Tính là tối qua post ọi người đọc nhưng ta ôm laptop trên giường edit thì lăn ra ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy đã là hơn 1 giờ sáng nên ta…ngủ tiếp, sorry nhé
Trong nháy mắt lúc Lâm Bảo Nhi nhìn Lục Thiên Mặc thất thần, Tư Đồ Lăng An đã lần nữa ra chiêu( lão Thiên a! Đây là cái kiểu nam nhân gì vậy hả! ! )
Lục Thiên Mặc thần sắc đột biến, lần này hắn muốn xuất thủ cũng không còn kịp rồi.
Lâm Bảo Nhi cảm thụ được cảm thụ được ánh mắt Lục Thiên Mặc, vào lúc nàng phục hồi tinh thần lại, tay Tư Đồ Lăng An đã muốn chạm tới trước ngực nàng.
Tư Đồ Lăng An luôn luôn muốn hơn người, tuyệt không cho phép chính mình xuất hiện bất luận sai lầm gì, chỉ là lần này. . .
Trong nháy mắt tay Tư Đồ Lăng An va chạm vào Lâm Bảo Nhi, tay lập tức như bị điện giật rụt trở lại, nàng dĩ nhiên là. . .
“A! Ta muốn giết ngươi!” Lâm Bảo Nhi đột nhiên đột nhiên bạo phát! Vươn hai tay, hướng về phía ngực Tư Đồ Lăng An dồn sức đấm liên tục, một bên không quên thấp giọng nhắc tới “Tử sắc lang, đại sắc lang, ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi!”
“A!”
Mọi người ngã ngửa hít một luồng khí lạnh, nghi hoặc nhìn trận luận võ chuyển biến một cách kinh hãi thế này, Lâm công công này điên rồi sao? Còn nữa, Tư Đồ đại nhân vì sao đột nhiên thay đổi đến một chút phản ứng cũng không có?
Ca ca bị làm sao vậy? Không lẽ bị trúng ám khí của nô tài kia?
Tư Đồ Uyển ngồi ở trên đài ặt lộ vẻ khẩn trương “Hoàng thượng,”Nàng nũng nịu yếu ớt nhìn Lục Thiên Diệc,”Tiệc tối đang rất vui vẻ, sao lại so võ gì chứ! Hoàng thượng gọi bọn hắn không nên so đo nữa, ca ca ta hắn… Chỉ bất quá là cùng Lâm công công đùa giỡn thôi.”
“Được rồi! Nhị vị, đều dừng tay đi!” Lục Thiên Diệc bỗng nhiên lớn tiếng tuyên bố, tuy rằng hắn không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn biết lúc nào nên kết thúc sự việc.
“Ta giết ngươi!” Lâm Bảo Nhi như trước không bỏ qua tiếp tục đuổi đánh Tư Đồ Lăng An, đối với lời Lục Thiên Diệc nói không hề hay biết.
“Ngươi muốn chết sao?” Tư Đồ Lăng An rốt cục cũng hoàn hồn lại, hắn nắm lấy tay Lâm Bảo Nhi, thấp giọng nhắc nhở nàng.
“Ngươi. . . Buông ra!”
Lâm Bảo Nhi phẫn nộ trừng mắt liếc hắn.
Trên mặt Tư Đồ Lăng An lộ ra một nụ cười gian xảo, tới gần Lâm Bảo Nhi thấp giọng nói “Ta nếu như không buông thì sao?”
“Ngươi. . . Sắc lang!” Lâm Bảo Nhi tức giận đến trợn trừng mắt nhìn thẳng hắn.
“Ta chính là sắc lang thì sao nào? Có bản lĩnh trong lời nói thì ngươi lớn tiếng kêu lên đi?” Tư Đồ Lăng An dường như hạ quyết tâm là nhất định phải ăn được nàng.
“Ta. . .” Lâm Bảo Nhi trong lòng nổi lên một sự phiền muộn, thân phận của nàng nếu như bị lộ ra ánh sáng, chính là tội khi quân sẽ bị mất đầu ngay.
Tư Đồ gia này qủa nhiên là nhiều “nhân tài”, nữ thì là hồ ly tinh mị hoặc lòng người, nam thì lại thêm sở trường chiếm tiện nghi người khác – đại sắc lang.
“”Hoàng thượng, Lâm công công quả nhiên là người văn võ song toàn, Lăng An phi thường thưởng thức!” Tư Đồ Lăng An nắm tay Lâm Bảo Nhi xiết chặt, “Thần thật sự tiếc nuối đã không cùng Lâm công công gặp nhau sớm hơn nữa! Lâm công công, ngươi thấy thế nào?”
“Ta. . . Nô tài thụ sủng nhược kinh.” Lâm Bảo Nhi chôn vai cuối đầu, nàng thích soái ca, thế nhưng Tư Đồ Lăng An là một ngoại lệ, nàng không với tới được, tương đương với chán ghét hắn.
“Ha hả! Tiểu Bảo, hôm nay ngươi vất vả rồi, trẫm đối với biểu hiện của ngươi rất hài lòng.”
Lục Thiên Diệc tuy rằng đoán không ra hai người kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì, thế nhưng người có thể làm cho Tư Đồ Lăng An luôn luôn tự phụ nói ra như vậy, ‘hắn’ vẫn là người đầu tiên.
Xem ra, lần này hắn không có chọn sai người.
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lâm Bảo Nhi, hoàng thượng cùng Tư Đồ đại nhân cư nhiên cùng lúc khích lệ một tiểu thái giám? Hơn nữa cái tiểu thái giám này còn là người của Nhĩ gia?
Việc này nếu như truyền ra ngoài thật đúng là một tin tức kinh thiên động địa a!
Đương nhiên tại đây trong đại điện còn có một người ngoại lệ, ánh mắt hắn không có đặt trên mặt Lâm Bảo Nhi, mà là ở trên tay của nàng.
Lục Thiên Mặc nhìn chằm chằm tay Tư Đồ Lăng An, vẻ mặt lạnh băng. Tên tiểu quỷ Tư Đồ gia lẽ nào cũng thích nam sắc? Cư nhiên vẫn cầm lấy tay Tiểu Bảo, cầm chặt tới như vậy, vẻ mặt còn dào dạt đắc ý?
Hắn là con mồi của bản vương, những người khác đừng hòng nhúng chàm! Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng đích cúi đầu, đáy mắt một mảnh âm u.
Danh Sách Chương: