Chương 19
Hạ Vy quay trở về đi làm nhưng lại không về nhà Duy Nam mà viện cớ công việc đang bận rộn để ở lại căn hộ của mình. Tất nhiên, Duy Nam cũng không nghi ngờ, vì từ khi hai người sống chung cô cũng thỉnh thoảng về căn hộ mình ở để thuận tiện cho công việc. Nhưng mỗi ngày anh đều gọi điện cho cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lúc Hạ Vy nhận được điện thoại của Duy Nam là đã hơn tám giờ tối. Cô lưỡng lự một lát cuối cùng vẫn đưa tay bắt máy: “Em nghe.” Hạ Vy hơi khịt khịt mũi, cô nghĩ mình chắc bị cảm rồi. “Em bị bệnh à?” Giọng Duy Nam tràn đầy lo lắng. “Hình như bị cảm rồi, có lẽ vì hôm qua em về bị mắc mưa.” Hạ Vy thấy đầu hơi choáng vắng. “Em đã uống thuốc chưa? Bây giờ anh sẽ qua ngay.” Duy Nam sốt ruột.
Hạ Vy vội vàng từ chối: “Không cần đầu em đã uống thuốc rồi, bây giờ chuẩn bị đi ngủ. “Vậy em ngủ đi, nếu thấy trong người khó chịu thì phải gọi anh ngay. Ngày mai anh sẽ đến thăm em.” Giọng anh tràn đầy lo lắng và quan tâm. “Vâng em ngủ nhé! Anh ngủ ngon.” Hạ Vy cắn môi, cảm thấy rất có lỗi với Duy Nam. Anh quan tâm cô như thế nhưng cô lại nhẫn tâm cự tuyệt, không muốn nhận lấy. Cô cảm thấy mình thật xấu xa, không xứng đáng được anh yêu. “Em ngủ ngon.” Giọng Duy Nam vô cùng dịu dàng.
Hạ Vy tắt máy, mệt mỏi ngồi xuống salon, hai mắt nhắm lại, đầu càng thêm choáng váng.
Từ khi quay về, Hạ Vy luôn muốn trốn Duy Nam. Những lời bà ngoại nói cô nghe đều hiểu cả. Cô biết bản thân không thể giấu anh chuyện Gia Bảo, rồi sẽ đến một ngày anh phát hiện ra sự tồn tại của Gia Bảo. Chỉ cần nhìn thấy anh, cô lại thấy chột dạ và áy náy. Anh quan tâm, chăm sóc cho cô chu đáo nhưng cô lại lừa anh. Cô thật sự không dám đối mặt với anh.
Cô nên làm thế nào mới tốt đây? Để không ai bị tổn thương?
Hạ Vy cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, lòng ngực bí bách đến khó chịu. Trưa hôm sau, Vân Thi hẹn Hạ Vy tại một quán cafe gần trụ sở ABC.
Hạ Vy vừa bước vào quán liền ngay lập tức nhìn thấy Vân Thi, cô mỉm cười bước đến : “Mày hẹn tao ra đây có chuyện gì à?”
Sáng nay Hạ Vy nhận được cuộc gọi của Vân
Thi, hẹn cô trưa nay đến quán cafe gần trụ sợ
ABC có chuyện cần nói. Cô không từ chối mà nhận lời Vân Thi.
Nhân viên phục vụ bước đến mỉm cười thân thiện: “Chị muốn uống gì a?”
Hạ Vy mỉm cười nói: “Latte nhé. “Chị đợi một lát ạ. Thức uống sẽ được mang lên.
Chờ nhân viên phục vụ đi xa, Vân Thi mới lấy từ trong túi xách ra một tấm thiếp mời màu đen viền vàng tuy đơn giản lại mang đến cảm giác quý phái đưa đến trước mặt Hạ Vy.
Hạ Vy nhận lấy mở ra xem hơi kinh ngạc ngước mắt lên hỏi: “Tiệc rượu?”
Vân Thi cười gật đầu: “Mày tham dự nhé! Cho đông vui.
Hạ Vy thực sự không muốn đi, đang định từ chối thì Vân Thi nói tiếp: “Duy Nam cũng đi đó, mày nỡ lòng nào để anh ấy cô đơn lẻ bóng. À mà mày phải đi theo canh, chứ không bị ai cướp mất đó.” Vân Thi nháy mắt trêu chọc.
Hạ Vy cũng đang có ý đình gặp Duy Nam nói rõ mọi việc, vậy nhân cơ hội đêm nay nói với anh luôn, bèn đồng ý nhận lời Vân Thi.
Hai người ngồi trò chuyện với nhau thêm một lúc rồi chào nhau ra về.
Duy Nam sau khi biết tin Hạ Vy cũng tham dự buổi tiệc rượu tối nay từ miệng Vân Thị thì vô cùng cao hứng, gọi điện nói tối nay sẽ đến đón. Hạ Vy liền nhận lời anh.
Địa điểm tham dự là khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố. Chuỗi khách sạn này được thành lập bởi một tỷ phú chuyên dành phục vụ người trong giới thượng lưu và quyền quý.
Khi Hạ Vy và Duy Nam đến nơi, bên trong đã có rất đông người. Thứ đầu tiên xuất trong đầu cô lúc này chỉ có hai từ “xa hoa”. Nơi tổ chức tiệc rượu là một đại sảnh rất rộng, có thể chứa đến hơn năm trăm người. Đại sảnh trang trí theo phong cách Châu Âu, hàng trăm bàn tiệc trải dài hai bên, bên trên đặt các loại rượu quý hiếm, đắt đỏ. Ở giữa trải thảm đỏ kéo dài đến tận cổng chính.
Duy Nam và Hạ Vy đưa thiệp cho người gác cổng, sau khi nhận lấy thiệp từ tay hai người, anh ta vô cùng cung kính hơi khom lưng, đưa tay mời hai người vào.
Hạ Vy có chút không quen trước thái độ cung kính của anh ta, đang lúc bối rối thì Duy Nam nắm tay cô nhỏ giọng nói: “Chúng ta vào thôi.”
Hạ Vy gật đầu nằm lại tay Duy Nam chậm rãi bước vào.
Người bên trong đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, danh nhân thành đạt và những ông to bà lớn có quyền có chức, từng cử chỉ, hành động của họ đều toát lên sự nhã nhặn, lịch thiệp. Có vài người trông thấy Duy Nam liền tiến lên chào hỏi anh.
Từ thời còn đi học Hạ Vy đã biết Duy Nam là công tử nhà giàu, bố mẹ anh rất có tiếng nói trong giới thượng lưu. Nhưng cho tến tận bây giờ cô mới có dịp được trông thấy. Duy Nam nói chuyện rất khôn khéo có chừng mực, hành động khiêm tốn lịch sự rất nhanh chiếm được cảm tình mọi người. Cô cảm thấy anh bây giờ so với ngày thường giống như hai người vậy. Nhưng cô biết đây mới chính là con người thật của anh.
Hạ Vy nhanh chóng bị bỏ quên, cô cũng không thấy buồn, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Những nơi như thế này không thích hợp với cô.
Đám đông chợt ồn ào, xôn xao. Hạ Vy tò mò quay sang liền bắt gặp Gia Khánh và Vân Thi đang tay trong tay từ cửa chính tiến vào.
Vẻ mặt Gia Khánh vẫn lạnh nhạt, hờ hững như ngày thường. Hôm nay anh mặc âu phục đen càng khiến anh thêm trầm ổn, chín chắn nhưng cũng tăng thêm vài phần lạnh lùng khiến mọi người e dè không dám lại gần. Ngược lại, Vân Thi nổi bật trong chiếc đầm dạ hội trắng thiếu chỉ bạc, dưới hiệu ứng ánh sáng, theo mỗi nhịp bước chân cô đi, chiếc váy dường như phát sáng lấp lánh, rực rỡ. Cả người như được ánh hào quang bao bọc.
Mặc dù Hạ Vy không muốn nhưng cũng phải thừa nhận rằng Gia Khánh và Vân Thi trông rất xứng đôi, cứ như hoàng tử và công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích vậy. Những nơi họ đi qua đều trở thành tâm điểm, thu hút vô số ánh nhìn ngưỡng mộ có, ước ao có, ganh tỵ có. Cô hơi khó chịu, xoay đầu đi. Ở bữa tiệc xa hoa cô càng thấy rõ được sự chênh lệch giữa bản thân và hai người họ. Giống như nhân vật phụ mờ nhạt lặng lẽ đứng trong bóng tối trưng ra vẻ ganh tỵ, ao ước nhìn đội nhân vật chính chìm ngập trong ảnh hào quang rực rỡ.
Duy Nam khó khăn lắm mới thoát ra khỏi đám người, thấy Hạ Vy đang đứng ngẩn ngơ một bên, sắc mặt khá kém anh liền kéo người vào lòng áy náy “Anh xin lỗi. Em thấy trong người khó chịu không?” Tối qua biết Hạ Vy bị bệnh anh lo lắng đến cả đêm mất ngủ. Thật muốn xông đến nhà cô ngay tức khắc, nhưng lúc ấy cô đã sắp đi ngủ, anh sợ làm phiền nên chỉ đành đè nén, trằn trọc lo lắng cả đêm.
Hạ Vy ngước mắt lên nhìn Duy Nam lắc đầu. “Em không sao. Cô biết anh lo lắng bệnh của mình chưa khỏi điều đó càng làm cô ấy náy hơn. “Lát nữa khiêu vũ em nhảy cùng anh nhé? Được không?” Duy Nam cúi đầu, ánh mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh chờ mong.
Hạ Vy rất muốn từ chối nhưng nghĩ đến thể diện của bạn trai, không thể không dối lòng mà nặng nề gật đầu đáp ứng: “Được.”
Hạ Vy đồng ý nhảy với anh khiến anh cực kì hưng phấn và sung sướng.
Bên kia Vân Thi đưa Gia Khánh đến gặp bố mẹ. Cô nũng nịu ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ ơi! Mẹ xem con đưa ai đến này Khuôn mặt xinh đẹp hơi thẹn thùng.
Gia Khánh lễ phép tiến lên chào ông Trần và bà Trần: “Cháu chào cô chú.
Trần Văn Uy là trưởng phòng công an tỉnh năm nay đã gần năm mươi tuổi. Khuôn mặt góc cạnh, cặp mắt sắc bén, lão luyện của người từng trải thế nhưng đuôi mắt hơi nhếch khiến ông có phần dữ tợn. Ông chỉ gật đầu xem như chào hỏi với Gia Khánh. Trước đây, ông không thích anh đeo bám theo con gái mình, nhưng bây giờ ở trong giới Luật anh đã có chút địa vị tiếng tăm khiến ông cũng phải kiện dè vài phần.
Vợ của Trần Văn Uy là Đào Lâm Uyển năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng do bảo dưỡng tốt nên nhìn bà khá trẻ chỉ như hơn ba mươi. Thái độ của bà đối với Gia Khánh cũng không tốt hơn chồng là bao nhiêu. Vì bà sinh ra trong gia đình giàu có, tiếng tăm lừng lẫy nên bà nghĩ con gái bà có thể gả cho người tốt hơn. Nhưng giờ đã khác xưa Gia Khánh đã chẳng còn dễ động vào. Biết con gái yêu say đắm anh, nên bà cũng không muốn con gái phiền lòng bèn gật đầu mỉm cười ôn hòa. Vân Thi thấy bầu không khí giữa bốn người khá tốt cũng hơi an tâm.
Đào Lâm Uyển khẽ trách: “Lớn rồi mà còn cứ như con nít. Tuy trách con nhưng trên mặt bà lại tràn đầy ý cười. Vân Thi lè lưỡi, ôm lấy cánh tay bà vui vẻ trò chuyện.
Vài người trong giới tiếng lên chào hỏi Trần Văn Uy, sau khi biết được Gia Khánh là người yêu Vân Thi đều đồng loạt chúc mừng, khen trai tài gái sắc. Khiến cho tâm trạng ông khá tốt, trong lòng cũng hơi đắc ý nói chuyện với Gia Khánh cũng mềm mỏng hơn trước.
Một màn này vừa hay rơi vào mắt Hạ Vy. Trước đây đã nghe Vân Thi kể Gia Khánh đến gặp bố mẹ cô ấy nhưng cô không thể tưởng tượng được cảnh ba người ngồi chung, hiện tại được nhìn thấy tận mắt, cảm giác cũng chân thực hơn. Cô vô cùng tò mò anh làm cách nào có thể thản nhiên đối mặt với người từng hạ nhục, xém chút khiến anh không thể bước chân vào giới Luật. Có lẽ vì Vân Thi nên anh có thể bỏ qua chuyện cũ.
Hạ Vy đưa mắt nhìn Gia Khánh, biểu hiện của anh rất lễ phép, đúng mực, vẻ mặt không hề mang theo oán giận hay không cam lòng.