• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9

Duy Nam đề nghị Hạ Vy dọn đến căn hộ của mình. Hạ Vy không từ chối, cô nghĩ trước đây mình sống cùng Gia Khánh, hiện tại Duy Nam là bạn trai, hơn nữa nếu cô không đồng ý sẽ cảm thấy bản thân đối xử không công bằng. Cô không muốn anh phải tổn thương.

Ngày trước khi Hạ Vy nhận được lời đề nghị chuyển đến sống cùng Gia Khánh. Cô đã rất vui sướng, kích động. Suốt mấy ngày liền như ở trên mây, mặt mày luôn treo nụ cười hạnh phúc, đến ôm gối ngủ cũng muốn cười to thành tiếng.

Còn giờ đây khi nghe lời đề nghị của Duy Nam, hay giờ phút này đang có mặt trong nhà anh, cô lại không cảm nhận được tâm trạng vui sướng, cả người lơ lửng như đạp trên mây khi ấy. Có chăng chỉ là cảm giác trống rỗng, phiền muộn.

Duy Nam bước đến ôm lấy Hạ Vy từ phía sau, anh cảm nhận được thân thể người trong lòng trở nên cứng ngắc. Anh không khỏi thở dài, tâm tình vui sướng giảm đi phân nữa. Nhưng anh không giận, cô chịu dọn đến ở cùng là anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Lúc anh mở lời đề nghị ấy, anh thật sự rất sợ cô sẽ từ chối mình. Anh sẽ chờ, chờ cô yêu anh. “Anh rất vui.” Duy Nam thì thào.

Hạ Vy bị ôm cảm thấy không được tự nhiên, vội xoay người tránh thoát, lảng sang đề tài khác: “Căn hộ của anh rộng thật đấy.”

Nhìn trong lòng trống rỗng Duy Nam hơi mất mát, ngoài mặt vẫn cười, xoa đầu cô dịu dàng nói: “Anh muốn em được sống thoải mái mà.”

Thật ra anh vừa mới mua căn hộ này, vì để Hạ Vy có thể thuận tiện đi làm. Anh không ngại bỏ ra một số tiền lớn để có được. Nhưng anh sẽ không nói điều này cho cô biết. Anh muốn cô cứ vui vẻ nhận lấy, không lo, không nghĩ.

Hạ Vy cười theo chỉ nghĩ Duy Nam nói đùa.

Duy Nam chợt kéo tay cô đi đến một căn phòng. Anh nói: “Đây là phòng của em.

Duy Nam bảo đây là “phòng của em” chứ không phải là “phòng của hai chúng ta”

Trái tim lơ lửng của Hạ Vy từ từ ổn định, cô thở phào một hơi, trong lòng nhẹ nhõm không ít.

Duy Nam quả thật là người đàn ông tâm lý. Nếu cô yêu anh mà không phải là người kia thì tốt biết mấy. Nhưng trên đời làm gì có nếu như.

Hạ Vy quay sang cảm động nói:”Cảm ơn anh”

Đây là lời thật lòng, Hạ Vy vô cùng cảm kích Duy Nam.

Duy Nam xoa đầu Hạ Vy, giọng nói tràn đầy ấm áp cùng cưng chiều: “Ngốc! Đây là nhà của em. Không cần phải nói cảm ơn biết không?”

Hạ Vy cười, gật đầu. Âm thầm hạ quyết tâm phải đối xử với Duy Nam thật tốt, không thể phụ lòng anh. Nếu cô đã làm bạn gái anh, cô phải thực hiện nghĩa vụ đó cho tốt.

Cứ vậy, Hạ Vy và Duy Nam bắt đầu cuộc sống ở chung đã gần một tuần. Nhưng hai người chỉ dừng lại ở việc ôm, hôn trán, hôn má chứ không phát sinh quan hệ. Hạ Vy vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy áy náy với Duy Nam. Cô nghĩ mình cần thời gian mới có thể hoàn toàn chấp nhận anh.

Hạ Vy luôn lấy Gia Khánh và Duy Nam ra so sánh.

Khi ở cùng Gia Khánh, Hạ Vy luôn là người chủ động quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho Gia Khánh.

Khi ở cùng Duy Nam, anh luôn là người chủ động quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho Hạ Vy.

Đó là sự khác biệt mà Hạ Vy không muốn thừa nhận cũng không thể. Duy Nam không cho cô làm bất cứ việc gì mà anh cảm thấy nó quá sức với cô, chẳng hạn như giặt quần áo, rửa chén, dọn vệ sinh. Tất cả đều có người giúp việc đến làm theo giờ cố định rồi ra về nhường lại không gian riêng tư cho hai người.

Ngay cả việc nấu ăn, Duy Nam cũng không muốn Hạ Vy phải động tay động chân nhưng Hạ Vy khuyên nhủ mãi anh mới gật đầu đồng ý để cô nấu. Hạ Vy biết Duy Nam thương mình, sợ cô khổ nhưng cô lại cảm thấy không được tự nhiên, quá gò bó, có chút không thoải mái.

Cuối tuần, Vân Thi gọi điện đến mời Hạ Vy tối nay đi ăn, lúc này Duy Nam đang ngồi bên cạnh xem ti vi. “Ai gọi vậy?” Tiếng chuông điện thoại kêu vang nhiều lần nhưng không thấy Hạ Vy bắt máy, Duy Nam tò mò quay sang hỏi.

Hạ Vy cười gượng qua loa nói: “Là Vân Thi” Sau đó nhấn nút nghe. “Tối nay mày đi ăn tối với tạo và Gia Khánh nhé?” Vân Thi nói thẳng vào chuyện chính.

Khi nghe thấy tên người kia, trái tim Hạ Vy chùng xuống, lập tức từ chối: “Hay để hôm khác.

Vân Thi ngắt lời ngay: “Hôm nay là cuối tuần mà, tuần sau anh Khánh phải đi công tác rồi. Trước kia tạo có nói nếu tao tỏ tình anh Khánh thành công sẽ mời mày đi ăn một bữa không phải mày quên rồi đó chứ?”

Tâm tình Hạ Vy thoáng nặng nề: “Tao không quên, tạo sẽ đi.

Vân Thi vui vẻ: “Mày rủ thêm Duy Nam nữa nhé. Hai cặp đi cho vui.”

Hạ Vy thoảng kinh ngạc: “Sao mày biết?”

Vân Thi đắc ý: “Mày còn tính giấu tạo. Toàn trường đều biết, hôm ở lễ thành lập trường mọi người đều thấy hai người tình chàng ý thiếp.

Hạ Vy tính bảo Duy Nam không rảnh nhưng khi nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của anh, cô chỉ còn cách đồng ý: “Tao với anh ấy sẽ đến. Mày chọn địa điểm chưa?” “Nhà hàng hải sản Lộc Minh nhé. Vân Thi nói địa điểm. “Được.”

Hạ Vy cúp máy kể lại đơn giản cho Duy Nam, anh không có ý kiến, vui vẻ gật đầu đồng ý đi.

Bảy giờ tối, tại nhà hàng hải sản Lộc Minh. Ở một phòng Vip, Hạ Vy, Vân Thi, và Duy Nam đang trò chuyện vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp nhưng đó chỉ là mặt ngoài, bên trong mỗi người đều có tính toán riêng.

Vận Thi bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Xin lỗi Vy với anh Nam nha. Hôm nay văn phòng Luật anh Khánh có xíu việc nên anh ấy đến muộn”

Duy Nam xua tay: “Không sao. Mọi người trò chuyện thế này cũng vui.”

Vân Thi cười, nháy mắt với Hạ Vy “Hai người thật xứng đôi

Hạ Vy mỉm cười không đáp.

Duy Nam vui vẻ nói cảm ơn.

Vân Thi nói tiếp: “Anh nhớ đối xử tốt với Hạ Vy, cô ấy là một cô gái tốt.”

Duy Nam gật đầu nhìn Hạ Vy đầy trìu mến, anh dịu dàng nắm lấy bàn tay Hạ Vy: “Tất nhiên, anh sẽ yêu thương Hạ Vy cả đời.

Hạ Vy nhìn vào mắt anh, nở nụ cười. Đột nhiên, Vân Thi mừng rỡ đứng bật dậy khỏi ghế chạy đến phía sau lưng Hạ Vy: “Anh đến rồi, có mệt không? Mau ngồi nào.” Vân Thi cười rạng rỡ kéo tay Gia Khánh đến bên bàn sau đó ấn anh ngồi xuống ghế.

Từ lúc nghe Vân Thi nói chuyện với Gia Khánh cả người Hạ Vy thoáng chốc cứng lại, cho đến đến lúc Gia Khánh ngồi xuống đối diện cô cũng không dám ngẩng mặt.

Duy Nam càng thêm nắm chặt bàn tay Hạ Vy. Anh có thể cảm nhận được trong một khoảnh khắc Gia Khánh xuất hiện, thân thể Hạ Vy chợt cứng lại.

Gia Khánh nhìn xuống hai bàn tay đan xen vào nhau kia, cả người chợt khó chịu. Bàn tay dưới bàn xiết chặt thành nắm đấm.

Duy Nam đứng dậy vươn tay về phía Gia Khánh: “Chào anh”

Gia Khánh cũng đứng dậy hơi gật đầu rồi lạnh lùng ngồi xuống. Duy Nam cứng ngắc vươn tay về ngồi xuống. Vân Thi thấy không khí trở nên ngượng ngập, cô cười: “Mọi người đã đến đủ chúng ta gọi món thôi.”

Nhân viên phục vụ đem menu đến. Duy Nam nhận lấy ân cần hỏi Hạ Vy: “Em có bị dị ứng hải sản nào không?”

Hạ Vy lắc đầu nhỏ nhẹ nói: “Không, em rất thích ăn hải sản.” Duy Nam yên tâm, hai người bắt đầu gọi món.

Bên này, Gia Khánh giận đến nghiến răng, anh nghiêng người về phía Vân Thi dịu dàng nói: “Gọi tôm hấp bia, bạch tuột sốt chua cay, cua hấp sả .

Vân Thi hạnh phúc ôm chặt lấy tay Gia Khánh: “Không ngờ anh còn nhớ em thích ăn những món này.”

Gia Khánh cười: “Tất nhiên người anh yêu thích ăn gì anh phải nhớ chứ.” Miệng nói nhưng mắt lại liếc về phía Hạ

Vy.

Vân Thi giả vờ thẹn thùng, khẽ trách: “Anh này ở đây đâu phải chỉ hai chúng ta. Nói xong không quên nhìn về phía Duy

Nam và Hạ Vy.

Duy Nam xua tay, tỏ vẻ không cần để ý. Hãy xem hai bọn tôi là không khí.

Hạ Vy cười gượng, tâm tình nặng nề, không vui.

Vân Thi bắt đầu khoe khoang: “Hai người biết không, bình thường anh Khánh lạnh lùng thế thôi chứ thật ra là người vô cùng ấm áp. Hôm trước em mang cơm qua văn phòng Luật cho anh, trước mặt đồng nghiệp mà anh không ngần ngại tuyên bố em là bạn gái của anh ấy, thật sự lúc đó em vừa ngại lại vừa cảm động.”

Vân Thi trưng ra bộ dạng nũng nịu nhìn Gia Khánh, trông cô thật giống cô vợ nhỏ đáng yêu, hay thẹn thùng.

Hạ Vy nhìn một mẩn trước mặt chỉ cười cười. Ngày trước cô là bạn gái của Gia Khánh nhưng anh chưa từng công khai cô, vậy mà đối với Vân Thi lại khác một trời một vực. Anh dường như tuyên bố cho cả thế giới biết Vân Thi là bạn gái, còn cô lại chỉ có thể âm thầm lặng lẽ đứng trong bóng tối.

Đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu?

Lúc thức ăn dọn lên, Gia Khánh chủ động bóc vỏ cua cho Vân Thi.

Điều này khiến Hạ Vy ở một bên không khỏi nhớ đến lúc cô còn ở bên Gia Khánh, anh chưa bao giờ chăm sóc cho mình chu đáo như thế. Mũi cô cay cay, tủi thân vô cùng.

Bất chợt Vân Thi lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp híp lại: “Vy nay mày sống ở đâu? Có phải…” Vân Thi không nói tiếp chỉ dời ánh mắt từ người Hạ Vy sang người Duy Nam.

Duy Nam không hề che giấu, ánh mắt hơi nhìn qua Gia Khánh: “Hạ Vy đang sống chung với anh.

Vân Thi bất ngờ “À” lên một tiếng, bắt đầu luôn miệng chúc mừng. “Có khi hai bọn em ăn đám cưới của hai người trước cũng nên”

Duy Nam cười sảng khoái: “Cái này phải hỏi ý Hạ Vy

Nụ cười Hạ Vy cứng ngắc, cúi đầu không nói. Hạ Vy rõ ràng cảm nhận được ánh mắt

Gia Khánh lạnh lùng bắn về phía cô. Hạ Vy ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt ẩn chứa sâu thẳm nỗi chất vấn của Gia Khánh.

Hạ Vy nhanh chóng dời mắt, không hiểu sao lại thấy chột dạ.

Sau đó Hạ Vy tự mắng mình. Mắc gì cô phải chột dạ chứ? Hai người đã kết thúc, chẳng còn liên quan gì nhau nữa. Anh dùng ánh mắt chất vấn ấy là sao chứ? Giống như cô ngoại tình bị bắt gian tại trận vậy.

Hạ Vy vừa tức vừa khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK