Triệu Đông Văn vô cùng vui vẻ vì chuyện này, bởi cậu ta có thể quang minh chính đại tìm kiếm bánh kem. Ban đầu cậu ta và người yêu cùng suy nghĩ, kết quả cái này cũng đẹp, cái kia cũng ngon, chọn cả ngày trời cũng không chọn được. Thời gian lên mạng trôi qua rất nhanh, thoáng cái nhìn lại thì đã sắp mười một rưỡi rồi, cậu vội vàng vứt bỏ bạn gái chạy vào vòng tay Trần Tây An – người thoạt nhìn rất biết thưởng thức.
Trần Tây An không phụ sự kỳ vọng, chưa tới một phút đã copy hình ảnh chiếc bánh chocolate mousse hình vuông từ đống ảnh bánh kem tròn, vuông, trái tim, kem bơ dâu tây kia…
Có lẽ Triệu Đông Văn chọn hoa cả mắt rồi, gõ vào khung đối thoại:
“Thoạt nhìn nó rất lạnh lùng… cảm giác thầy em sẽ rất thích kiểu này.”
Trần Tây An trả lời ngay lập tức:
“Thực ra cái nào thì thầy của cậu cũng sẽ thích thôi.”
Triệu Đông Văn gửi tới một meme kinh ngạc: “Không thể nào, nếu như em mua một bó hồng hình trái tim, có lẽ anh ấy sẽ đứng hình mất!”
Trần Tây An trả lời “không đâu”. Hắn thấy với cái tính cách của Tiền Tâm Nhất, anh sẽ chẳng quan tâm tới hình dạng của bánh kem, sẽ chỉ bất ngờ vì cậu học trò lại nhớ sinh nhật và mua bánh kem cho mình.
Đợi khi bạn bước vào thế giới của người trưởng thành, bạn sẽ phát hiện ra mỗi người nhớ sinh nhật của bạn đều đáng cảm kích. Một ngày đặc biệt đối với bạn, nhưng với người khác đó chỉ là một phần vụn vặt trong ba trăm sáu mươi lăm ngày mà thôi.
Trần Tây An mở ngăn kéo ra nhìn chiếc túi giấy nhỏ, thầm mong chờ biểu cảm ngày mai khi Tiền Tâm Nhất nhìn thấy nó, sẽ là ngơ ngác rồi bật cười, hay cảm kích mở nó ra đây.
Hai giờ chiều Tiền Tâm Nhất mới quay về, có lẽ đã chui qua lỗ kết cấu công trình, sơ mi dính một mảng xi măng đã đông cứng, tóc cũng bị mũ an toàn ép xuống toàn dấu vết của mồ hôi, mặt đỏ ửng lên như dấu hiệu sau khi phơi nắng gắt, hình tượng vô cùng công nhân.
“Công nhân” vừa về đã ngồi trước máy tính mở bản vẽ cành cạch, Trần Tây An thuận tay lấy cốc nước của anh đi còn không biết. Cho tới khi cảm giác mát rượi dán vào cánh tay, anh mới định thần lại. Chưa nhìn thấy người đã nhìn thấy cốc nước mát lành.
Thực ra anh đã khát tới mức bốc khói, song có chuyện khác đang chiếm cứ suy nghĩ nên mới lờ đi nhu cầu của cơ thể. Khi nhìn thấy nước, anh cảm thấy nội tạng của mình sắp bốc hỏa tới nơi, vội vơ lấy cốc nước mát uống ừng ực.
Đến khi cái cốc cạn sạch nước anh mới trở về trạng thái bình thường. Anh lau nước vương trên cằm, thở một tiếng thoải mái mới nhìn sang Trần Tây An đã quay về chỗ của mình, cười nói với hắn:
– Trần Tây An, anh đúng là thiên sứ.
Nghe lời khen ngợi này biết ngay là đạo của Triệu Đông Văn, Trần Tây An thản nhiên liếc nhìn anh:
– Đúng vậy, nếu không thì sao tôi có thể ở chung phòng với ác ma.
Tiền Tâm Nhất vốn dĩ đang nóng, được cốc nước lạnh của Trần Tây An dội bớt bớt rồi, khi nghe thấy lời đùa nhạt nhẽo này thì lửa nóng hoàn toàn nguội ngắt. Anh rút giấy vệ sinh ra lau mồ hôi, cười ha hả:
– Cái quái gì thế, tôi cũng là thiên sứ mà, thiên sứ của Tiểu Triệu.
Trần Tây An cười như không cười:
– Chờ khi nào cậu thành thiên sứ của tôi hẵng nói.
Câu ví von của hắn khiến Tiền Tâm Nhất nổi hết da gà, anh vo giấy vệ sinh thành một cục, ném vào trong sọt rác với tư thế như ném bóng rổ:
– Thôi bỏ đi, tôi làm ác ma cũng được.
Đáng tiếc kỹ thuật của anh hơi tệ, không thể ném vào mục tiêu cách đó quá một mét rưỡi. Cục giấy vệ sinh vượt quá sọt rác lăn lông lốc trên nền đất, rơi xuống bên chân Trần Tây An.
Trần Tây An cúi đầu nhặt giấy lên, Tiền Tâm Nhất không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói bên dưới bàn truyền tới:
– Ném hay lắm.
Trên tờ giấy đó toàn là mồ hôi, đến bản thân Tiền Tâm Nhất còn không thể ngửi nổi, nhìn thấy người khác nhặt lên thì lập tức cảm thấy ngại ngùng. Câu “đừng” còn chưa buột ra khỏi miệng đã được người ta khen ngợi, anh không nhịn được bật cười, mắng một câu đồ thần kinh.
Anh vô tức xoa xoa cổ tay, thực ra trước đây anh cũng chơi được bóng rổ, chẳng qua sau này gân tay bị đứt.
Trần Tây An lộ đầu ra, hất hàm chỉ chỉ máy tính:
– Dự án kia à? Có vấn đề gì vậy? Cần tôi giúp không?
Tiền Tâm Nhất vừa đánh chữ lạch cạch trên máy tính, vừa nói với hắn:
– Cảm ơn bạn hợp tác, nếu như có yêu cầu tôi sẽ “sư tử rống” thôi. Kết cấu và hệ thống đường ống của bên Greenland chưa khớp với nhau, tôi kiểm tra tham số ban đầu ròi bảo chị Lương Cầm đưa bản thay đổi là được.
Lương Cầm là cô gái duy nhất trong phòng bọn họ, vè bề ngoài non nớt rất dễ mang tới nhầm lẫn, thực ra đã ba mươi hai tuổi rồi. Năng lực làm việc phải gấp rưỡi Triệu Đông Văn, thuộc kiểu phụ nữ mạnh mẽ hàng thật giá thật, một kiến trúc sư mà Tiền Tâm Nhất rất tin tưởng.
Trần Tây An dở khóc dở cười với phương thức cầu cứu điên rồ của anh:
– Thôi đi, coi như tôi chưa từng nói câu cuối cùng.
Tiền Tâm Nhất nháy chuột vào avatar cỏ bốn lá của Lương Cầm, cười lạnh một tiếng:
– Haiz, bước vào phòng số 1 thì anh đã mất nhân quyền rồi. Chú Cao nô dịch tôi, tôi nô dịch mọi người, còn mọi người thì tự hành bản thân, đây chính là mắt xích nghề nghiệp.
Tiền Tâm Nhất không nhận được câu trả lời, ngược lại nhận được một tin nhắn. Anh mở ra, một tấm ảnh Vương Ni Mã ôm mặt khóc. Hình ảnh này quả thực khác xa so với phong cách người thật của Trần Tây An, Tiền Tâm Nhất tự dưng bị chọc trúng điểm cười, tức thì cũng vui vẻ hơn nhiều.
Trần Tây An ngồi đối diện cũng nhìn chằm chằm vào cái meme 9x nhất định phải dùng khi nói chuyện, trong lòng bỗng cảm thấy thật kỳ diệu, lúc trước hắn luôn khinh thường Dương Giang suốt ngày lãng phí thời gian vào điện thoại, không ngờ lại có một ngày mình cũng chờ mong vào nó.
Có lẽ chính là ý trời, cuộc họp bắt đầu dự án diễn ra vào đúng ngày sinh nhật hai mươi chín tuổi của Tiền Tâm Nhất. Chiều thứ sáu hàng tuần công ty đều sẽ tiến hành buổi họp trao đổi theo thường lệ, cho nên Trần Tây An và Tiền Tâm Nhất cùng tham gia buổi họp dự án biệt thự.
Tám rưỡi sáng, hai người tập trung ở cầu Hòa Bình, Trần Tây An gọi taxi tới đây, Tiền Tâm Nhất lái chiếc Audi của công ty tới đón hắn đi. Hai người cùng nhau tới khu tư nhân Tây Đường, địa điểm diễn ra cuộc họp cùng bên A.
Bữa sáng của Tiền Tâm Nhất vẫn vứt trước kính chắn gió. Trần Tây An thấy vậy thì nhận nhiệm vụ lái xe. Liếc nhìn anh vừa gặm bánh quẩy vừa gọi điện thoại cho Cao Viễn, đoán chừng tới tám mươi phần trăm là anh chẳng nhớ hôm nay là ngày gì. Bởi vì bữa sáng của anh rất đơn giản, nếu mua chỉ có sữa đậu nành và bánh quẩy, không đi mua thì chỉ có yến mạch pha nước sôi.
Tây Đường là một khu biệt thự vô cùng cao cấp, bên trong toàn bộ đều là kiến trúc giả cổ hai tầng, ngói xám tường trắng kết hợp với lát gạch trạm rỗng, ngay cả đường cho xe đi cũng rất cao cấp.
Nơi đây có đôi nét giống với Tứ hợp viện ở Bắc Kinh, con đường dài năm mươi mét, không có chỉ đường, hai người đuổi theo xe rác của cô lao công, đi lòng vòng quanh ngõ nhỏ gần nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới tới nơi.
Số 89 Tây Đường, không có điều kiện làm cổng lớn, nên làm cổng thùy hoa. Cánh cửa giả gỗ rộng mở, tiểu viện đan xen lập tức lọt vào tầm mắt. Tiền Tâm Nhất đứng ngoài cửa quan sát mấy giây, chạm phải tầm mắt của một người đàn ông trung niên đang uống cà phê dưới mái hiên.
Hôm qua Cao Viễn đã đưa cho anh số điện thoại liên lạc với người phụ trách kỹ thuật bên A. Tiền Tâm Nhất đã bàn bạc địa điểm cuộc họp với người kia. Anh đứng ở cửa mỉm cười, cất giọng với chút vẻ chần chừ:
– Xin chào, anh là sếp Trần đúng không?
Người đàn ông trung niên bước về phía anh, cười nói:
– Xin chào, tôi là Trần Thụy Hà, cậu là trưởng phòng Tiền đúng không?
Hai người bước tới bắt tay nhau, Tiền Tâm Nhất tự giới thiệu người bên mình, Trần Thụy Hà lại bắt tay với Trần Tây An, sau đó cùng đi tới mái che ngồi xuống. Trần Thụy Hà gọi vào trong phòng, một cô gái thoạt nhìn như vừa mới tốt nghiệp lập tức bưng hai tách cà phê tới. Trần Thụy Hà cười nói:
– Kỹ sư của GAD đều đẹp trai thế này à, Lão Cao quả đúng là một tay vơ sạch cả người có kỹ thuật lẫn diện mạo. Hai người nghỉ ngơi trước đi, ông chủ của chúng tôi và nhà thầu vẫn còn đang kẹt xe trên đường. Chúng ta sẽ bắt đầu vào mười giờ hai mươi nhé.
Tiền Tâm Nhất khách sáo:
– Cảm ơn sếp Trần, chúng tôi đóng cửa ở với nhau mới xem mặt, còn ra bên ngoài chỉ xem kỹ thuật thôi.
Trần Thụy Hà không nín nổi cười:
– Tài ăn nói của cậu cũng không tệ đâu nhỉ, lát nữa tôi phải cẩn thận mở mang kiến thức về nghiệp vụ của cậu mới được.
Tiền Tâm Nhất uống một ngụm cà phê, vị đắng tràn ngập khoang miệng, anh nói:
– Tôi sẽ tranh thủ khiến bên anh hài lòng.
Trần Thụy Hà nói “Cứ tự nhiên”, sau đó dẫn dắt đề tài nói chuyện tới những chủ đề gặp mặt lần đầu hay nói như thời tiết hoặc tình trạng đường phố của thành phố mình. Sắp tới giờ, ba người di chuyển vào phòng họp. Tài liệu đã được sắp sẵn, Trần Thụy Hà gọi cô gái ban nãy tới mở máy chiếu. Ngồi đó chưa được hai phút thì một đám người bước vào trong phòng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tiền Tâm Nhất đối diện với tầm mắt của một người trong số đó. Cũng chỉ trong khoảnh khắc ấy, đối phương nhếch môi cười khẩy, còn mặt Tiền Tâm Nhất thì sa sầm xuống.
Trần Tây An nghiêng người lấy máy tính nhìn hết màn đối mặt căm thù giữa hai người, không khỏi ngước mắt đánh giá người vừa tới.
Người đó cũng chạc tuổi hắn, mày mảnh, mắt hẹp dài có tướng hồ ly, gò má còn lưu lại dấu vết mụn lâu năm. Bởi vì da người đó rất trắng nên vô cùng nổi bật, vốn dĩ đã gầy còn mặc quần áo bó người, cả cách ăn vận và tinh thần đều rất kiêu ngạo.
Có lẽ mùi thuốc súng giữa hai người quá nồng, muốn người ta không phát hiện ra cũng khó. Trần Thụy Hà đành chen vào hòa giải:
– Ồ, trùng hợp ghê, đỡ phải giới thiệu, hình như trưởng phòng Tiền quen với Tiểu Trương của tổng thầu chúng ta phải không?
Tiền Tâm Nhất không chịu nhường bước, ánh mắt vẫn đối chọi gay gắt, trong lòng đã tức tới mức thổ huyết. Anh chưa bao giờ mất hết niềm tin vào Cao Viễn như thời khắc này. Anh có thể hiểu được việc thương nhân trục lợi, nhưng lại chẳng thể ngờ Cao Viễn sẽ vì lợi ích mà sảng khoái bán đứng anh như vậy. Thảo nào, anh đã tự hỏi tại sao nhất định bắt anh phải nhận dự án, hóa ra bên tổng thầu chỉ đích danh anh, muốn anh tới chịu nhục đây mà.
Nếu là anh của năm năm trước, chắc chắn anh sẽ lật bàn rồi rời khỏi đây. Nhưng bây giờ thì không, cho nên mưu kế của Trương Hàng công cốc rồi.
Đúng vào lúc này, cổ tay anh chợt truyền tới lực siết chặt, Trần Tây An đang bóp tay anh ở dưới bàn. Tiền Tâm Nhất hoàn hồn, không quay đầu lại, chỉ xoay cổ tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, biểu đạt rằng mình không sao.
Anh khẽ tránh khỏi tay Trần Tây An, sau đó đứng dậy, mỉm cười vươn tay với người đi đầu tiên:
– Xin chào, cháu là Tiền Tâm Nhất của GAD, phải xưng hô với chú thế nào đây?
Trần Thụy Hà đứng cách chiếc bàn, giới thiệu:
– Trưởng phòng Tiền, đây là sếp Nhiếp bên phía tổng thầu, dự án này của tôi phải dựa cả vào cậu và ông Nhiếp đây rồi.
Sếp Nhiếp là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, nhìn mặt thì cũng có vẻ biết điều, hơi kiêu ngạo nhưng vẫn tạm chấp nhận. Ông ta vươn tay ra bắt, vừa nghiêm túc vừa khách sáo:
– Trẻ tuổi như vậy mà đã đảm đương người phụ trách rồi, trưởng phòng Tiền quả là tuổi trẻ tài cao, tôi nghe Tiểu Trương nói hai người còn học chung trường. Tiểu Trương, nhìn thấy bạn cũ sao không nói gì?
Người mắt hẹp dài kia bước lên, nghe chừng vui lắm, vậy mà giọng điệu có vẻ gì đó rất kỳ quái:
– Ồ, Tiền Tâm Nhất đã làm trưởng phòng rồi cơ à, bảy tám năm không gặp nhau rồi đấy nhỉ, có thời gian thì đi uống một ly nhé.
Ánh mắt Tiền Tâm Nhất nhìn gã mang vẻ lạnh lùng, vươn tay ra bắt, còn bóp một cái thật mạnh rồi mới rụt tay về:
– Trương Hàng, lâu lắm rồi không gặp ấy nhỉ, tất nhiên… tôi có thời gian rồi.
Trương Hàng cau mày nhịn đau, Trần Tây An liếc nhìn thấy vết bóp vẫn chưa hồi máu của anh ta, thầm cảm thấy buồn cười. Kể từ lúc nghe thấy cái tên Trương Hàng hắn đã biết anh ta là ai… chính là con trai của bí thư chi bộ thôn của Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An mỉm cười chào hỏi với sếp Nhiếp ở phía xa, sau đó bắt tay Trương Hàng:
– Kỹ sư Trương, vậy thì chúng ta cũng là bạn học đấy chứ. Xin chào, tôi là Trần Tây An.
Trương Hàng nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, sau đó liếc mắt sang phía Tiền Tâm Nhất. Phát hiện Tiền Tâm Nhất quay đầu nhìn người bên cạnh mình, gã cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng chưa kịp thăm dò sâu hơn, bàn tay đã truyền tới cảm giác đau đớn chẳng thể lờ đi.
Gã cắn răng rút tay ra, đưa tay ra sau quần siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt ôn hòa đối diện bổ sung thêm một câu:
– Là bạn học cấp ba của Tâm Nhất.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không hiểu tại sao tự dưng Trần Tây An nổi điên, song biểu cảm của Trương Hàng khiến anh rất thoải mái. Anh mỉm cười huých Trần Tây An:
– Bắt quàng làm thân cái gì, tôi và kỹ sư Trương đây là bạn học cấp hai.
Trần Tây An lập tức nói:
– Ngại quá, xin lỗi.
Trương Hàng bị hai người chơi xỏ, hơn nữa gã còn chẳng nhìn thấy chút áy náy nào từ vẻ mặt của Trần Tây An, cuối cùng chỉ đành nói:
– Không sao hết.
Hết chương 11