“Cứu…ai cứu mạng!”
Lâm Bảo Nhi ở trong nước giãy dụa, thế nhưng càng giãy dụa thân thể lại càng không nghe lời chìm xuống phía dưới…. Lẽ nào thực sự bỏ mạng ở chỗ này. . . Ô ô ô. . . Trong lòng Lâm Bảo Nhi ai oán một trận, không nghĩ tới ông trời vừa cho nàng cuộc sống thật tốt thì lại an bài nàng chết đuối tiếp, kiếp trước nàng rốt cuộc làm nhiều chuyện xấu a? Khiến cho đời này phải chịu đựng nhiều cực khổ như vậy.
Ngay thời gian nàng gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên nghe được “bùm” một tiếng, một thân ảnh mạnh mẽ nhảy xuống ao. Ngay sau đó một đôi bàn tay to hữu lực nắm lấy cổ của nàng, từng chút một đem thân thể của nàng kéo lên trên bờ.
“Vù vù. . .” sau khi lên bờ, Lâm Bảo Nhi cả người vô lực nằm ở bên bờ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Lần này thực sự là quá nguy hiểm.
“Ngươi không sao chứ?”Người bên cạnh quan tâm hỏi thăm nàng.
“Không. . . Không có việc gì! Cảm tạ ngươi!” Lâm Bảo Nhi quay đầu nhìn ân nhân cứu mạng của mình, tóc trắng thật dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, thế nhưng Lâm Bảo Nhi liếc mắt là nhận ra hắn – Lục Thiên Mặc.
“Hiện tại. . . Ngươi nợ ta một cái mãng!” Lục Thiên Mặc tới gần Lâm Bảo Nhi, dùng ánh mắt mị hoặc nhìn nàng.
“Ta. . .” Lâm Bảo Nhi theo bản năng xê dịch thân thể, cánh tay phóng tới trước ngực, hiện tại y phục đều ướt đẫm, nghìn vạn lần không thể để làm cho phát hiện bí mật của mình.
“Thế nào? Ngươi sợ ta ăn ngươi a?” Lục Thiên Mặc tiếp tục xê dịch cơ thể về phía trước, bọt nước trong suốt từ mái tóc màu bạc của hắn từng giọt rơi xuống, lóe ánh lạnh lùng.
“Ngươi không nên tiếp tục. .” ‘Qua đây’ hai chữ còn không có xuất khẩu, khuôn mặt Lục Thiên Mặc đã tới trước mắt.
Nàng cùng hắn chỉ có cự ly mấy mm, cự ly gần kề như vậy làm cho Lâm Bảo Nhi cảm thấy sự khó thở, bởi vì … này là nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cùng nam nhân xa lạ dựa vào gần như thế, hơn nữa đối phương lại là một tuyệt sắc mỹ nam.
“Bịch bịch..” Nàng nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, Vương gia này thực sự có ý tứ với mình sao? Ách! Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên rùng mình một cái, hiện tại thân phận bản thân là một thái giám, lẽ nào…. Vương gia này bị biến thái? Hắn thích nam nhân? Vừa nghĩ đến đây Lâm Bảo Nhi cả người khó chịu, mỹ nam a mỹ nam, ngươi thế nào hết lần này tới lần khác là một cái thủy tinh chỉ ngắm chứ không sờ được đây? Chuyện này thực là làm hại bao nhiêu thiếu nữ háo sắc, làm cho thiếu phụ tuyệt vọng, ngươi biết không? haizz….
Lâm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Lục Thiên Mặc, ánh mắt đến nháy cũng không chớp ( trong lúc miên man suy nghĩ, thỉnh chớ quấy rối! )
“Ta thích ngươi.”
Ngay lúc này, Lục Thiên Mặc bỗng nhiên nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy,” Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta chỉ biết là ta đã thích ngươi.” Tay Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt trắng noãn của Lâm Bảo Nhi, hắn rõ ràng nghe được đây đó khẩn trương tiếng tim đập, loại cảm giác động tâm này rất kỳ diệu, lẽ nào, lần này hắn thực sự thích…. Một người nam nhân?
“Vương gia. . . Thiên Mặc, ngài có phải đang nói giỡn không?” Thanh âm Lâm Bảo Nhi có chút run, “Nô tài là một thái giám, ta….”
Trời ơi! trời ơi! Hắn thực sự thích nam nhân! Lúc này Lâm Bảo Nhi chỉ có thể hò hét không tiếng động ở trong lòng.
“Thái giám thì làm sao?” Khóe môi Lục Thiên Mặc phóng xuất nụ cười đầu độc nhân tâm, “”Chỉ cần bản vương thích là được, bản vương trong phủ còn có ba nam sủng, ta không ngại có nhiều.” Đang khi nói chuyện Lục Thiên Mặc càng làm nhích khuôn mặt gần về phía trước.
“A!”
Lâm Bảo Nhi kêu to đẩy hắn ra, tuy rằng nàng cho tới bây giờ cũng không khinh bỉ BL*, thế nhưng, cái nam nhân này cũng quá. . . Trực tiếp đi? Thái giám cũng được?
BL: boy love hay còn gọi đam mỹ (nam x nam)
“Ngươi. . .” Trong đôi mắt thâm thúy của Lục Thiên Mặc có một tia phẫn nộ chợt lóe qua.
“Vương gia thỉnh tự trọng! Tiệc tối đã bắt đầu rồi!” Lâm Bảo Nhi từ trên mặt đất đứng lên, đưa lưng về phía Lục Thiên Mặc, “Nô tài còn phải quay về ngự thiện phòng chuẩn bị, nô tài xin cáo lui!” Nói xong không đợi Lục Thiên Mặc phản ứng, Lâm Bảo Nhi đã nhanh chóng trốn khỏi tầm nhìn của hắn.
Danh Sách Chương: