• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11

Bữa ăn kết thúc, Hạ Vy, Vân Thi và Duy Nam đang trên đường trở về phòng nghỉ ngơi. Bất ngờ từ xa họ nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn, khuôn mặt điển trai lạnh lùng đang tiến về phía bên này.

Hạ Vy nhìn thấy tim liền đập thình thịch. Cứ nghĩ mình hoa mắt vội chớp mắt mấy cái, khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn không biến mất.

Vân Thi kích động chạy về phía người đàn ông, nhào vào lòng anh, hưng phấn nói: “Anh Khánh sao anh lại đến đây? Chẳng phải anh đang đi công tác?”

Duy Nam kéo Hạ Vy đang đứng bất động đến chỗ Gia Khánh và Vân Thi đang ôm nhau. Duy Nam đã rút được kinh nghiệm từ bài học xương máu lần trước, nên chỉ gật đầu chào. “Chào anh, chúng ta lại gặp nhau.

Gia Khánh đẩy Vân Thi ra, gật đầu chào lại hai người. Sau đó mới quay sang trả lời Vân Thi: “Biết em đi nông trại vui vẻ, anh không yên tâm nên nhanh chóng thu xếp công việc để đến đây.”

Thật ra người anh không yên tâm chính là Hạ Vy. Cô với tên Duy Nam kia cả ngày cứ bám dính lấy nhau, khiến anh hận đến nghiến răng.

Vân Thi nũng nịu ôm lấy cánh tay Gia Khánh: “Anh làm em cảm động quá. Em biết anh thương anh nhất”

Biết Gia Khánh quan tâm mình trong lòng Vân Thi vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Hạ Vy nghe thế tâm trạng bỗng ỉu xìu. Gia Khánh lo lắng cho Vân Thi mới đến đây, chứ có phải vì lo lắng cho mình đâu, cô vui mừng gì chứ. “Anh đi đường xa đến đây chắc mệt rồi, mau về phòng nghỉ ngơi. Chúng em đã thuê hai phòng rồi.” “Hai phòng?” Gia Khánh nhướn mày, phát giác ra nguy hiểm, tiếng còi báo động trong đầu vang lên dồn dập hồi chuông cảnh báo.

Vân Thi cười giải thích: “Một phòng cho Hạ Vy, Duy Nam, phòng còn lại cho chúng ta. Gia Khánh âm thầm phun trào lửa giận.

Ngủ chung? Hạ Vy dám ngủ cùng tên Duy

Nam chết tiệt kia. “Không được. Gia Khánh gầm lên. Khiến ba người đồng loạt ngớ ra, sững sờ nhìn anh.

Gia Khánh biết bản thân nói năng thất thổ, vội ho nhẹ giải thích: “Ý anh là anh không thích ở nơi đông người, ồn ào. Chúng ta nên thuê nhà riêng để ở. Chẳng phải nông trại có dịch vụ thuê nhà sao?”

Vân Thi hiểu ra vội vàng xin lỗi: “Là do em sơ suất, để em báo với quản lý Lâm Hưng.

Bốn người không nói thêm gì nữa, tiến về đại sảnh khách sạn. Chưa đầy mấy phút sau, quản lý Lâm Hưng đã đến chào hỏi. “Cô cậu đã về rồi.

Sau khi biết được yêu cầu muốn thuê nhà nguyên căn của họ, quản lý Lâm Hưng mời mọi người ngồi xuống salon nghỉ ngơi còn mình đích thân lại quầy kiểm tra. Năm phút sau, ông đi đến, gương mặt mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi cô cậu, hiện tại nông trại chỉ còn loại nhà hai phòng ngủ.

Vì ban đầu Gia Khánh đề nghị tìm thuê căn bốn phòng, Vân Thi tuy thấy khó chịu nhưng vẫn làm theo. Còn Duy Nam biết Hạ Vy chưa hoàn toàn chấp nhận mình nên cũng không phản bác ý kiến Gia Khánh. Hạ Vy thì chẳng có lý do gì để phản bác, cô cầu còn không được ấy.

Vân Thi nghe quản lý Lâm Hưng nói vậy liền cười thầm trong bụng. Tối nay cô sẽ ngủ chung với Gia Khánh. Cô bắt đầu toan tính, lên kế hoạch trong đầu.

Gia Khánh cau mày, mắng thầm trong lòng. Vài giây sau mới lên tiếng: “Không sao, vậy chúng tôi thuê căn đó.”

Quản lý Lâm Hưng gọi bộ đàm phân phó cho nhân viên dọn dẹp. Sau đó, ông đích thân dẫn bốn người đi nhận nhà.

Ra đến cửa khách sạn, họ liền nhìn thấy xe du dịch đã đậu từ lúc nào.

Quản lý Lâm Hưng mời họ lên xe: “Mời cô cậu”

Mọi người cảm ơn rồi theo ông lên xe.

Xe băng qua con đường lát đá, đi thêm tầm mười phút, hai bên đường bắt đầu xuất hiện hồ nước trong vắt, mênh mông. Một vùng nước rộng lớn, hắt lấy tia nắng phản chiếu trên mặt hồ tạo thành những dải ánh sáng lấp lánh như bảy sắc cầu vồng.

Từng cành liễu nghiêng nghiêng đung đưa trong gió. Xa xa trên mặt hồ vài chiếc thuyền của du khách chậm rãi trôi.

Xe du lịch dừng chân trước cổng một căn nhà ngói đỏ điển hình ở thôn quê. Bao quanh cổng là khóm hoa dâm bụt khoe sắc đỏ tươi.

Mọi người xuống xe, đều trầm trồ cảm thán trước khung cảnh bình yên, dân dã trước måt.

Quản lý Lâm Hưng dẫn đầu bốn người men theo con đường lát đá nhỏ đi vào. Vừa đi vừa giới thiệu những dụng cụ thường hay dùng ở thôn quê như cuốc, rìu… được bài trí trong sân.

Trước nhà là sân vườn khá rộng trồng hoa hồng đỏ tươi, có vài bụi chuối xen lẫn dừa nước. Bên gốc trái sân đặt một ụ rơm to và mấy bó củi, vách tường bên hông nhà đặt cuốc và rìu.

Duy Nam quan sát xung quanh cảm thán: “Đúng chất thôn quê.

Quản lý Lâm Hưng chào bốn người sau đó rời đi nhường lại không gian riêng cho họ.

Bài trí trong nhà hoàn toàn đối lập với vẻ giản dị bên ngoài. Một chiếc salon lớn đặt ở giữa phòng khách, trên tường là ti vi màn hình siêu phẳng, góc trái phòng khách là quầy bar nhỏ, trưng bày rất nhiều loại rượu đắt tiền. Bên cạnh phòng khách là hai phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh.

Bốn người đều khá hài lòng với căn nhà thuê này, rất sạch sẽ, ngăn nắp, trang thiết bị đầy đủ, quan trọng là sự yên tĩnh. Ai cũng thấy quyết định chuyển đến nhà nguyên căn là sáng suốt, thuận tiện hơn phòng khách sạn nhiều.

Vừa rồi nhìn thấy hồ nước Vân Thi đã nổi lên hứng thú câu cá, bây giờ nhìn thấy cần câu đặt ở góc bếp cô lên tiếng đề nghị: “Hay chúng ta đi câu cá để nấu bữa tối đi?”

Duy Nam cũng rất thích câu cá liền hưởng ứng: “Được đấy. Lâu rồi anh chưa đi câu, tay chân ngứa ngáy hết cả rồi.

Hai người quay sang nhìn Gia Khánh và Hạ Vy, ánh mắt vô cùng mong đợi.

Hạ Vy nào có tâm tình đi câu, lắc đầu từ chối ngay: “Em không biết câu, để em ở lại chuẩn bị thức ăn.”

Gia Khánh liếc nhìn Hạ Vy, vô cùng hài lòng khi cô từ chối, anh cũng từ chối: “Anh không có hứng thú. Anh sẽ ở lại đây phụ Hạ Vy

Vân Thi hơi thất vọng nhưng vẫn rất muốn đi câu. Cô cũng yên tâm để Gia Khánh, Hạ Vy ở cùng nhau, trước đó còn cảnh giác nhưng sau mấy lần quan sát thấy Hạ Vy và Duy Nam rất thân mật nên liền yên tâm. Cô nghĩ chắc chắn Hạ Vy đã không còn dòm ngó, mơ tưởng Gia Khánh nữa.

Trước giờ, Duy Nam không hề ép buộc Hạ Vy làm bất cứ việc gì cô không muốn, nên khi cô từ chối anh cũng không nghĩ nhiều hay thấy khó chịu. Anh cũng yên tâm khi để cô ở cạnh Gia Khánh vì anh thấy được Gia Khánh và Vân Thi rất thân mật.

Vì vậy, Vân Thi và Hạ Nam vui vẻ cùng nhau đi câu, còn thách đấu ai câu được nhiều hơn.

Hạ Vy bắt đầu lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra nấu ăn, bên trong có ít cá ngừ đại dương, cô mới quay sang nói với Vân Thi và Duy Nam đang hưng phấn bừng bừng ở bên kia chuẩn bị dụng cụ đi câu. “Mọi người câu vừa đủ ăn thôi nhé! Trong tủ lạnh có cá này.

Duy Nam cười đồng ý: “Anh biết rồi.” Vân Thi cũng gật đầu: “Tao biết rồi.” Hạ Vy lấy cả trong hộp ra chuẩn bị làm cá. Gia Khánh thấy thế đi đến nói: “Để anh giúp em.

Hạ Vy không nghĩ nhiều, theo phản xạ từ chối ngay: “Để em, anh không chịu được nổi mùi tanh mà.” Vừa dứt lời Hạ Vy cứng đờ ngay tức khắc, chột dạ nhìn bên kia, may mà Vân Thi cùng Duy Nam chỉ lo truyền thụ nhau bí quyết câu cá nên không chú ý hai người bên này, cô thở phào một hơi. “Vậy… anh… anh làm đi.” Cô không dám nhìn Gia Khánh, vội vàng chạy đi bóc hành tây.

Gia Khánh không nói gì, khỏe miệng hơi cong lên.

Vân Thi chuẩn bị xong chạy đến kiếng chân hôn nhẹ lên má Gia Khánh: “Em đi đây” Sau đó vui vẻ rời đi cùng Duy Nam.

Gia Khánh hơi nhíu mày, trong lòng chỉ toàn chán ghét. Một màn này vừa vặn bị Hạ Vy bắt gặp, cô cúi đầu, rủ mắt im lặng bóc hành tây. Duy Nam bị lỗi đi chỉ kịp ngoái đầu lại nói với Hạ Vy: “Lát nữa gặp nhé!”

Hạ Vy giơ tay làm dấu Ok. Chờ hai người khuất bóng, nước mắt Hạ Vy chợt rơi. Cô hoảng hốt đưa tay lau đi thì bị vị hãng của hành làm cay mắt, nước mắt rơi càng nhiều.

Gia Khánh thấy thế im lặng tiến đến sau lưng Hạ Vy, giữ lấy eo cô, kéo người vào lòng, tay còn lại vặn mở vòi nước rồi dịu dàng dùng nước rửa mắt cho cô.

Ban đầu Hạ Vy hơi hoảng hốt, tim đập thình thịch, lưng chạm vào lồng ngực ấm áp, chóp mũi quanh quẩn hương sữa tắm quen thuộc. Lý trí muốn tránh khỏi cái ôm của anh nhưng con tim lại không nỡ. Chỉ một lát thôi được không? Hãy cho cô thêm một lần được tham lam hơi ẩm ấy.

Động tác Gia Khánh rất dịu dàng, mỗi lần ngón tay anh vô ý chạm nhẹ vào mặt là một lần tim Hạ Vy run lên, trong lòng ngưa ngứa như bị mèo cào, hô hấp cũng trở nên khẩn trương.

Gia Khánh đã lâu không nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yếu thế này, nhịn không được càng áp sát vào lưng Hạ Vy, trìu mến nhìn người trong lòng. Chóp mũi chạm chẹ vào cổ cô, tham lam hít ngửi mùi hương mà anh ngày nhớ đêm mong.

Hạ Vy bị nhột hơi nghiêng đầu, bàn tay siết chặt cạnh bếp. Môi run run cất giọng hối thúc: “Anh… mau… lên.” “Hửm?” Anh di chuyển lên vành tại cô cắn nhẹ, híp mắt gian xảo, cố ý hạ thấp giọng nói để làm tăng thêm vẻ quyến rũ, mê hoặc: “Em muốn mau cái gì?” Cánh tay đặt trên eo bắt đầu vuốt ve, ma sát.

Hạ Vy xấu hổ, hai má thoắt cái đỏ bừng. Anh nghĩ cái gì thể không biết. Cô đâu phải ý đó. Vội vàng giải thích ngay: “Không phải, ý em là mắt. Anh mau lên một chút. “Ừm.” Gia Khánh đáp một tiếng. Nhưng môi lại di chuyển từ vành tai đến má Hạ Vy rồi trượt dần xuống môi.

Hạ Vy giống như bị mê hoặc, chẳng những không né tránh còn có chút mong chờ.

Môi Gia Khánh chạm nhẹ vào môi Hạ Vy, anh dùng lưỡi vân về vành môi cô.

Hạ Vy hơi hé môi, hai tay càng thêm siết chặt thành bếp. Trên mắt bị bàn tay anh bịt kín, khiến cho xúc cảm trên môi càng thêm rõ ràng. Cô thấy mình giống như bị say rượu, đầu óc choáng váng, chẳng còn phân rõ phương hướng, chỉ theo bản năng mà muốn càng nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK