Chương 20
Chín giờ tối, bầu không khí bữa tiệc rượu đã đẩy đến cao trào. Ánh đèn sáng rực đã sớm thay bằng ánh sáng mờ ảo, mông lung. Đây là dịp để kết nối quan hệ hoặc bàn chuyện làm ăn, mọi người đều nhân cơ hội này đi đến bắt chuyện, làm quen với người mà họ nhắm tới trước. Chẳng bao lâu trong sảnh đã tụ hơn vài trăm nhóm nhỏ vừa trò chuyện vui vẻ vừa uống rượu. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bên trong thì âm thầm toan tính.
Biết Hạ Vy không thích nơi này nên Duy Nam cùng cô đứng ở chỗ không mấy bắt mắt nhất. Thỉnh thoảng có vài người tiến qua kết nối quan hệ với anh, hoặc có ý định muốn giới thiệu con gái mình cho anh nhưng đều bị anh khéo léo từ chối.
Hạ Vy thấy mình làm vướng tay vướng chân Duy Nam, không khỏi hối hận vì trong phút nhất thời đã đồng ý lời Vẫn Thi đến đây. Cô cảm giác bản thân như đi lạc vào thế giới xa lạ không thuộc về mình.
Chỗ hai người đứng trên bàn chỉ toàn là rượu và điểm tâm, nước ngọt được bố trí ở khu vực khá xa chỗ này. Duy Nam lên tiếng: “Em đứng đây đợi anh, anh đi một lát sẽ về.” “Anh đi đi.” Hạ Vy cũng chẳng hỏi anh đi đầu đã gật đầu đồng ý.
Duy Nam đi rồi Hạ Vy càng cảm nhận rõ ràng hơn bầu không khí xa lạ. Dõi mắt nhìn mọi người ăn mặc lộng lẫy, xa hoa không ngừng lướt qua trước mắt, bỗng cảm thấy lạc lõng, cô đơn. “Chào người đẹp. Một giọng nói có phần ngả ngớn vang lên bên tại.
Hạ Vy giật thót tim, quay sang thì bắt gặp khuôn mặt phóng đại chỉ cách mặt mình vài centimet. Cô vội vàng tránh ra xa, tạo khoảng cách hơn một mét với người đàn lạ mặt đột ngột xuất hiện này.
Bình Vũ không vì hành động của Hạ Vy mà tức giận, anh ta nhếch miệng cười lấy danh thiếp đưa cho cô: “Anh là Bình Vũ giám đốc công ty điện ảnh Vân Vũ.
Hạ Vy ngay từ lần đầu nhìn thấy Bình Vũ đã không có thiện cảm, mái tóc vuốt keo bóng loáng, quần áo thời thường, toàn thân xịt nước hoa thơm phức, cặp mắt đào hoa cợt nhả, khiến người ta vừa nhìn đã biết rõ đây là một công tử nhà giàu, ăn chơi trác tráng. Đặc biệt là nụ cười nhếch miệng mà cô cho rằng nhìn rất đều kia cùng với ánh mắt nóng rực không hề che giấu nhìn mình.
Hạ Vy không vươn tay ra nhận, chỉ mỉm cười thay cho chào hỏi, lấy cớ: “Tôi còn có việc phải đi trước, xin lỗi không tiếp chuyện với anh được.
Bình Vũ sao dễ dàng buông tha con mồi mà anh nhắm trúng. Trong giới giải trí anh được xem là tay “sát gái”, cô nào đã lọt vào mắt anh đều không thể trốn thoát, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn ép buộc người ta lên giường. Bởi vì anh ta thuộc cây to gió lớn, mấy nữ nghệ sĩ không có người chống lưng bị anh ta quấy rối tình dục cũng không dám công khai mà chỉ âm thầm nhẫn nhục. Thứ nhất, họ sợ quyền lực của anh ta, anh ta có thể khiến một người nổi lên sau mệt đêm, ngược lại cũng thể khiến một người chỉ trong một đêm biến mất như bốc hơi khỏi giới giải trí. Thứ hai, họ sợ danh tiếng bị phá hủy, nên không dám công khai phản kháng. Chính những điều đó càng làm cho tính cách của Bình Vũ thêm ngang ngược, tùy hứng. Nếu Hạ Vy xem tin tức giải trí nhất định sẽ nhìn thấy mấy vụ lùm xùm của anh ta, đáng tiếc cô không hứng thú với giới giải trí.
Bình Vũ tiến lên cản đường Hạ Vy: “Em đừng vội, anh thấy em rất có tiềm năng có muốn đầu quân vào công ty anh không?”
Hạ Vy nghĩ cũng không thèm nghĩ từ chối ngay lập tức: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú. Xin anh tránh đường.
Bình Vũ hứng thú, anh ta thích nhất loại con gái gai góc như Hạ Vy như thế càng làm anh ta thêm kích thích, hưng phấn, giọng nói mang theo vài phần cợt nhả và thô tục: “Anh thấy dáng người em không tệ chỉ cần ngủ với anh đêm nay, đổi lại em sẽ được nổi tiếng trong giới.
Hạ Vy cảm thấy người này khuôn mặt cũng đẹp trai mà mở miệng ra chỉ toàn lời lẽ thô tục. Cô hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, không muốn day dưa thêm với loại người này, nghiêng người muốn bỏ đi, đến mở miệng tiếp chuyện cũng lười.
Trước giờ Bình Vũ chưa từng bị ai đối xử như thế hôm nay lại bị Hạ Vy lơ đẹp, lớp ngụy trang lịch thiệp nhanh chóng bị xé rách, anh ta trực tiếp nắm tay cô, đẩy mạnh cô vào góc tường, ý định muốn trực tiếp quấy rối: “Em đúng là không cho anh chút mặt mũi nào rồi. Để đêm nay anh làm cho em sướng đến tận trời xem em còn bày ra dáng vẻ thanh cao trước mặt anh được nữa không?” Hạ Vy vừa tức vừa sợ, chống cự kịch liệt, chẳng cần giữ hình tượng gì nữa mà mắng luôn: “Tên điên này, đừng có suốt ngày động dục như chó vậy. Anh mau buông ra, tin tôi sẽ la lên không?”
Bình Vũ bị chửi, sắc mặt thoáng cái tái xanh, dùng sức cũng mạnh hơn, lôi Hạ Vy đi. “Để xem em còn hung hăng mắng người được bao lâu hay sẽ rên rỉ dưới thân anh. Lời nói của Bình Vũ càng lúc càng thô tục khiến Hạ Vy cực kì chán ghét.
Gia Khánh ngay từ lúc vào sảnh đã chú ý đến Hạ Vy, thỉnh thoảng như có như không liếc qua nhìn cô. Nên anh hoàn toàn chứng kiến được một màn này.
Sắc mặt Gia Khánh trở nên dữ tợn, ánh mắt muốn tóe ra lửa, xông đến.
Bình Vũ đang hưng phấn lôi kéo Hạ Vy bất ngờ bị một cú đấm giảng mạnh vào mặt. Anh chỉ kịp la lên một tiếng, chưa nhìn thấy người đánh mình đã bị đối phương hung hằng năm cổ quật mạnh xuống đất, kèm đó bị đá mạnh vào bụng. Anh theo bản năng gập bụng lại, gào thét như heo bị chọc tiết nhanh chóng thu hút ánh nhìn xung quanh. Mọi người cũng bị dọa cho sợ, chạy đến vây xem, ở đây đều là người trí thức, có tiếng nói nên chỉ ghé tại nhau thủ thỉ, bàn tán.
Hạ Vy cũng bị màn tập kích bất ngờ này dọa cho đứng ngốc ra.
Gia Khánh sau khi đạp tên kia hả giận mới tiến lên lo lắng hỏi: “Không sao chứ?” Anh rất muốn ôm Hạ Vy vào lòng an ủi, kiểm tra xem trên người cô có bị thương không nhưng anh cố kìm lại, ở đây không thích hợp.
Hạ Vy sực tỉnh, vội vàng lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Em không sao. Cảm ơn anh”
Vân Thi thấy Gia Khánh đột nhiên sa sầm mặt bỏ đi vội vàng chạy đến thì nhìn thấy cảnh này, cô phục hồi từ cơn khiếp sợ đi đến cạnh Gia Khánh và Hạ Vy.
Vân Thi cũng biết rõ kẻ đang gào khóc kêu cha gọi mẹ nằm dưới đất kia là Bình Vũ, nên lập tức hiểu ra chuyện ngay, vội hỏi Hạ Vy: “Mày không sao chứ?”
Hạ Vy lắc đầu: “Không sao thật may nhờ có anh Khánh kịp đến.
Trong lòng Vân Thi hơi khó chịu vì Gia Khánh chạy đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ an ủi Hạ Vy, bảo cô đừng sợ.
Lúc Duy Nam đem nước ép trái cây về thì nhìn thấy đám đông vây kín, anh vội chen vào trong thì thấy ba người Gia Khánh, Hạ Vy, Vân Thi đứng đó. Dưới đất còn một tên đang ôm bụng gào khóc.
Duy Nam vội vàng đến bên Hạ Vy khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Vân Thi thuật lại, Duy Nam là một người ôn hòa sau khi nghe xong sắc mặt cũng thay đổi trở nên vô cùng tức giận. Nếu không phải Hạ Vy kịp thời kéo tay anh, anh đã đến đạp thêm cho tên kia mấy đạp.
Bình Vũ lồm cồm bò dậy, đang muốn mắng to nhưng sau khi nhìn rõ mặt tên đánh mình và Vân Thi, Duy Nam sắc mặt âm u đứng bên cạnh. Anh ta thầm than xui xẻo vì đã dây vào những người không dễ chọc. Ban đầu, anh ta quan sát thấy Hạ Vy đứng một mình, trông cũng lạ mặt nghĩ cô không có chỗ dựa nên mới ngang nhiên đến quấy rối, nếu biết sẽ dây vào đám người này cho thêm lá gan anh cũng không dám động vào Hạ Vy.
Tuy ở trong giới giải trí anh như cá gặp nước, làm chủ một phương nhưng không có nghĩa là người trong thành phố này ai anh cũng đắc tội được.
Khuôn mặt Bình Vũ lập tức mất đi khí thế hung dữ trở nên thành thật tiến lên xin lỗi Hạ Vy sau đó vội vã chuồn mất.
Gia Khánh nhìn theo bóng dáng Bình Vũ chật vật rời đi, trong mắt xẹt nhanh qua tia nguy hiểm rồi biến mất. Anh lạnh lùng nói với đám người đang vây quanh xem trò vui: “Không còn chuyện gì nữa, mọi người đừng để ý.
Quả nhiên nói chuyện những người biết xem sắc mặt mà đoán ý rất thoải mái, đảm đông cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ lẳng lặng tản đi. Chẳng mấy chốc nơi này chỉ còn bốn người.
Duy Nam rất áy náy khi vừa rồi để Hạ Vy ở đây một mình, đáng lý ra nên đưa cô cùng theo, anh không nghĩ rằng chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà lại xảy ra chuyện, thật may có Gia Khánh ở đây nếu không chẳng biết sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra nữa. Anh quay sang Gia Khánh chân thành nói: “Cảm ơn anh đã giúp Hạ Vy. Tất cả là do tôi sợ sót.
Gia Khánh liếc nhìn Duy Nam một cái không đáp lời chỉ lạnh lùng gật đầu rồi rời mắt đi.
Vân Thi thấy không còn chuyện gì nữa chào hai người rồi kéo Gia Khánh đi. Hạ Vy đứng im lặng nửa ngày, trong khoảnh khắc Gia Khánh rời đi, cô liền ngước mắt dõi theo bóng lưng anh, trong lòng chẳng rõ buồn vui.
Sự kiện quấy rối vừa rồi như đá chìm vào biển, không hề quấy rầy đến sự hưng phấn, kích động của những người ở đây. Buổi khiêu vũ cũng chẳng vì vậy mà trì trệ rất nhanh liền bắt đầu, giai điệu du dương trầm bỗng nhẹ nhàng vang lên, thông báo cho những người ở đây biết rằng buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Vân Thi và Gia Khánh nhảy mở màn, tâm trạng cô vô cùng hưng phấn, rất hưởng thụ cảm giác hàng trăm ánh mắt chú ý đến cô, cảm thấy bản thân như là hoàng hậu, được người người ngưỡng mộ.
Tiếp nối hai người, từng cặp đôi bắt đầu khiêu vũ với nhau, nối tiếp hết cặp này đến cặp khác như hiệu ứng domino.
Duy Nam và Hạ Vy cũng ra sân, Hạ Vy chỉ thuộc kiểu biết nhảy chứ nhảy không giỏi, thỉnh thoảng lại vô tình giậm trúng chân anh. Cô ngại ngùng: “Em xin lỗi.”
Duy Nam bật cười: “Không sao
Giai điệu bắt đầu dồn dập, Vân Thi vẫn đắm chìm trong cảm giác hưởng thụ, không chút do dự xoay người đổi bạn nhảy. Gia Khánh cũng chẳng tức giận, mọi người thấy thế chỉ đành đổi bạn nhảy theo, Duy Nam và Hạ Vy cũng không ngoại lệ.
Trong lúc Hạ Vy xoay người, bàn tay liền bị một lực kéo lấy, eo nhanh chóng bị cánh tay rắn chắc khóa chặt vào lòng. Cô thoáng hoảng hốt muốn giãy ra, nhưng khi chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, cô vội ngẩng đầu. Bốn mắt chạm nhau nhìn chăm chú một lúc lâu. Đôi mắt anh sâu thẳm phản chiếu hình bóng đang ngơ ngác của Hạ Vy.
Hạ Vy di chuyển theo sự dẫn dắt của Gia Khánh, hơi khẩn trương, tim đập dồn dập.
Ánh đèn chợt tắt, không gian mờ tối, càng làm cho bầu không khí giữa hai người thêm phần ám muội. Vừa rồi Hạ Vy chưa cảm ơn anh một cách tử thế, thế là nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh chuyện vừa rồi.”
Gia Khánh không đáp lời ngay, nhưng bàn tay trên eo Hạ Vy hơi tăng thêm lực, hai thân thể càng thêm dán sát vào nhau, như muốn dung hòa làm một. Anh cúi đầu đôi môi kề sát vào vành tai Hạ Vy, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Tối nay đến nhà anh