Chương 2
Hạ Vy kéo vali từ trong góc ra đặt giữa phòng, bắt đầu sắp xếp thu dọn quần áo của mình.
Gia Khánh lười biếng tựa người vào đầu giường, chăm chú xem tài liệu thấy vậy thì dừng động tác, hơi ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Hạ Vy ngồi xoay lưng về phía Gia Khánh, anh không thể thấy được biểu hiện trên khuôn mặt cô lúc này. Động tác xếp đồ trong tay không dừng lại, Hạ Vy hơi cúi đầu, mi mắt rủ xuống, cổ gắng để giọng nói bình thường nhất có thể “Công ty em dạo này rất bận em muốn chuyển đến ở gần công ty vài ngày cho tiện làm việc.
Gia Khánh không nghi ngờ gì, tiếp tục lật xem tài liệu: “Để anh đưa em đi.
Hạ Vy từ chối: “Không cần đầu, em tự đi được, dạo này anh bận mà.”
Đêm qua Hạ Vy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã hạ quyết tâm. Cô muốn kết thúc cuộc sống mập mờ như thế này, muốn buông tay Gia Khánh, cô thật sự mệt mỏi, không muốn sống như vậy nữa, kể từ hôm nay cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không có anh bên cạnh. Chẳng cần phải lúc nào cũng sống trong nỗi bất an, lo sợ sẽ mất anh.
Hạ Vy luôn cảm thấy trong đoạn tình cảm này, chỉ có cô mãi cố gắng đuổi theo, mong chờ anh ban phát tình yêu. Anh tựa như ánh trăng cao xa vời vợi, cô chỉ có thể đứng từ xa, ngưỡng mộ ngắm nhìn, không thể chạm lấy, cũng không thể đuổi theo. Bây giờ cô quá mệt mỏi, chẳng còn sức lực đuổi theo anh nữa. “Tùy em.” Gia Khánh không tiếp tục đề tài này nữa.
Đúng như lời Hạ Vy nói hiện tại anh đang rất bận. Anh vừa mới nhận vụ kiện liên quan đến tham nhũng. Đối phương tẩy trắng, có chứng cứ thoát tội danh chính ngôn thuận, quả thật rắc rối và phiền phức.
Hạ Vy cười khổ cũng không nói gì thêm.
Dù đã quyết định buông tay Gia Khánh nhưng khi thấy anh lạnh nhạt, hờ hững. Hạ Vy lại khó chịu, uất ức. Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh mà.
Bất chợt, Hạ Vy đứng phắt dậy đến chỗ giường ngủ. Không nói không rằng ngồi lên đùi anh, hai tay vòng ra ôm cổ, quật cường nhìn khuôn mặt điển trai gần ngay trước mắt. Sau đó chủ động dâng hiến môi mình.
Ban đầu Gia Khánh hơi khựng lại, sửng sốt nhìn Hạ Vy. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hai má xấu hổ ửng hồng, mắt nhắm chặt, hàng mi dài run run, đang chủ động hôn anh.
Gia Khánh từ trạng thái ngạc nhiên chuyển sang vui mừng. Trong chuyện giường chiếu Hạ Vy hiếm khi chủ động. Có lẽ vì sắp xa nhau một thời gian dài nên cô mới kích động vậy. Nhưng anh lại rất thích.
Gia Khánh vứt tập tài liệu sang một bên, từ người bị động chuyển sang chủ động. Một tay ôm eo, một tay đè gáy Hạ Vy làm sâu thêm nụ hôn. Nụ hôn mãnh liệt ẩn chứa mùi vị tình dục nồng đậm.
Gia Khánh đẩy ngã Hạ Vy xuống giường, nhanh chóng lột sạch quần áo cả hai. Anh mê mẩn dùng đầu ngón tay phác họa từng đường cong mê người trên cơ thể cô, điên dại hôn lên từng tấc da thịt. Mỗi nơi mỗi lưỡi lướt qua đều để lại dấu hôn nóng bỏng mờ ám.
Anh say mê thân thể người con gái này, lúc nào cũng thấy không đủ, muốn càng nhiều thêm. Muốn đem cô khảm sâu vào thân thể anh, dung nạp làm một thể với anh. “Nói em muốn anh” Âm thanh khàn khàn đầy từ tính cực kì mê hoặc, dụ người hãm sâu vào. Hạ Vy cảm thấy đầu ốc trống rỗng, mê man uốn éo thân thể theo từng động tác kích thích của anh, rên rỉ lặp theo: “Em muốn anh”
Gia Khánh như chú sói hoang dã, chậm rãi thưởng thức bé thỏ đáng yêu dưới thân, sau cùng mạnh mẽ ăn sạch.
Lúc anh tiến vào, Hạ Vy thầm nghĩ.
Cô sẽ buông thả vì anh lần này nữa thôi.
Căn hộ Hạ Vy mua ở gần công ty nhưng cũng gần với căn hộ của Gia Khánh.
Cô ngẩn ngơ đứng giữa phòng khách, nhìn bài trí khắp nhà một lượt chợt cảm thấy xa lạ, trống vắng.
Ngày trước mua căn hộ này là để tiện cho việc đi làm, thế nhưng từ khi đồng ý làm bạn gái Gia Khánh, tần suất cô về đây ngày càng ít dần, sau đó chuyển sang ở hẳn với anh. Thi thoảng, đến thời điểm bán hàng bận rộn mới về lại nơi này. Nhưng cảm xúc của những lần đó và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Khi ấy là vui sướng, đắm chìm trong mật ngọt cùng day dứt nhớ mong muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để về bên anh. Còn giờ lồng ngực như bị tảng đá đè lên khó thở, bí bách, cả người thì cứ trống rỗng, mông lung, ruột như bị đứt thành từng khúc vừa đau vừa khó chịu.
Hạ Vy nhảy lên, giơ tay lên trời, cười hớn hở. Cô đầu biết được thật ra nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc. “Vy ơi! Giờ mày đã được tự do. Cố lên!” Hai chân vừa chạm đất, cô ngồi sụp xuống, trên mặt nước mắt đã rơi từ khi nào. Cô chôn đầu vào hai gối, phát tiết gào khóc. “Anh thật khốn nạn, thật khốn nạn. “Tại sao nhiều năm qua anh vẫn không thể yêu em? Tại sao?” “Anh là đồ tồi. Anh biết không?”
Trả lời Hạ Vy chỉ là nỗi đau đớn đến xé tận tim gan.
Thương hiệu đang ra mắt sản phẩm mới cho mùa xuân. Mấy ngày liên tục, Hạ Vy làm đến chân không chạm đất, hì hục bận rộn tăng ca làm quên cả trời đất, khiến các đồng nghiệp trong công ty lắc đầu cảm thán. Người thầm tán dương cô có chí cầu tiến, người thì bảo làm bán mạng như vậy biết có còn mạng mà hưởng hay không, còn cấp trên vô cùng hài lòng, gọi cô lên ca tụng, khen ngợi một phen. Trước mặt các nhân viên lấy cô ra làm tấm gương sáng. Tuy nhiên chỉ trong lòng Hạ Vy hiểu rõ cô làm bán mạng như thế, cổ khiến mình bận rộn như thế chỉ có một mục đích duy nhất là để khiến bản thân không có thời gian nhớ đến Gia Khánh.
Tám giờ tối, Hạ Vy ngồi xem bản thiết kế, tinh thần tập trung cao độ.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, mắt vẫn dán vào bản vẽ, cô nói: “Vào đi.”
Trợ lý Hạ Vy tên là Minh Thư, rụt đầu nhìn vào quan tâm: “Hôm nay chị lại tăng ca sao?”
Hạ Vy bật điện thoại lên xem giờ, không ngờ đã trễ đến vậy, bèn gật đầu cười cười: “Ừ, em về trước đi.”
Minh Thư chần chừ đứng đó, muốn nói lại thôi. Mấy ngày rồi Hạ Vy luôn là người cuối cùng tan tầm, dù mình đồng da sắt cũng không chịu nổi cường độ làm việc này. Cô đến làm việc ở trụ sở ABC chưa đầy một năm, Chị Vy là người rất dễ nói chuyện, tính cách ôn hòa, chu đáo rất được lòng mọi người. Ngay chính cô cũng xem chị là thần tượng, tấm gương sáng để học tập. Chị Vy nổi tiếng là người cuồng công việc cô đã sớm biết nhưng đến mức quên ăn, quên ngủ như thế này thì mới thấy lần đầu tiên. “Sao còn chưa đi?” Hạ Vy ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô bé trợ lý đang đứng xoắn xuýt ở kia.
Minh Thư khuyên nhủ: “Hay chị về nghỉ ngơi đi, chị làm cường độ cao thế này thân thể sao chịu nổi.
Hạ Vy chợt thấy ấm lòng, khẽ cười: “Không sao, chị còn chịu được. Chị hiểu rõ sức khỏe của mình mà”
Minh Thư nhăn mặt: “Nhưng… Thấy bộ dạng không cần lo lắng của Chị Vy, cô biết có khuyên nữa cũng chỉ tốn sức, đành thở dài: “Để em pha cho chị ly sữa.
Nhìn theo bóng dáng bé nhỏ khuất ở cửa, Hạ Vy cũng không nở từ chối. Mười một giờ đêm, cô vươn vai đứng dậy.
Xoa bóp chiếc cổ mỏi nhừ, mới chậm chạp mở điện thoại lên xem.
Hạ Vy nhìn đến xuất thần, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Hai người đã năm ngày rồi không liên lạc với nhau. Ngày trước đa phần cô chủ động liên lạc với Gia Khánh, còn anh thỉnh thoảng có việc mới gọi cho cô. Chẳng như những cặp đôi yêu nhau khác, cả ngày dán mắt vào điện thoại, nhắn tin, gọi điện cho đối phương. Quả nhiên cô không chủ động, anh cũng sẽ chẳng buồn để tâm, có cô cũng được, không có cũng chẳng sao.
Hạ Vy thấy mình giống như một kẻ thừa thãi trong cuộc sống của anh.
Hạ Vy mang theo tâm trạng thất vọng, buồn bả lấy túi xách tắt đèn thất thểu rời khỏi công ty.
Gió đêm lạnh buốt tạt vào người, Hạ Vy run rẩy, chậm rãi cất bước. Trời đã về khuya, trên đường xe cộ với không ít, sự tấp nập, nhộn nhịp ban ngày theo đó mà biến mất chỉ còn sự cô đơn từng chút bủa vây. ***
Gia Khánh bước ra với thân chủ từ phòng họp. Đôi bên vừa đi vừa tiếp tục bàn chuyện. Đến khi tiền thân chủ lên xe, anh mới đưa tay day day trán, mệt mỏi thở dài gọi xe trở về khách sạn.
Anh đã bay đến Hà Nội từ năm ngày trước. Mỗi ngày đều bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Hôm nay khó khăn lắm mới hoàn thành công việc trước mười giờ tối.
Quẹt thẻ bước vào phòng, Gia Khánh không nghỉ ngơi ngay mà đến salon ngồi xuống, mở máy tính ra bắt đầu làm việc. Anh muốn nhanh chóng hoàn thành vụ này càng sớm càng tốt để trở về.
Đến khi anh viết xong báo cáo thì đã là nửa đêm, anh lấy di động ra tính gọi điện cho Hạ Vy nhưng nhìn thấy con số mười một giờ hiển thị trên màn hình, anh lại chần chừ.
Khuya như vậy rồi chắc Hạ Vy đã ngủ, anh không nên làm cô thức giấc. Gia Khánh vứt điện thoại lên bàn, bước vào phòng tắm.
Khi Gia Khánh bước ra, mái tóc đen còn nhỏ tí tách nước, anh cau mày, không tình nguyện lấy máy sấy tóc. Chưa bao giờ anh nhớ Hạ Vy như lúc này.
Anh không có thói quen sấy khô tóc, cứ thích để ướt như vậy đến khi tóc tự khô.
Hạ Vy suốt ngày cằn nhằn bên tai anh, thói quen này không tốt, rất dễ bị cảm. Lúc ở nhà, cô thường giúp anh sấy tóc, chẳng biết từ khi nào anh đã quen với việc này, cũng chẳng thấy có gì không đúng. Mỗi lần làm việc ở tỉnh khác, không có cô bên cạnh, anh có thể không cần sấy cứ để mặc nhưng vẻ mặt lo lắng của cô lại tự động xuất hiện trong đầu khiến anh chỉ có thể đầu hàng.
Đợi mái tóc khô hẳn, Gia Khánh mới ngã người lên giường. Đầu óc không kiểm soát được hiện lên thân thể mềm mại trơn mịn, cùng thanh âm rên rỉ, nỉ non mê người.
Chết tiệt! Anh lại có phản ứng.
Hạ Vy đúng là khắc tinh của anh. Gia Khánh lần nữa vào nhà tắm xối nước lạnh.