Buổi chiều dường như đã định trước là không yên ổn rồi. Không khí cực nóng khiến người ta cảm thấy thật sự khó thở.
Độc Cô Hiểu ngồi trước bàn đọc sách, ngẩn người nhìn bức tranh thủy mặc trên bàn.
Đó là bức mỹ nhân đồ, trong tranh có một nữ tử không tô son điểm phấn,thanh nhã thoát tục, dáng người yểu điệu, đôi mắt như làn nước mùa thu.
“Cốc Cốc.”
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài nhẹ nhàng truyền tới.
“Vào đi!”
Độc Cô Hiểu ngẩng đầu, liền thấy được vẻ mặt dịu dàng của Ngưng Sương.
Nàng mặc một bộ quần áo màu xanh lục, mép váy xòe ra như hoa sen đang nở, nhẹ nhàng bước vào gian phòng, bước chân nhẹ nhàng càng xinh đẹp tuyệt trần.
“Chủ công.” Ngưng Sương nhìn về phía Độc Cô Hiểu, trong mắt trần ngập thâm tình.
“Có việc gì thế.” Độc Cô Hiểu nhìn nàng một cái rồi nhẹ giọng hỏi thăm.
“Ta…có chuyện muốn nói với ngươi.” Ngưng Sương cúi đầu tựa hồ có chút do dự.
“Nói đi.” Độc Cô Hiểu từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh Ngương Sương, nàng cũng đã ở bên cạnh hắn được vài năm. Chưa bao giờ nang ấp a ấp úng như hôm nay.
“Ta…” Tay của Ngưng Sương bất giác nắm chặt góc áo, lông mi cong vút như vầng trăng khuyết nhắm chặt lại, “Ta…”
Tựa hồ dùng hết dũng khí, nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Hiểu, từng chữ từng chữ nói: “Ta thích chàng!”
Yên lặng… Ngưng Sương thoáng cái đã nghẹn giọng, mặc dù mọi người đều biết nàng là nữ nhân giang hồ, nhưng trực tiếp nói thẳng thế này thì có chút ngoài dự đoán của mọi người, chính nàng cũng không thể tưởng tượng nổi.
“Ừm”
Thật lâu sau Độc Cô Hiểu ừ một tiếng, đây là câu trả lời của hắn sao? Chỉ trả lời bằng một chữ.
Thân thể Ngưng Sương cứng lại đứng nguyên tại chổ, nước mắt trong suốt đã tràn ngập đôi mắt, nàng sớm đã biết câu trả lời là như vậy, vì sao mình lại ngu ngốc vậy chứ…
“Ngươi còn có việc gì sao?” Độc Cô Hiểu thoáng nhìn khóe mắt hồng hồng của Ngưng Sương.
“Ta…” Mặt Ngưng Sương tái nhợt, khó khăn lắm mới nói thành tiếng, “Vì cái gì?”
Độc Cô Hiểu cuối đầu xuống, tầm mắt đảo qua bức tranh thủy mặc đang đặt trên bàn, “Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không có đáp án.”
Ngưng Sương theo tầm nhìn của hắn, thấy được bức tranh…
Nàng cười tự giễu mình, “Đây là ý trung nhân của ngươi sao?”
Độc Cô Hiểu nhìn nàng, “Nếu như không còn có chuyện gì nữa, ngươi có thể đi ra ngoài.”
“Phải.” Ngưng Sương cúi đầu cắn chặt môi, chạy ra ngoài.
Cả thư phòng rốt cục cũng yên tĩnh trở lại. Độc Cô Hiểu nhìn về phía bức tranh kia, suy nghĩ lại bay đi thật xa….
Một năm nọ hoa đào nở rộ vô cùng rực rỡ, sắc hồng tràn ngập khắp núi đồi, khuôn mặt tươi cười của nàng còn kiều diễm hơn hoa đào kia vài phần.
“Nhìn đẹp không ?” Nàng hái một đóa hoa đào quơ quơ trước mặt Độc Cô Hiểu.
Độc Cô Hiểu nhón mũi chân nhận lấy đóa hoa từ trong tay nàng bỏ vào lòng bàn tay của mình, khuôn mặt non nớt khờ dại cười, “Đẹp lắm, nhưng mà….Hoa dù đẹp thế nào cũng không bằng mẫu thân.”
Năm đó hắn tám tuổi, là thế tử của Nhữ Nam vương phủ, hắn còn chưa biết được cái gì gọi là tranh quyền đoạt lợi, cũng không thèm để ý đến giang sơn xả tắc. Hắn chỉ biết trên đời này có một phụ thân tốt nhất và một mẫu thân đẹp nhất.
Cũng tại mùa xuân năm đó, Nhữ Nam vương Độc Cô Thực đảo chính thất bại, bị nhốt vào thiên lao, cả Nhữ Nam vương phủ bị quan binh vây kín.
“Tiểu Hiểu, con sợ sao?” Nàng vuốt ve mái tóc của Độc Cô Hiểu, nụ cười trước sau không đổi. Nụ cười kia có thể khuynh đảo chúng sinh, có một ma lực mạnh mẽ làm mê hoặc lòng người.
“Không sợ.” Độc Cô Hiểu cũng cười theo, kỳ thât lúc đó hắn còn chưa hiểu được cái gì là sợ hãi.
“Không có gì cả, có ta ở đây, con sẽ không sao hết…” Nàng ôm Độc Cô Hiểu vào lòng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tuyệt vọng, “Nếu có một ngày nương không còn ở bên cạnh con, con phải tự chăm sóc tốt cho chính bản thân mình, con biết không?”
Độc Cô Hiểu ngây thơ nhẹ nhàng gật đầu, ngay lúc đó hắn còn chưa biết cuộc sống của mình từ giờ khắc này sẽ có một biến hóa lớn đến nghiêng trời lệch đất…
Ngày hôm sau, Độc Cô Thật bị giết, Nhữ Nam vương phi mất tích một cách bí ẩn, tất cả quan binh vây quanh vương phủ trong một đêm đều biến mất, năm đó Độc Cô Hiểu chẳng những không bị định tội chung mà còn được tấn phong làm Nhữ Nam vương trấn thủ tây nam…
Không hiểu sao sát ý trong mắt Độc Cô Hiêu dâng lên, hắn nắm chặt tay, các khớp xương vang lên những tiếng “Ken két”.
Ngón tay Độc Cô Hiểu nhẹ nhàng lướt qua bức họa, “Nương, người sẽ chờ ta, đúng không?”…
Lúc màn đêm buông xuống, Hồng Trần cùng Hoàng Tuyền từ bên ngoài mệt mỏi trở về, cùng trở về với bọn họ còn có Lam Hải.
“Tứ đại thị vệ” dưới trướng Độc Cô Hiểu chỉ có Thanh Thần là chưa xuất hiện.
Ban đêm, trong thư phòng U Lan sơn trang. Độc Cô Hiểu ngồi giữa thư phòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn những người trước mặt.
“Tình hình Ngô Châu như thế nào?”
“Hồi chủ công, binh mã Ngô Châu đều đã phân phối thỏa đáng, Hứa đại nhân bảo ta nói với chủ công, có thể động thủ bất cứ lúc nào.”
“Ừ.” Độc Cô Hiểu nhẹ gõ mặt bàn, “Lam Hải, còn bên ngươi?”
“Trong hoàng cung tất cả đều sóng yên gió lặng, nhưng mà, Lạc Thân Vương phủ cùng Tư Đồ phủ mấy ngày nay có chút không bình thường.”
“Tư đồ Lăng An…”, Độc Cô Hiểu nheo mắt, “Hắn cũng muốn xuất thủ sao?”
“Chủ công, nếu không thì chúng ta xuống tay trước?” Hồng Trần tiến lên một bước, trầm mặt thủ thế giết người.
“Đừng vội!” Độc Cô Hiểu mỉm cười , “Hiện tại thời cơ chưa chín mùi, Lam Hải, ngươi hãy tiếp tục giám sát hết thảy mọi động tĩnh ở khinh thành, đặc biệt là Lạc Thân Vương phủ, Lục Thiên Mặc là con át chủ bài lớn nhất của Lục Thiên Diệc, ta biết hắn bí mật huấn luyện rất nhiều tử sĩ, nghĩ biện pháp tìm ra cứ điểm của bọn họ, trước khi bọn họ thành công ta phải phá hủy bọn họ trước.”
“Thuộc hạ đã rõ!” Lam Hải nhẹ nhàng gật đầu, “Lôi Huyễn, Thiên Hòa, Lục Thiên Tuyết nên xử lý như thế nào?”
Độc Cô Hiểu tà mị cười, “Cứ để bọn họ ở chỗ này, bây giờ đừng kinh động. Một ngày nào đó…Lại dùng.”
“Chủ công,” Ngưng Sương nhìn Độc Cô Hiểu nhẹ giọng nói, “Tiểu Long Nữ người này lai lịch không rõ, thuộc hạ cho rằng không nên giữ nàng ta ở lại chỗ này.”
“Nàng…” Độc Cô Hiểu có chút trầm ngâm, “Nàng chỉ là một nha hoàn gặp chuyện không may, giá như có ai đó tốt bụng giúp đỡ nàng.”
“Chủ công! Ta có chuyện muốn nói!” Huyền Song nhẹ nhàng lắc lắc cây quạt trong tay,” Chúng ta ở trong sơn trang vừa vặn thiếu người, nếu như mọi người không có ý kiến gì, hãy để cho nàng ở lại”
“Huyền Song, ngươi…” Ngưng Sương nhìn hắn một cái, mặt mày tràn đầy nghi vấn. Người muốn Tiểu Long Nữ rời đi nhất không phải là Huyền Song sao? Hắn vì sao …
“Ta không có ý kiến.” Hoàng Tuyền là người thứ nhất lên tiếng.
“Tiểu Long Nữ là ai?” Lam Hải gãi gãi đầu, có chút thắc mắc.
“Mỹ nữ.” Hồng Trần cười nham hiểm, “Tiểu Huyền Song nhà chúng ta không phải đang động xuân tâm đấy chứ.”
“Hồng Trần, ngươi lại ngứa miệng sao?” Huyền Song giận tái mặt, nhìn về phía Hồng Trần bằng ánh mắt lạnh thấu xương.
“Ta sợ quá!” Hồng Trần cười cười núp sau lưng Lam Hải, “Nhưng mà, ta đồng ý với đề nghị của ngươi, mỹ nữ nhiều một chút thì cuộc sống mới thú vị. Ngươi nói có đúng không, Hải”
“A, ta đây cũng đồng ý.” Lam Hải vẫn không hiểu lắm, nhẹ gạt đầu, hắn ít khi ở trong sơn trang, trong sơn trang vẫn do Huyền Song trông coi, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu, chính mình cũng không có ý kiến.
Danh Sách Chương: