Chương 12
Hơi thở Hạ Vy dồn dập, hé miệng đón nhận nụ hôn kịch liệt. Cô thấy cả người như bị điện giật, chẳng biết từ lúc nào đã quay sang ôm cổ Gia Khánh. Gia Khánh bế Hạ Vy đặt lên kệ bếp, một bàn tay vuốt ve cặp đùi trơn mịn, tay còn lại giữ chặt gáy để làm sâu thêm nụ hôn.
Hai người trầm luân, đắm chìm vào nụ hôn. Tựa như củi khô lâu ngày bốc cháy, trở nên điên cuồng càng muốn nhiều hơn nữa từ đối phương.
Bất chợt, ngoài cửa vang lên giọng nói cười của Duy Nam và Vân Thi. “Anh mau chịu thua đi, em hơn anh tới hai con cá” “Nếu không phải em phá rối dọa cả anh chạy mất thì anh đã bỏ xa em mấy con phố rồi.
Hai người đang bừng bừng lửa nóng như bị tạt cho gáo nước lạnh, ngay lập tức cứng đờ ra.
Hạ Vy giật bắn, vội đẩy Gia Khánh nhảy xuống đất chỉnh lại váy, thầm mắng bản thân. Cô đã làm gì thế này? Cô đúng là bị quỷ nhập rồi mới có thể cùng Gia Khánh làm chuyện đó.
Gia Khánh lùi ra sau mấy bước, trên tay vẫn còn nhiệt độ cơ thể mềm mại kia, anh thầm mắng hai kẻ phá đám làm hỏng chuyện tốt. Chỉ một chút nữa là anh đã ăn sạch Hạ Vy rồi.
Duy Nam vui vẻ vào bếp khoe đống cá trong xô cho Hạ Vy: “Em xem anh bắt được nhiều không nè?” Hạ Vy chột dạ không dám nhìn vào mắt Duy Nam, cười nói: “Nhiều lắm. Anh vất vả rồi.”
Trong lòng thì âm thầm tự trách bản thân, cảm thấy vô cùng có lỗi với Duy Nam. Hạ quyết tâm từ nay cô phải cách thật xa Gia
Khánh mới được.
Vân Thi cũng vui vẻ chạy đến khoe chiến lợi phẩm với Gia Khánh.
Bốn người bắt đầu phân công làm thức ăn cho bữa tối.
Nửa tiếng sau, thành quả được dọn lên bàn.
Vân Thi vui vẻ lấy điện thoại chụp bát cơm của mình, vừa gửi cho bạn bè vừa cười với Gia Khánh: “Em phải khoe cho mọi người biết, người yêu của em rất biết nấu cơm nha.”
Gia Khánh đáp: “Anh chỉ biết mỗi nấu cơm thôi.”
Gia Khánh ghen ghét nhìn đĩa cá lóc kho tộ do Duy Nam làm. Thầm cân nhắc anh có nên đi học nấu ăn không?
Hạ Vy không biết suy nghĩ của Gia Khánh, chỉ cảm thấy anh và Vân Thị, anh anh em em rất ngọt ngào, thân mật nên vô cùng khổ sở. Lại nhớ đến chuyện phát sinh ban chiều thì càng thêm đau lòng, khó chịu. Anh đã có Vân Thi rồi vậy mà còn trêu chọc cô.
Buổi tối, lúc phân phòng ngủ, Gia Khánh đề nghị: “Em với Hạ Vy một phòng, anh với Duy Nam một phòng. Anh nhìn sang ba người: “Mọi người thấy sao?:
Vân Thi rất muốn phản đối nhưng không dám chỉ khẽ cắn môi.
Hạ Vy lên tiếng đầu tiên: “Vậy em với Vân Thi một phòng.”
Duy Nam thấy Hạ Vy không có ý kiến anh liền gật đầu: “Tôi không có ý kiến.
Vân Thi tức giận thầm mắng Hạ Vy và
Duy Nam đang chơi trò gì vậy, không còn cách nào khác đành miễn cưỡng nở nụ cười : “Em cũng không có ý kiến. Gia Khánh thở phào một hơi. Anh còn nghĩ tên Duy Nam kia không đồng ý, đang cố gắng biên soạn một bài thuyết giảng trong não, may mà không cần dùng đến.
Vân Thi mang theo cơn hậm hực, tiếc nuối về phòng ngủ. Lăn qua lăn lại trên giường một lúc vẫn không ngủ được, cô quay sang bắt chuyện: “Mày ngủ chưa?” Trong bóng đêm Vân Thi không thể xác định được
Hạ Vy còn thức hay đã ngủ.
Hạ Vy vì chuyện lúc chiều mà còn đang thao thức, nghe thể đáp: “Chưa. Mày cũng không ngủ được à?”
Vân Thi đáp nhỏ một tiếng: “Ừ” Im lặng mấy giây sau mới thở dài nói: “Hình như anh Khánh không có hứng thú với tao?”
Hạ Vy lập tức quay sang, kinh ngạc hỏi lại: “Không có hứng thú?”
Cô không nghe nhầm chứ? Gia Khánh mà lại không có hứng thú? Đối với chuyện giường chiếu anh ấy đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Cô còn chưa quên những lúc hai người làm tình đầu, bị anh giày vò, lăn qua lăn lại đến trời đất đảo điên, mệt đến rã người nhưng anh thì vẫn bừng bừng khí lực có thể chiến thêm vài hiệp nữa ấy.
Vân Thi ảo não, có chút lo lắng liệu Gia Khánh có phải không hứng thú với phụ nữ không: “Từ lúc tao với anh Khánh quen nhau cho đến bây giờ, tao với anh chưa bao giờ làm tình. Anh không đòi hỏi tao, ban đầu tạo nghĩ anh tôn trọng, muốn giữ gìn cho tao. Nhưng mày biết mà bao năm qua anh vẫn luôn đúng mực như thế, khiến tạo rất hoài nghi anh có vấn đề. Tạo đã từng ăn mặc sexy đứng trước mặt anh, cũng chủ động mời mọc, bật đèn xanh vậy mà…” Vân Thi thở dài, khó khăn lắm mới nói tiếp: “Anh ấy không… không… không cương lên nổi.” “Phụt” Hạ Vy che miệng, để không cười ra tiếng, thầm nghĩ thật may mắn Vân Thi kể lúc này chứ kể lúc cô đang ăn cơm, hay uống nước chắc cô đã phun sạch ra ngoài. Cô rất hoài nghi có phải Vân Thi kể nhầm người không? Gia Khánh mà không cương được á? Nghĩ cái từ đó áp lên người anh, cô thật sự nhịn cười không nổi. Cô nén cười khiến cho mặt mũi đỏ bừng hỏi: “Có phải mày nhầm lẫn không? Trông anh ấy đâu giống như người yếu sinh lý, ý tao là anh ấy cao to như thế, thể lực chắc rất tốt.”
Cô là người được trải nghiệm qua sức lực cùng độ bền kinh người đây. Hạ Vy chợt ngẩn ra. Hóa ra Gia Khánh còn… zin? Vậy cô là người cướp đi lần đầu tiên của anh ấy? Hạ Vy bỗng thấy vui vui, cả người lâng lâng, lòng ngực nhộn nhạo không thôi.
Vân Thi cau mày lưỡng lự trả lời: “Tao không biết là do anh ấy không có hứng thú với phụ nữ hay là không có hứng thú với tao.
Cộng thêm tối nay Gia Khánh chia phòng, chứ không chủ động muốn ngủ cùng khiến Vân Thi thêm lo lắng, bất an. Cô chợt híp mắt, ánh mắt trở nên oán độc: “Tao cũng đâu thể lấy người phụ nữ khác thử anh. Anh ấy chỉ có thể là của mình tao, tao sẽ không cho phép bất luận con đàn bà nào khác cướp đi anh ấy.
Hạ Vy nghe câu sau liền chột dạ, âm thầm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Bầu không khi rơi vào im lặng, không ai lên tiếng nữa. Hai người mang theo suy nghĩ hỗn loạn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bốn người quyết định đi vườn trái cây hái quả. Diện tích khu vườn rất rộng, cũng trồng rất nhiều loại cây ăn trái như thanh long, vú sữa, măng cụt, sầu riêng, cam, vải, nhãn, quýt, ổi, xoài… Mỗi loại được trồng ngăn cách trên mỗi mẫu đất có diện rất rộng. Từ trên cao nhìn xuống sẽ là muôn loại màu sắc trải dài mênh mông bất tận.
Bốn người ban đầu còn đi chung trò chuyện, dần dà đã tự tách nhau ra lúc nào không hay.
Hạ Vy vui vẻ hái táo, đến khi táo đầy giỏ, quay đầu nhìn quanh đã chẳng còn trông thấy bóng dáng của Duy Nam. Cô bèn đi loanh quanh tìm, Duy Nam không thấy đâu nhưng lại đụng mặt Gia Khánh.
Hạ Vy hoảng hốt, tròn mắt nhìn anh đang từ từ tiến về phía này. Cô theo phản xạ lùi lại bỗng muốn chạy trốn, nghĩ vậy liền xoay người chạy đi. Tuy nhiên vừa chạy được mấy bước, một lực mạnh đã kéo tay cô lại.
Hạ Vy chỉ kịp “A” lên, cả người đã bị ép đối diện với Gia Khánh, chiếc giỏ trên tay rơi xuống đất, táo văng ra, lăn lông lốc trên mặt đất.
Hạ Vy tức giận mắng, cố giấy khỏi tay Gia Khánh để cúi xuống đất nhặt táo. “Anh điên hả? Buông ra.
Gia Khánh sao để Hạ Vy được như ý nguyện, anh đẩy cô vào thân cây táo gần đó. Mạnh mẽ kéo áo khoác cô xuống. Chiếc áo ngắn tay bên trong lộ ta trước mắt anh, anh hơi híp mắt, cúi xuống gặm cắn xương quai xanh đầy mê người kia.
Hạ Vy cảm thấy như bị kiến cắng, nhíu mày khẽ “A” một tiếng.
Tiếng kêu rên đó kích thích Gia Khánh, không chút do dự kéo tay áo xuống. Tay áo trượt xuống lộ ra một bên ngực đầy đặn. Mỗi anh trượt dần, vừa hôn vừa mút một đường từ xương quai xanh đến ngực, anh cảm thấy chiếc áo ngực thật vướn víu, bèn đưa tay thâm nhập ra sau lưng Hạ Vy, mở chốt. Áo ngực rơi ra, vòng một đầy đặn rơi vào trong mắt anh, khiến toàn thân anh trở nên nóng ran. Động tác trên tay và miệng cũng càng thêm kịch liệt, táo bạo hơn.
Hạ Vy ban đầu còn vùng vẫy. Gia Khánh biết rõ những điểm mẫn cảm trên người cô, sau một hồi bị trêu chọc, kích thích những điểm mẫn cảm. Cô lập tức xụi lơ, mặc người giày vò
Gia Khánh bế mông Hạ Vy, xốc chiếc váy dài chấm gót lên ngang đùi, ép cô quấn chặt hai chân lên eo mình.
Hạ Vy ngửa cổ, đầu tựa vào thân cây, Khuôn mặt ửng hồng, hai mắt mê ly, chiếc miệng nhỏ nhắn phát ra thanh âm rên rỉ, nghẹn ngào.
Từng hàng táo nối dài, uốn lượn xếp lại với nhau thành hình vòm, tựa như bầu trời màu xanh lá, đính vô số ngôi sao màu hồng nhạt. Vô số trái tạo căng mọng nước đung đưa theo gió tựa vô số ảnh mắt mở to, tò mò nhìn hai kẻ đang dính chặt nhau làm chuyện đáng xấu hổ.
Gia Khánh tìm đến môi Hạ Vy, nuốt lấy những tiếng rên vỡ vụn. Hạ Vy đáp lại anh, hai người triền miên, quấn quýt hôn nhau.
Chỗ hai người đứng ở một góc khuất, mọi người sẽ không chú ý đến nhưng Hạ Vy có thể nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện đang tiến đến gần.
Hạ Vy nhanh chóng hoàn hồn, sợ hãi nắm chặt tay anh, lắc đầu: “Đừng, mọi người sẽ thấy mất.”
Giờ phút này Gia Khánh nào còn quản được nhiều việc đến thế, động tác anh không những không ngừng lại mà càng thêm thô bao.
Hạ Vy gấp đến nước mắt lưng tròng, nào còn tâm trạng làm tình, cắn chặt răng đè nén tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.
Tiếng bước chân, nói chuyện ngày càng gần, Hạ Vy giật thót, cuống quýt vừa sợ vừa lo bị mọi người phát hiện, đặc biệt càng sợ Vân Thi, Duy Nam nhìn thấy.
Hạ Vy hít sâu một hơi, nắm chặt bả vai Gia Khánh, đè thấp giọng: “Em đã theo anh bốn năm, chăm sóc anh tận tình, chu đáo, mọi chuyện em đều chiều theo ý anh. Anh muốn chúng ta làm tình ở đây cũng được nhưng anh cho em mười lăm tỷ nhé?”
Gia Khánh lập tức ngẩng đầu, sắc mặt trở nên u ám: “Em thiếu tiền?”
Hạ Vy nhìn sâu vào mắt Gia Khánh, kiên định gật đầu: “Phải.”
Nói xong cô chủ động ôm cổ Gia Khánh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Sắc mặt Gia Khánh sa sầm. Ánh mắt nhuộm màu tình dục nhanh chóng tan biến không dấu vết, dần thay bằng sự thất vọng tràn trề. Anh mất hứng thả Hạ Vy xuống, buồn bực nói: “Được, anh đáp ứng em.