Chương 13
Gia Khánh đáp ứng Hạ Vy xong thì đùng đùng tức giận bỏ đi.
Hạ Vy nhìn theo bóng lưng Gia Khánh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên trong lòng lại hơi chua xót, mất mát. Cô cười khổ, chỉnh lại váy áo, sau đó khom lưng nhặt lại táo vừa rồi giằng co với Gia Khánh làm rơi.
Gia Khánh mang theo tức giận, thất vọng nhưng nhiều hơn là khó chịu rời đi. Hạ Vy không còn yêu anh nữa? Mười lăm tỷ ấy chỉ cần Hạ Vy nói, anh sẽ lập tức không do dự mà gật đầu đồng ý đưa cho cô ngay. Nhưng cô lại nói đến đoạn tình cảm mà anh quý trọng trong bốn năm nay để làm bàn đạp. Tim anh thắt lại, hít thở có chút không thông.
Anh lấy xâu chìa khóa trong túi quần ra, nhìn chằm chằm một lúc, đột nhiên nắm chặt, lần nữa mở ra trong lòng bàn tay đã hằn lên vết chìa khóa. Anh thở dài vứt đi. Vốn dĩ anh mới mua một căn biệt thự đang muốn tặng cho cô để làm cô vui nhưng giờ chắc không cần thiết nữa rồi.
Xâu chìa khóa bị ném nằm trơ trọi trong bụi cỏ, còn chủ nhân của nó đã sớm đi xa.
Lúc Hạ Vy quay về chỗ cổng vào vườn trái cây, Gia Khánh, Duy Nam, Vân Thi đã đứng chờ ở đó.
Duy Nam tiến đến bên cạnh Hạ Vy, đón lấy giỏ trái cây, ân cần hỏi: “Em có mệt không?”
Hạ Vy mỉm cười lắc đầu, được Duy Nam dắt về chỗ Gia Khánh, Vân Thi đang đứng.
Vân Thi ôm chặt cánh tay Gia Khánh, cười tít mắt: “Đông đủ rồi, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, chiều nay sẽ về lại thành phố.
Suốt cả đoạn đường về hay lúc đã vào nhà thuế Hạ Vy đều không dám nhìn Gia Khánh dù chỉ một lần.
Về đến nhà thuệ Gia Khánh đi thẳng một mạch vào phòng đóng sầm cửa. Vân Thi ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt kia đến nửa ngày, khó hiểu lẩm bẩm: “Anh ấy sao vậy nhỉ?” Vân Thi trưng ra vẻ mặt “Chuyện này là sao?” nhìn hai người. Rõ ràng ban sáng còn đang bình thường.
Hạ Vy chỉ lắc đầu không nói.
Duy Nam nhún vai, lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng: “Chúng ta đi nấu bữa trưa nào” “Mau nào.” Anh thúc giục Hạ Vy và Vân Thi vẫn đang đứng ngẩn một chỗ không chịu đi.
Ba người vào bếp bận rộn nấu nướng hơn nửa tiếng. Thỉnh thoảng Hạ Vy lại len lén nhìn trộm cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng lo lắng không yên.
Khi thức ăn dọn lên bàn, cửa phòng mở ra, Gia Khánh đi đến, sắc mặt lạnh tanh nói với Vân Thi: “Anh có hẹn với thân chủ phải về thành phố ngay!
Vân Thi lo lắng: “Gấp vậy, anh ăn cơm đã Duy Nam cũng nói chen vào: “Đúng đấy.
Gia Khánh lạnh lùng từ chối: “Không cần.
Vân Thi đang tính đòi về cùng nhưng thấy sắc mặt lạnh lùng của Gia Khánh thì chùn bước, không đòi đi theo, mà quyết định sẽ về cùng Hạ Vy và Duy Nam. “Để em tiễn anh ra cổng nhé?” Vân Thi vội vàng tiến đến cạnh anh, dè dặt đề nghị.
Giá Khánh làm như vô ý mà liếc mắt về phía Hạ Vy đang đứng, thấy cô chỉ cúi đầu, vẻ mặt không quan tâm nhìn chằm chằm bát đũa trong tay.
Gia Khánh hậm hực, rời mắt nhìn Vân Thi: “Tiễn anh ra cửa được rồi.”
Gia Khánh viện lý do công việc rời đi. Vân Thi cùng Duy Nam không chút nghi ngờ. Chỉ có trong lòng Hạ Vy hiểu rõ lý do rời đi thật sự của Gia Khánh.
Suốt bốn năm ở cùng nhau, Hạ Vy chưa từng chủ động đòi hỏi hay yêu cầu Gia Khánh phải mua cái này, cái kia cho mình. Hiện tại, lại chủ động yêu cầu anh số tiền lớn như vậy, chắc anh nghĩ cô cũng là loại phụ nữ khám tiền, ở bên anh bốn năm chỉ chờ đến ngày này.
Hạ Vy ngẩng đầu dõi theo bóng lưng Gia Khánh biến mất ở cửa, bàn tay siết chặt bát đũa, sau đó lại cúi đầu, trong mắt một mảnh ảm đạm, đau thương.
Hai ngày sau khi trở về thành phố, Gia Khánh gọi điện cho Hạ Vy. Hạ Vy nhìn tên hiển thị trên màn hình lúc lâu, mới hạ được quyết tâm bắt máy: “Em nghe.”
Cô vô thức nắm chặt điện thoại, không dám hít thở mạnh. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc: “Chi phiếu anh đã chuẩn bị xong, em đến văn phòng anh lấy “Văn phòng anh?” Hạ Vy thoáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Gia Khánh bảo cô đến văn phòng anh. Phải chăng hai người đã kết thúc nên anh chẳng cần kiêng kị nữa? “Đúng. Anh bổ sung thêm: “Đến nơi gọi điện báo anh” “Em biết rồi.”
Hạ Vy đáp ứng rồi cúp máy. Cô xin công ty nghỉ nửa buổi, bắt xe đến văn phòng Luật của Gia Khánh.
Hạ Vy đứng trước cổng công ty Luật, chẳng rõ tâm tình của mình bây giờ là gì.
Trước đây đã từng mong ước mình hiện ngang đến đây, công khai cho đồng nghiệp, cấp dưới anh biết cô chính là người yêu của anh. Còn giờ đã được hoàn thành mong ước nhưng lấy tư cách gì? Đến đòi tiền anh?
Hạ Vy lấy điện thoại trong túi gọi Gia Khánh.
Tầm hai phút sau, Gia Khánh đã xuất hiện trước mặt Hạ Vy. Anh lạnh nhạt: “Đi thôi.”
Hạ Vy gật đầu, im lặng đi theo.
Đến giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty đã sớm đến nhà ăn, trong sảnh không một bóng người. Gia Khánh dẫn Hạ Vy vào thang máy, bấm lên tầng sáu
Cửa tháng máy mở ra, Hạ Vy tiếp tục lẽo đẽo theo anh.
Gia Khánh dừng bước, mở cửa, hơi nhích người nhường lối. Hạ Vy bước vào, chưa kịp quay đầu cánh cửa sau lưng đã đóng sầm lại. Cả người nhanh chóng bị ôm vào lòng.
Hạ Vy kinh hãi giãy giụa: “Anh làm gì vậy?
Mau buông em ra.
Hạ Vy đâu ngốc, sau bao lần bị tập kích bất ngờ cô biết anh đang tính làm gì tiếp theo.
Hai cánh tay Gia Khánh cứng như gọng kìm, Hạ Vy giãy cách mấy cũng không thoát ra được. Anh cúi người thì thầm bên tại Hạ Vy: “Hôm ở vườn trái cây chẳng phải em nói chỉ cần anh cho em tiền em sẽ chiều anh sao? Hửm? Tính đổi ý?”
Cả người Hạ Vy đờ ra, há miệng muốn nói nhưng không thể phản bác. Lúc đó, cô sợ anh sẽ làm mình ngay tại đó nên mới nói như thế. “Em… Nửa ngày Hạ Vy cũng không thốt được một câu hoàn chỉnh.
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tại, Hạ Vy cắn môi, đầu càng thêm cúi thấp. Tự lấy đá đập vào chân mình. Cô than thầm trong lòng. “Chúng ta không nên như vậy, anh đã có bạn gái em cũng… A… Nửa ngày Hạ Vy mới tìm được cái cớ nhưng chưa kịp nói xong cổ đã bị cắn mạnh. Cô đau đến nhăn mặt.
Gia Khánh hừ lạnh có chút tức giận: “Anh không quan tâm, em muốn lấy được tiền thì phải chiều anh”
Hạ Vy ứa nước mắt, hít sâu một hơi, nặng nề đáp ứng: “Được.” Chỉ hôm nay thôi, sau khi lấy được tiền, hai người sẽ không dây dưa với nhau nữa. Hạ Vy tự an ủi.
Gia Khánh xoay người lại, nhìn sâu vào mắt cô, vươn tay lau đi giọt nước mắt bên khỏe mắt. Anh ra lệnh: “Em chủ động chiều anh.”
Trong lòng Hạ Vy gào thét, mắng mỏ Gia Khánh nhưng vẫn vươn tay ôm cổ, kiễng chân hôn môi anh. Cô vụng về cắn mút. Môi anh mang theo xúc cảm lành lạnh, khiến tim cô run lên, lòng bàn tay rịn đầy mồ hội. Một lúc lâu người kia vẫn không chịu hé miệng khiến cô vừa cuống vừa mất kiên nhẫn, dè dặt vươn lưỡi thăm dò.
Gia Khánh không ngờ bản thân lại bị sự trêu chọc có phần vụng về này khơi lửa. Mắt trở nên tối sầm, anh xoay người đẩy cô dựa vào cửa. Chuyển thành người chủ động, làm sâu thêm nụ hôn.
Hạ Vy bị hôn đến đầu óc choáng váng ra sức ôm chặt lấy anh.
Bất ngỡ, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói: “Anh Khánh?”
Vân Thi?
Hạ Vy giật thót cắn phập vào lưỡi Gia Khánh. Anh bị đau nhíu mày nhưng vẫn không buông người ra. Nụ hôn trộn lẫn vị tanh của máu, làm hai người vừa hưng phấn vừa kích động.
Tuy nhiên, Hạ Vy còn đủ tỉnh táo, cảm nhận được cánh cửa phía sau lưng đang run nhè nhẹ theo từng hồi gõ “cốc, cốc, cốc”. “Anh có bên trong không? Em mang cơm đến cho anh này?”
Hạ Vy không dám lên tiếng, chỉ có thể đẩy anh, ra hiệu bằng anh mắt “Vân Thi đến rồi mau buông em ra
Người kia lại lờ như không biết khiến Hạ Vy càng thêm xoắn xuýt.
Hôm nay Hạ Vy mặc chiếc váy dài hơi qua gối màu lam nhạt, Gia Khánh lần ra sau lưng kéo dây kéo. Chiếc váy dần trượt xuống đến eo, da thịt ở lưng chạm vào cánh cửa, hơi lạnh khiến cô run lên, mắt trợn to, đôi môi run rẩy nhưng không dám lên tiếng.
Gia Khánh thích thú nhìn bộ dáng bị dọa sợ của Hạ Vy, càng nổi hứng muốn trêu đùa thêm. Anh cúi xuống vươn lưỡi liếm nhẹ từ cằm cô một đường dọc đến ngực.
Tiếng gõ cửa sau lưng càng thêm đồn dập, Hạ Vy vội đưa tay che miệng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng. Dù qua một lớp cửa nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt Vân Thi nhìn thẳng vào, cảm giác như bị bắt gian tại giường vậy. Sợ hãi cộng thêm trêu chọc của Gia Khánh khiến dây thần kinh cô căng cứng, cả người ấy thế mà nổi lên phản ứng. Cảm giác kích thích mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Giọng nói Vân Thi lại vang lên mang theo vẻ khó hiểu cùng hoài nghi: “Lạ nhỉ rõ ràng lễ tân bảo anh còn ở trên văn phòng mà? Không lẽ cô ấy nhìn nhầm?”
Vân Thi tiếp tục gõ cửa, tiếng gõ càng thêm dồn dập dường như đã hơi mất kiên nhẫn.
Hạ Vy bịt chặt miệng, thở hổn hển, cực kì sợ hãi, xoắn xuýt gấp đến độ bật khóc. Gia Khánh thấy thế thì dừng lại, nhìn Hạ
Vy khóc không thành tiếng, nước mắt từng hàng nối đuôi nhau, anh đau lòng không thôi, vội hôn khô nước mắt trên mặt, động tác dịu dàng, nhẹ nhàng như thể sợ làm hỏng đi món đồ trận quý.
Hạ Vy mím môi, cảm thấy tủi thân, nước mắt chảy ra càng nhiều.
Gia Khánh áy nảy, cảm thấy đùa hơi quá trớn, khẽ thở dài giúp cô mặc lại váy.
Hạ Vy ngơ ngác bị Gia Khánh lôi vào căn phòng khác. Căn phòng rộng tầm mười mét vuông, có một giường nhỏ, một tủ quần áo âm tường, một bộ salon cỡ nhỏ và một kê sách. Cô đoán được đây hẳn là phòng nghỉ của anh.
Hạ Vy thở phào, may Gia Khánh không làm thật.