• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Hắc hắc, Đại Hùng ca, ngươi sớm a!” Lâm Bảo Nhi lui ra phía sau nửa bước, cười ha hả chào hỏi hắn.
Đại Hùng gật gật đầu, không nói gì. Đúng rồi, Thanh Lệ hình như có nói qua. . . .
“A! Vương gia! Ngươi như thế nào đã trở lại?”
Lâm Bảo Nhi nhìn phía sau Đại Hùng với vẻ mặt kinh ngạc.
Nhắc đến Lục Thiên Mặc thì Đại Hùng quả nhiên là bị lừa, hắn xoay người nhìn về phía sau.
Trong nháy mắt Lâm Bảo Nhi thừa dịp hắn xoay người, từ bên cạnh hắn chuồn mất tiêu, tung tăng như trẻ con chạy về phía Lăng Hương viện.
Đại môn của Lăng Hương viện mở ra, một sân toàn hoa hoa thảo thảo thả mình theo gió vũ động, trong không khí tràn ngập hương thơm.
Nơi này, vừa thấy đã biết là nơi tốt nhất.
Lâm Bảo Nhi lửng thững đi vào, trong viện yên tĩnh đến mức kỳ lạ.
Nơi này không có ai ở sao? Không có khả năng? Ngày hôm qua nàng rõ ràng nghe thấy có rất nhiều tiếng người mà?
Lâm Bảo Nhi ở trong sân hết nhìn đông tới nhìn tây, sau khi xác định không có ai, nàng liền sải bước đi vào trong đại sảnh.
Trong đại sảnh sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, từ bên trong đại sảnh thỉnh thoảng truyền ra vài thanh âm nho nhỏ.
Nguyên lai mọi người ở trong này, không biết họ đang làm cái gì? Sẽ không phải là hít thuốc phiện chứ?
Lâm Bảo Nhi vô cùng tò mò, rón ra rón rén đi vào phía bên trong.
Nàng vén sa liêm lên, nhìn thấy mấy nữ tử đang ngồi quanh một chiếc bàn, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc thái khẩn trương.
Ngồi quanh bàn. . . . . . Chẳng lẽ là đang đánh bạc?

Lâm Bảo Nhi hơi hơi nhíu mi, tập trung tinh thần nhìn nhất cử nhất động ở bên trong.
Đúng lúc này, ở phía sau bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, bàn tay kia nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, lập tức một giọng nam nhẹ nhàng dễ nghe hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
“Xuỵt! Nhỏ giọng một chút!”
Lâm Bảo Nhi giơ lên một ngón tay ra dấu im lặng.
“Ồ!” Thanh âm kia nhỏ giọng đáp.
Sau lưng. . . . . . có người?
“A!” sau khi Lâm Bảo Nhi nhận ra việc này thì hét to nhảy dựng cả lên.
“A!” Bốn nữ tử trong phòng nghe thấy tiếng hét của Lâm Bảo Nhi cũng giật mình mà hét to lên như phản xạ dây chuyền.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét của nữ tử rít lên đinh tai nhức óc.
“Tốt lắm!”
Vẫn là cái giọng nam dễ nghe kia, nhưng lúc này đây, trong thanh âm của hắn có chút kinh hoàng.
Cả căn phòng lại trở nên im lặng.
“An Mộc, người này là ai?”
Tất cả nữ tử trong phòng đều nhìn về phía Lâm Bảo Nhi, tò mò hỏi.
Bạch y nam tử đứng ở phía sau Lâm Bảo Nhi cười yếu ớt thở dài, “Hắn, chính là Lâm công tử mà Vương gia mang về ngày hôm qua!”
“Lâm Tiểu Bảo?”
Bốn nữ nhân trong phòng lại kêu lớn lên.
Không ngờ ở nơi này nàng lại nổi danh như vậy!
Lâm Bảo Nhi quay đầu nhìn nam nhân ở phía sau, hắn cao hơn nàng 1 cái đầu, một thân bạch y phiêu phiêu. Ngũ quan cân đối, mắt tế mi loan*, bộ dáng của một hảo nam nhân.
*Mắt tế mi loan: mắt tế là mắt nhỏ dài, mi loan là lông mày cong gọn
“An Mộc? Ngươi biết ta?”
“An mộc là vạn sự thông biết tất cả mọi việc trong Vương phủ này!”
Trong phòng nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt tiến đến, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Lâm Bảo Nhi, “Để ta nhìn một chút! Lâm công tử, môi hồng răng trắng, ngũ quan xinh xắn động lòng người, trách không được Vương gia ngày nhớ đêm mong!”
“Làm gì có việc này!”
Lâm Bảo Nhi ngượng ngùng cúi đầu, cái tên Lục thiên Mặc này thật sự thích mình như vậy sao? Ai, nhân hồng* chính là không có biện pháp a! (Linh: ta nghĩ nhân hồng là người có số đỏ và đào hoa)
“Tiểu Bảo, ngươi không ngại chúng ta gọi ngươi như vậy chứ?” Tất cả những người khác đều xông tới.
“Không ngại, không ngại.”
Lâm Bảo Nhi nở nụ cười thật thuần khiết, “Có thể biết nhiều đại mỹ nữ như vậy là vinh hạnh của ta a!”
“Tiểu Bảo thật đúng là dẻo miệng!”

Nữ tử tóc dài, sắc mặt biếng nhác nhiệt tình kéo cánh tay Lâm Bảo Nhi, “Ta là Cẩn Hạ, ngươi có thể gọi ta là A Hạ.”
“A Hạ tỷ tỷ!” Lâm Bảo Nhi lập tức mỉm cười ngọt ngào.
“Ta là Minh Châu,” nữ tử mặc y phục vàng nhạt dịu dàng nói.
“Ta là Liễu Khanh.”
“Ta là Tố Tố.”
“Ta là An Mộc, ngươi hẳn là đã biết. Bốn vị chủ tử ở nơi này đều là do ta hầu hạ.”
An Mộc hướng về phía Lâm Bảo Nhi gật gật đầu.
“Mọi người hảo! Mọi người hảo!” Lâm Bảo Nhi chào hỏi từng người, người ở nơi này sống chung với nhau tốt lắm! Nàng tinh tế đánh giá bốn vị đại mỹ nữ ở trước mắt. Sắc đẹp của các nàng có chút kiêu ngạo giống như các vị hoàng phi, thậm chí so với nhiều phi tử trong hoàng cung còn xinh đẹp hơn.
Lục Thiên Mặc vì cái gì không cho nàng tiếp cận nơi này?
Tên nam nhân này chẳng lẽ là sợ mình ghen? Hay là hắn muốn Kim ốc tàng kiều? (nạp thiếp)
“Ai nha, Tiểu Bảo, ngươi nếu đến đây vậy thì chơi với chúng ta đi!”
Không đợi Lâm Bảo Nhi phản ứng, Tố Tố đã kéo cánh tay của nàng tới ngồi bên cạnh bàn.
Chỉ thấy đặt trên bàn là một vật thể khả nghi hình chữ nhật, bị miếng vải đen phủ kín , nhìn không ra bên trong đó là cái gì.
“Đây là. . . . . . Cái gì?” Lâm Bảo Nhi duỗi cánh tay, muốn mở miếng vải đen xem một chút.
“A! Tiểu Bảo không nên động vào a!”
Cẩn Hạ nhẹ nhàng bắt được tay nàng, “Bên trong có cái gì thì chỉ có người nào thắng trò chơi mới có thể xem nga!”
“Trò chơi gì vậy?”
Nhắc tới ngoại nhi*, thì Lâm Bảo Nhi lập tức lại hăng hái thêm vài phần.
*Ngoại nhi: chơi đùa, thưởng thức.
“Rất đơn giản thôi, chơi trốn tìm, ngươi có biết không?”
“Ừ, ừ!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, nàng thực vô cùng thành thạo trò chơi này!

“Vậy là tốt rồi! Năm người chúng ta cùng nhau chơi đi!”
Cẩn Hạ cao hứng giới thiệu về quy tắc của trò chơi với Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi vừa nghe vừa gật đầu, quy tắc của trò chơi cũng không khác lắm với hồi trước kia còn ở hiện đại.
“Ngươi đã hiểu chưa?” Cẩn Hạ giảo hoạt nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Đã hiểu, trò chơi này ta vẫn thường hay chơi, A Hạ tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm.” Nhớ hồi ở trong cô nhi viện nàng chính là người đi tìm giỏi nhất a!
“Tốt lắm, ta đếm một hai ba, mọi người bắt đầu!” Ánh mắt Cẩn Hạ đảo qua mặt của mọi người, “Một, hai, ba! Bắt đầu!”
Năm người cùng nắm tay tạo thành một vòng, Lâm Bảo Nhi theo thói quen là ngửa lòng bàn tay, mặt khác bốn người lại trùng hợp khó hiểu cùng úp mu bàn tay.
“Tiểu Bảo! Chúng ta trốn còn ngươi đi tìm! Lăng Hương viện tổng cộng có tám phòng, ngươi nhớ rõ trong vòng một canh giờ phải tìm được chúng ta a! Nếu thua chẳng những không được phần thưởng mà còn phải chịu trừng phạt a!” Minh Châu hướng về phía Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, nhìn bộ dạng như thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
“Đã biết, ta hiện tại sẽ nhắm mắt lại , An Mộc có thể ở một bên giám sát. Các ngươi cần phải trốn thật tốt!”
Lâm Bảo Nhi hưng trí bừng bừng nhắm hai mắt lại, một canh giờ sau, Lăng Hương viện nói lớn cũng không lớn, thời gian một canh giờ quả thực là quá thừa thãi?
“Chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!”
Đếm đến một trăm, Lâm Bảo Nhi mở hai mắt ra, trước mắt một mảnh mơ hồ. Nàng lấy tay dụi dụi, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng.
Đập vào mắt đầu tiên chính là An Mộc đang khép nhẹ mắt, tựa như đang ngủ.
“Ngươi còn sống chứ?” Lâm Bảo Nhi vươn tay quơ quơ trước mặt hắn.
“Tay trái.” An Mộc thản nhiên phun ra hai chữ.
Oa! Ánh mắt này thật là sắc bén làm cho người ta không nói được lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK