lúc.
“Đã mười ngày rồi, lão đại, ta van ngươi dùng đầu óc một chút có được không, ngươi không lẽ còn đang hy vọng xa vời lão công nàng sẽ đến chuộc nàng về? Hai người đều nói là nàng rất thiết miệng kê, ở nhà cũng nhất định là rất hay mắng chửi, lão công nàng chắc chắn là quanh năm hứng chịu áp bức, bây giờ nàng bị các ngươi bắt đi thì lão công nàng còn ước gì các ngươi giết con tin luôn. Nói không chừng hắn hiện tại đang ở trong nhà ôm tiểu thiếp mới cưới để chúc mừng đấy!”
“Ngươi nói hình như cũng có chút lý lẽ.”
Tật Phong suy nghĩ một chút “Ta làm sao lại không nghĩ tới chuyện này, vậy vụ buôn bán này chẳng phải là đã định trước phải bồi tiền?”
“Sai”Lâm Bảo Nhi cười cười “Không phải bồi tiền mà là có khả năng kiếm được số tiền gấp mấy lần.”
“Ngươi nói cái gì?” Tật Phong không tin nhìn ‘hắn’ một cái, tiểu tử này sẽ không phải là chưa có tỉnh ngủ, còn đang mộng tưởng hão huyền hả?
“Này, không nên nhìn ta một cách sùng bái như thế,”Lâm Bảo Nhi nghiêng đầu cười ” Ngươi thả ta đi ra ngoài, ta sẽ hiến diệu kế.”
“Lão đại” Tiểu Tam Nhi túm ống tay áo Tật Phong “Xem thử hắn có biện pháp gì, dù sao hắn cũng không trốn được.”
“Được rồi, thả thì thả, bổn đại gia còn sợ ngươi chạy hay sao!” Tật Phong từ trong lòng móc ra cái chìa khóa, cửa phòng giam vững chãi nhanh chóng được mở ra.
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt cười hì hì tiêu sái đi ra “Ta nói cho các ngươi nha, các ngươi lập tức đưa một bức thư cho lão công nàng ghi rằng thiết miệng kê biết hắn không đến cứu thì rất là căm tức, tuyên bố khi trở lại sẽ đem hắn đuổi ra khỏi nhà. Cho nên ngươi cho hắn hai ngày sau cùng, nếu như hắn nếu không cầm tiền chuộc tới thì các ngươi trả lại vợ cho hắn, để bọn họ tự giết lẫn nhau. Ngược lại, nếu như hắn đem tiền chuộc tới thì các ngươi đem vợ hắn xử lý dùm.”
“Ôi chao, ý kiến này không sai, Chu Bách Vạn kia có nhiều tiền như vậy thì mười vạn lượng với hắn mà nói cũng chỉ là một bữa ăn sáng.”

“Thế nhưng….” Tật Phong nhíu chặt lông mày lần thứ hai ,”Chúng ta từ trước vẫn không giết người.”
“Ta kêu ngươi giết người sao?” Lâm Bảo Nhi buồn cười nhìn hắn, thật đúng là một kẻ sơn tặc có lòng dạ tốt, thực sự là làm ình không thể tưởng tượng nổi.
“Đợi lúc Chu Bách Vạn đưa tiền chuộc tới rồi, các ngươi đem sự tình ngọn nguồn nói cho thiết miệng kê biết, bảo đảm nàng tức giận đến hộc máu. Sau đó các ngươi thừa dịp nàng đang nổi nóng nói cho nàng là chỉ cần nàng nguyện ý ra giá gấp đôi thì sẽ thả nàng ra rồi còn đem hộ tống về nhà, nàng lúc này nhất định có thể đáp ứng, chỉ cần nàng tự tay viết giấy chứng nhận thì việc lớn đã thành.”
“Woa, ngươi thật gian xào nha, đây không phải là một mũi tên trúng hai chim sao? quá tuyệt vời ” tiểu Tam Nhi rung đùi đắc ý mà tán thưởng.
“Nhưng mà…” Tật Phong lần thứ hai do dự nói “Như vậy chẳng phải là nói không giữ lời sao?”
Lâm Bảo Nhi vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn “Đại ca à, xin hỏi ngươi thế nào làm được tặc? Ngươi là sơn tặc nha, không phải đệ tử tốt lại càng không phải đầy tớ của nhân dân, ngươi là vào nhà cướp của – kẻ trộm, ngươi hiểu rõ chưa?”
“Đã hiểu”Tật Phong gật đầu đồng ý.
Ai! Ông trời ạ, nam nhân trước mặt ta là tặc lão đại hay sao?
Lâm Bảo Nhi lặng lẽ túm ống tay áo tiểu Tam Nhi rồi nhẹ giọng hỏi hắn “Xin hỏi Tật Phong là lên làm lão đại thế nào?”
“Đương nhiên là dựa theo quy củ trong trại rồi, thi đấu tuyển người” tiểu Tam Nhi lặng lẽ trả lời.

“Thi đấu thế nào?” Lâm Bảo Nhi vẻ mặt rất tò mò, chẳng lẽ là so xem ai lớn lên đen hơn?
“Thi đấu sắc đẹp” tiểu Tam Nhi trả lời với vẻ mặt kiêu ngạo.
Sắc đẹp? Lâm Bảo Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ta van ngươi lập lại lần nữa được chứ? Ta không có nghe sao?”
“Hắn nói chính là – thi đấu sắc đẹp”Tật Phong ở một bên lớn tiếng nói “Thế nào? Ngươi đối với trại chủ ta anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong có ý kiến gì sao?”
“Không, không có! Ta làm sao có khả năng ý kiến gì chứ,”Lâm Bảo Nhi cười gượng hai tiếng “Ta ngưỡng mộ ngươi còn không hết đây.”
“Ha ha!” Tật Phong cười to hai tiếng, lộ ra một loạt hàm răng trắng noãn, “Ngươi không cần phải ngưỡng mộ ta, ta không thích nam nhân, hơn nữa ta có thanh mai trúc mã, trong lòng ta không ai có thể thay thế được vị trí của nàng. Hơn nữa… Chúng ta tháng sau sẽ thành thân.”
Vừa nói đến chuyện mai trúc này thì Tật Phong bỗng nhiên giống như thay đổi thành người khác, thoáng cái biến thành dịu dàng hiệp cốt, trên mặt rồi cả trong mắt đều lộ ra sự ngọt ngào cùng mềm mại.
Lâm Bảo Nhi nhìn hắn chớp mắt mấy cái, nam nhân này tuy rằng lớn lên không phải rất tuấn tú nhưng cũng có một bộ dáng rất si tình, với tình yêu của hắn mà nói thì hẳn là sẽ không thay lòng đổi dạ dễ dàng. Cho nên ở mức độ nào đó thì có thể nói là một nam nhân tốt khó tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK