Chương 7
Mấy hôm nay trên group lớp lại bắt đầu bàn tán sôi nồi sau bao năm vắng bóng. Sau khi thấy chủ nhiệm và lớp trưởng đăng thông báo mời tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường, mọi người đều sôi nổi nhất trí sẽ tham gia.
Hạ Vy chỉ lặng lẽ vào xem rồi lặng lẽ thoát ra. Ban đầu nội dung đa phần là cảm thán thời gian trôi nhanh quá, sau đó có người khơi mào nhắc đến những kỉ niệm thời còn đi học, đến khi Vân Thi nhập cuộc, mọi người đều xoay quanh lấy cô trò chuyện và nhắc đến Gia Khánh.
Có người an ủi, có người tiếc nuối nhưng sau khi Văn Thi công khai tuyên bố sẽ theo đuổi Gia Khánh. Tất cả bạn bè đều ủng hộ, chúc mừng. Có lẽ chỉ có mình Hạ Vy là cười không nổi.
Chớp mắt ngày Hạ Vy không mong chờ nhất cũng đến, ngày lễ thành lập trường.
Hạ Vy thật sự không muốn đi nhưng Vân Thi nào dễ dàng bỏ qua Hạ Vy. Vân Thi từ khuyên nhủ, nài nỉ đến khóc lóc uy hiếp, cuối cùng cô chỉ đành thở dài mà đồng ý.
Vân Thi lái xe sang đón Hạ Vy, không cho cô có cơ hội đổi ý.Vân Thi bĩu môi, vẻ mặt hờn dỗi quay sang nhìn Hạ Vy ở ghế lái phụ:”Mày là bạn thân của tao mày phải đi để tiếp thêm sức mạnh cho tao tỏ tình với anh Khánh chứ? Mày bảo không thể đi, làm tao buồn lắm đó.
Hạ Vy chẳng biết nói gì, chỉ có thể nhận lỗi về mình:“Tạo xin lỗi mày, là tao không đúng.”
Ở nơi Hạ Vy không nhìn thấy, Vân Thi hơi nhếch miệng cười đắc ý. Vân Thi chợt thở dài, giọng nói mang theo vài phần buồn bã:”Mày còn trách tạo chuyện năm đó? Cảm thấy tao không xứng với anh Khánh?”
Hạ Vy luống cuống tay chân, quả thật trong lòng cô có hơi bất mãn việc Vân Thi năm đó và bí mật kia nhưng khi bị Vân Thi lột trần, cô lại thấy bản thân thật xấu xa, ác độc. “Không có, tạo không trách mày”
Vân Thi tự trách:“Tao biết tạo có lỗi với anh ấy nhưng tao sẽ bù đắp lại tất cả. Mày tin tạo chứ?”
Hạ Vy rủ mắt, hai tay khẽ xiết chặt, nặng nề thốt ra:”Tao tin mày”
Mười phút sau, hai người xuất hiện trong khuôn viên trường.
Từng hàng cây đều treo đầy băng rôn đỏ cùng cờ nhỏ đủ màu sắc, từng tốp sinh viên tụ năm, tụ bảy cười đùa rôm rả, còn các anh chị, bạn bè cựu sinh viên có người đang đứng nói chuyện với thầy cô, có người thì nói chuyện với bạn. Bầu không khí náo nhiệt, vui l vẻ.
Bạn bè, người quen nhìn thấy Vân Thi thì đi vội đến xúm quanh trò chuyện, Hạ Vy nhanh chóng bị bỏ quên, đứng lọt thỏm ở một bên.
Từ thời đi học Hạ Vy đã quen với điều này. Vân Thi trời sinh đã rất thu hút, luôn là tâm điểm được mọi người chú ý.
Hạ Vy toan xoay người rời đi, ý định tìm nơi vắng vẻ ngồi chờ đến khi tiệc bắt đầu, chợt cảm nhận được ánh mắt sắc bén, cô thoáng quay sang, sau đó sững sờ.
Gia Khánh vừa đến đã vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, rất nhanh anh đã trông thấy Hạ Vy từ xa, hôm nay cô mặc váy trắng dài qua gối, kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng lại càng tôn lên nước da trắng hồng. Mái tóc dài tùy ý thả sau vai. Tuy tùy ý nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác tự nhiên, thoải mái. Anh yêu thích cô ở điểm ấy, cô mang đến cho anh loại cảm giác dễ chịu, sạch sẽ, tươi mát, tựa như dòng suối trong lành, ngòn ngọt khiến người say mê đắm chìm. Nhưng nghĩ đến việc cô đã làm, lửa giọng trong lòng anh khó khăn lắm mới kìm được lại bùng lên dữ dội. Anh gần như phát điên khi không liên lạc được với cô, anh tính bước đến kéo cô đi chất vấn thì thầy hiệu trưởng ở phía sau bước đến vỗ vai: “Gia Khánh em đến rồi, thầy đang có việc muốn tìm em.
Dù rất nóng lòng nhưng Gia Khánh vẫn nén lại cùng thầy trò chuyện.
Hạ Vy bên kia thì thở phào một hơi, cô nhoẻn miệng cười khổ.
Gia Khánh và Vân Thi mới là cùng một loại người, cùng một thế giới. Hai con người ưu tú và nổi bật. Đi đến đâu đều trở thành tâm điểm, không thể bị lu mờ. Còn cô chỉ là một nhân vật nhỏ bé, mờ nhạt không đáng được nhắc đến.
Chợt có giọng nói mang theo vui mừng cùng dè dặt vang lên:“Là Hạ Vy phải không?”
Hạ Vy liền quay đầu, trông thấy người gọi mình, đó là một người đàn ông mặc vest có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt điển trai, cặp mắt đen trắng rõ ràng, khi trông thấy Hạ Vy, người đàn ông đó liền nở nụ cười sáng lạng.
Hạ Vy kinh ngạc thốt lên: “Duy Nam?”
Vẻ mặt Duy Nam đầy vui mừng, anh kích động tiến lên ôm Hạ Vỷ vào lòng: “Đúng là em rồi, lâu quá không gặp.
Hạ Vy bị động tác thân mật của Duy Nam làm cho sửng sốt, cô muốn đẩy anh ra nhưng nhớ đến Gia Khánh ở đằng kia liền cứng nhắc vươn tay ôm lại.
Duy Nam rõ ràng bị động tác của Hạ Vy làm cho bất ngờ, ban đầu là không thể tin sau thay bằng vui sướng, kích động. Anh càng ôm người chặt hơn, thì thào bên tại cô: “Anh rất nhớ em.
Hạ Vy rủ mắt, cảm thấy có lỗi với Duy
Nam.
Xin lỗi anh.
Lúc hai người buông ra, Hạ Vy chẳng dám nhìn về phía bên kia, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt như dao phóng vào gáy. Duy Nam thì chẳng phát hiện ra không khí bất thường, lôi kéo Hạ Vy nói chuyện cũ. “Anh mới về nước à?”Hạ Vy thấy mình hỏi rất nhàm chán và có hơi ngốc, nếu không về nước rồi thì ai đang đứng trước mặt đây, nhưng cô lại không biết nên tìm đề tài nào khác để nói.
Ngược lại với Hạ Vỹ, Duy Nam lại không thấy nhạt nhẽo, được Hạ Vy quan tâm anh vô cùng vui sướng: “Anh về nước gần một năm rồi. Anh luôn muốn gặp em nhưng lại sợ em không vui. Nói đến câu cuối, vẻ mặt Duy Nam thoáng buồn bã.
Hạ Vy cắn môi, càng thấy có lỗi với Duy Nam hơn: “Em xin lỗi”
Duy Nam bật cười, dịu dàng xoa đầu Hạ Vy trong mắt đều là cưng chiều:“Em không yêu anh sao lại là lỗi của em được. Là do anh không thể làm cho em rung động, khiến em yêu anh. “
Nghe những lời Duy Nam nói trái tim Hạ Vy khẽ run lên, chợt nhớ về chuyện cũ.
Duy Nam và Gia Khánh học cùng khoa luật. Hai anh được mệnh danh là tài tử đẹp trai. Nếu Gia Khánh được xưng là “hoàng tử lạnh lùng”, thì Duy Nam chính là “hoàng tử ấm áp” trong lòng nữ sinh. Hạ Vy chẳng hiểu tại sao một con người vô cùng mờ nhạt như cô lại được Duy Nam để mắt đến, công khai theo đuổi. Nhưng khi ấy trong lòng cô chỉ có Gia Khánh nên thẳng thừng từ chối Duy Nam. Sau đó Duy Nam sang Anh du học, cô không còn nhìn thấy anh, hai người cũng không còn liên lạc với nhau, cho đến ngày hôm nay khi anh xuất hiện ngay trước mắt cô.
Gia Khánh bên kia tuy đang nói chuyện với thầy hiệu trưởng nhưng vẫn luôn nhìn về phía đây. Khi thấy Hạ Vy bị một người đàn ông ôm lấy, anh gần như phát điện muốn xông tới tách hai người ra, đấm cho kẻ đó mấy phát khi dám mơ tưởng đến người phụ nữ của anh.
Gia Khánh sau một hồi lục tung trí nhớ mới nhớ ra đó là ai cũng nhớ đến việc Duy Nam công khai theo đuổi Hạ Vy thời đi học. Anh càng tức, sắc mặt đen đến cực điểm. Thật muốn phóng đến cho anh ta mấy cú đấm trời giáng. Xem kìa tay gã đang để ở đâu vậy? Chết tiệt. Anh giận đến nghiến răng ken két.
Thầy hiệu trưởng thấy anh là lạ, quan tâm “Em sao thế?” hỏi: “Em không sao. Gia Khánh hít thở có chút khó khăn. Anh đang tìm cớ rời đi thì thầy chủ nhiệm cùng với các thầy cô khác tiến lên bắt chuyện.
Gia Khánh chỉ có thể âm thầm đè nén lửa giận xuống.
Cho đến lúc khai tiệc, Gia Khánh vẫn không có cơ hội tiến đến chất vấn Hạ Vy.
Đến giữa tiệc Hạ Vy đi ra ngoài, Gia Khánh nhịn không được nữa viện cớ ra ngoài nghe điện thoại mới thoát được mọi người đang vây lấy anh.
Hạ Vy dựa theo trí nhớ tìm được nhà về sinh. Cô rửa tay xong ngẩng đầu lên thì không khỏi giật mình khi nhìn thấy người đàn ông trong gương, Hạ Vy có hơi hoảng hốt quay người lại, cố tỏ ra thản nhiên hỏi: “Sao anh lại vào đây? Đây là nhà vệ sinh nữ.”
Gia Khánh không trả lời, chỉ đứng đó mím môi lạnh mặt.
Hạ Vy lách người muốn rời đi.
Bất ngờ Gia Khánh đẩy mạnh Hạ Vy vào vách tường, hung hăng hôn lên môi cô.
Sau lưng bị va mạnh, Hạ Vy đau đến muốn chảy nước mắt, theo bản năng há miệng. Gia Khánh chớp lấy thời cơ mạnh mẽ chen lưỡi mình vào, tham lam càn quét.
Hạ Vy giãy giụa, chống cự kịch liệt, muốn mắng Gia Khanh nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh “Ô, ô” vụn vỡ.
Gia Khánh giữ chặt hai tay đang làm loạn đặt lên đỉnh đầu, càng thêm hung hăng dùng sức mà mút lấy đôi môi kia.
Hạ Vy bắt đầu dùng chân đá anh. Gia Khánh tức giận dùng chân mình chế trụ lấy hai cái chân nghịch ngợm kia.
Toàn thân bị người giữ chặt, Hạ Vy chẳng thể làm gì, chỉ có thể trừng to mắt nhìn gương mặt phóng đại kia.
Đến khi Hạ Vy tưởng mình sắp không thở nổi, người kia mới chịu buông ra.
Hạ Vy chống tay vào bồn rửa tay thở hổn hen. “Tại sao lại cho anh vào danh sách đen?” Gia Khánh chất vất.
Hạ Vy không trả lời anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc hỏi: “Anh có yêu em không?”
Anh yêu cô không? Chẳng lẽ cô không cảm nhận được? Gia Khánh nhíu mày, buồn bực nói: “Chúng ta đã ở bên nhau bốn năm mà em còn hỏi những thứ thừa thãi đó?”
Thừa thãi? Trái tim Hạ Vy hung hăng xiết chặt lại, thất vọng đến cực điểm, lòng cũng lạnh đi, quả nhiên anh không hề yêu cô. “Chúng ta kết thúc rồi. “Kết thúc? Là vì tên Duy Nam kia?” Mặt Gia Khánh đen đến cực điểm, anh nắm chặt hai vai Hạ Vy, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Em cho anh vào danh sách đen cũng là vì anh ta đúng không?”
Hạ Vy quay đầu chẳng buồn nhìn Gia Khánh khẽ cười yếu ớt nói: “Đúng vậy “Tùy em. Kết thúc thì kết thúc.” Gia Khánh phẫn nộ bỏ đi. Hạ Vy làm anh cực kì thất vọng.
Hạ Vy ngồi sụp xuống đất, ôm mặt bật khóc.
Hai người kết thúc rồi. Thật sự kết thúc rôi.