• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa nghĩ đến Lục Thiên Diệc, Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên rùng mình một cái, người ta nói gần vua như gần cọp quả nhiên không sai.
Người một ngày ngồi trên long ỷ thì đều trở nên bí hiểm, ai biết tiểu hoàng đế cả ngày trong đầu suy nghĩ cái gì, nếu không cẩn thận thì sẽ mất cái mạng nhỏ.
“Đi thôi”
Tư Đồ Lăng An vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Lâm Bảo Nhi “Không phải là muốn để thiếu gia chờ ngươi chứ?”
“A! Vâng!”
Lâm Bảo Nhi tuy rằng ngoài miệng lập lờ thế nhưng dưới chân rất chắc chắn, bước đi nhanh rất sợ theo không kịp Tư Đồ Lăng An.
Lúc này tại trong thư phòng Lục Thiên Diệc vẻ mặt trịnh trọng nhìn nhìn cái gì đó.

“Thiếu gia!” Tư Đồ Lăng An cúi đầu, cung kính kêu một tiếng.
Thanh âm hắn rất nhẹ nhưng mà Lục Thiên Diệc hiển nhiên đã nghe được, ánh mắt hắn vẫn gắn chặt vào trên trang giấy trong tay.
“Đã trở về.” Giọng Lục Thiên Diệc lộ ra một chút khàn khàn cùng buồn bực
“Vâng, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên có chút trì hoãn.” Tư Đồ Lăng An như trước nhỏ giọng trả lời.
Lâm Bảo Nhi đứng ở phía sau của hắn không nói được một lời, nàng biết lúc này không phải là thời điểm có thể nói nhiều.
“Trở về là tốt rồi!” Lục Thiên Diệc đem bức thư thuận tay bỏ sang một bên trên bàn, rốt cục đem ánh mắt chuyển qua trên người bọn họ.
“Tiểu Bảo, ngươi chắc đã chịu khổ mấy ngày nay.”
Lục Thiên Diệc thấy Lâm Bảo Nhi bộ dạng khúm núm cho rằng nàng là bị sơn tặc dọa sợ “Hiện tại đã trở về là thì tốt rồi, đám ô hợp kia không làm gì ngươi chứ?
Lâm Bảo Nhi đưa mắt lên nhìn một chút, thấy vẻ mặt Lục Thiên Diệc nhìn mình thoải mái, xem ra tâm tình tiểu hoàng đế cũng không có tệ như nàng tưởng tượng.
“Thiếu gia!”
Suy nghĩ một chút, Lâm Bảo Nhi lập tức quỳ trên mặt đất bày ra một phen nước mắt nước mũi nhìn rất đáng thương “Trong chỗ ở của sơn tặc chịu khổ một chút, chút đau khổ này cũng không có gì đáng nói. Chỉ là nô tài ngày đêm lo cho an toàn của thiếu gia, vành mắt cũng thành đen như gấu trúc. Nô tài còn tưởng rằng…. Đời này sẽ không còn được gặp lại thiếu gia đây! Ô ô…Tính mạng nô tài không đáng tiền, thế nhưng… Thế nhưng…. Nô tài nếu như không cẩn thận thì ai sẽ giúp thiếu gia tiểu thư làm cơm kể chuyện cười chứ? Nô tài thật sự là vô dụng! Ô ô….”
Tư Đồ Lăng An ở bên cạnh quay mặt sang một bên, khóe miệng nhịn không được vểnh vểnh, tiểu nha đầu này thật là biết giả bộ, vành mắt đen kia rõ ràng là đêm qua nàng lôi kéo hắn nói chuyện phiếm rồi không ngủ đủ nên mới như thế. Ở chỗ bọn sơn tặc còn không biết thoải mái thế nào đâu.
“Ủy khuất ngươi rồi, ngươi là thay ta chịu tội, việc này trong lòng ta đều biết rõ.”
Lục Thiên Diệc mỉm cười một chút, tiểu thái giám này tuy rằng có hơi khoa trương nhưng dù sao vẫn là tương đối trung thành “Sau khi trở về ta sẽ luận công ban thưởng. Lại nói tiếp, mấy ngày nay không ăn được cơm do Tiểu Bảo làm thật là có chút….”

“Nô tài lập tức đi làm” Lâm Bảo Nhi chùi chùi nước mắt trên mặt “Thiếu gia muốn ăn món gì?”
“Nhẹ một chút là tốt rồi. Ngươi xuống phía dưới chuẩn bị đi.”
“Vâng!” Lâm Bảo Nhi đứng lên rồi bước nhanh ra ngoài, tự ngẫm hành động của mình thật đúng là đáng nể, muốn nước mắt thì liền có, mà ngay cả thuốc nhỏ mắt cũng không dùng. Ừm, nếu như đi làm diễn viên thì chắc chắn là sẽ hốt bạc, rồi sẽ đem về tới một đống giải thưởng, Lâm Bảo Nhi YY(tự suy diễn)….
“Lăng an!”
Sau khi Lâm Bảo Nhi rời khỏi, sắc mặt Lục Thiên Diệc liền trở nên âm trầm “Có phát hiện gì không?”
“Không có! Những kẻ trộm kia phòng vệ rất lỏng lẻo, cũng không có khí tức của cao thủ, có khả năng chỉ là mấy tên sơn tặc bình thường thôi.”
“Hắn đương nhiên nhìn ra được khổ nhục kế của ta, thế nhưng…” Lục Thiên Diệc cười khẽ một tiếng “Hắn cậy tài khinh người nhất định sẽ tương kế tựu kế, đây chỉ mới là bắt đầu, hắn sẽ không kết thúc nhanh như vậy. Huống chi,” Lục Thiên Diệc chỉ chỉ thư trên bàn “Lôi Huyễn Thiên chỉ là con tốt ta dùng để mê hoặc hắn, quân cờ chính của ta là một nữ nhân.”
“Nữ nhân?” Tư Đồ Lăng An sửng sốt, đối với Độc Cô Hiểu hắn hiểu khá rõ, người kia thông minh thế nhưng về tình yêu lại là đứa ngốc, suốt ngày làm bạn với hắn là con vẹt, hắn căn bản không biết tình là gì, dù có hồng nhan nghiêng quốc yêu thương nhung nhớ hắn thì hắn cũng lười liếc mắt.
“Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ” Lục Thiên Diệc từ chỗ ngồi đứng lên “Độc Cô Hiểu giống như một cái đầu gỗ, không có một chút tình thú. Thế nhưng hắn cũng không phải đầu gỗ thật sự, là người thì sẽ có tình, nếu như làm ột người trước giờ không hiểu ái tình động chân tình, như vậy sẽ thế nào?”
“Tình, sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của hắn.”

Tư Đồ Lăng An thật không ngờ Lục Thiên Diệc lại nghĩ ra chiêu thức này, một chiêu này có thể nói là tuyệt sát, chỉ là… Muốn đi đâu tìm nữ nhân này đây?
“Nhìn phong thư này” Lục Thiên Diệc đem thư giao cho Tư Đồ Lăng An.
Tư Đồ Lăng An nhìn qua một lượt, đây là mật thám ẩn núp tại tây nam báo cáo, trên đó ghi chép tất cả động thái gần nhất của Độc Cô Hiểu.
“Tiểu Long Nữ?” Tư Đồ Lăng An nhẹ giọng nhớ kỹ cái tên kỳ quái này “Độc Cô Hiểu chỉ là đề cập với người khác tên nữ tử này một lần, chúng ta thật sự muốn tìm nàng sao?”
“Đề cập qua một lần cũng đủ rồi!” Lục Thiên Diệc có vẻ như đã dự tính trước, Tiểu Long Nữ này hắn cũng có ấn tượng, tuy rằng không nhớ rõ tướng mạo của nàng, thế nhưng hắn nhớ kỹ nàng là một nữ nhân kỳ quái.
Có thể làm cho Độc Cô Hiểu, người mà cho dù là nữ nhân thế nào cũng xem qua đều quên nhớ kỹ, những năm gần đây nàng là người thứ nhất.
Đôi mắt Lục Thiên Diệc dường như phát sáng, nữ nhân này hắn nhất định phải tìm được. Độc Cô Hiểu, lúc này đây, nhất định phải cho ngươi thua thất bại thảm hại, vĩnh viễn không ngóc đầu dậy nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK