• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Tâm Nhất không chào kèm theo xưng hô, không phải vì anh đang nói chuyện với tư thái của một người nhìn từ trên cao xuống mà không rõ rốt cuộc Cao Viễn định cho anh ta chức vụ gì.

Kỹ sư Trần thì không được vì xưng hô này đã bị Trần Tây An chiếm trước rồi. Gọi trưởng phòng Trần đi, nhưng gọi vậy thì tự coi thường mình quá, cũng chẳng thể gọi Tiểu Trần, thoạt nhìn anh ta trẻ vậy thôi chứ chưa biết chừng còn lớn hơn cả bọn họ. Theo như tính cách của Cao Viễn, có lẽ cuối cùng sẽ phải gọi là sếp Trần… sếp Trần thì sếp Trần vậy, dù sao cũng từ đâu rơi xuống đây rồi.

Tiền Tâm Nhất vươn tay ra bắt tay anh ta, giả vờ như Cao Viễn chưa từng nói chuyện gì với anh:

– Đồng nghiệp mới đúng không, hoan nghênh, hoan nghênh.

Trần Nghị Vi có hình thể của người Âu Mỹ, còn cao hơn Trần Tây An một chút, thần thái sáng láng, so với anh ta thì Tiền Tâm Nhất uể oải chẳng có chút tinh thần nào. Còn Trần Tây An như thể chung một dây chuyền sản xuất với anh, bấy giờ mới chậm rì rì đứng dậy.

Trần Nghị Vi mỉm cười xin lỗi:

– Ngại quá, mắt kém nên nhận nhầm người rồi. Nghe nói tác phong làm việc của trưởng phòng Tiền như sấm rền gió cuốn, không ngờ trông còn trẻ con như vậy.

Tiền Tâm Nhất tạm coi như anh ta đang khen mình:

– Không sao, có trách cũng chỉ trách anh ấy trông uy nghiêm hơn tôi.

Trần Tây An khoan dung gánh lấy tội danh này.

Trần Nghị Vi ngây người, dường như chẳng ngờ quan hệ cấp bậc giữa bọn họ lại tùy tiện đến thế. Anh ta nhìn sang Trần Tây An nói:

– Trưởng phòng Tiền, anh đây là?

Xa xa vang lên tiếng của anh mập, Tiền Tâm Nhất quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nói luôn:

– Bạn hợp tác của tôi, Trần Tây An.

Trần Nghị Vi không biết phải gọi Trần Tây An là gì. Anh ta do dự vươn tay ra, Trần Tây An nắm tay anh ta trước, cười nói:

– Chào anh đẹp trai, tôi là Trần Tây An.

Trần Nghị Vi mỉm cười khen hắn cũng rất đẹp trai. Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ người làm trong doanh nghiệp nhà nước quả thực rất thông minh, gọi anh đẹp trai thì chẳng sai vào đâu được.

Anh ta có thể tìm tới nơi này chắc hẳn phải qua chỗ mọi người trước, dẫu vậy đến đây cũng chẳng có chuyện gì để mà nói, Tiền Tâm Nhất chỉ đành tìm chủ đề nói chuyện:

– Sao anh biết chúng tôi đang ở đây?



Trần Nghị Vi chỉ về phía cồn cát, anh béo vẫn còn đứng đó hô, chẳng qua âm thanh phiêu tán trên thảo nguyên, chẳng thể nghe rõ anh ta đang hô hào cái gì. Trần Nghị Vi chuyển lời thay anh mập:

– Mọi người đang muốn tổ chức thi đua motor trên cát, bảo tôi tới gọi hai người cùng tham gia.

Chắc chắn anh ta đã đưa ra yêu cầu, bằng không nhóm đồng nghiệp nữ đã trang điểm kia chính là người đầu tiên phản đối. Tiền Tâm Nhất không muốn đi, anh quay sang nhìn Trần Tây An nói:

– Hai người đi đi, tôi ngồi đây hóng gió là được rồi.

Người đẹp trai nhún vai cũng phóng khoáng, Trần Nghị Vi nói như thể đang bị làm khó:

– Trước lúc tới đây người đẹp họ Lương đã nói với tôi chắc chắn sẽ không mời được anh, tôi đã nói với cô ấy rằng một là cả ba cùng về, hai là không có ai về cả, trưởng phòng Tiền sẽ không nể mặt như vậy chứ?

Tiền Tâm Nhất rất phản cảm câu cuối cùng, ăn một bữa cơm với mấy người trong dự án có thể nghe câu này tới cả trăm lần, và kết cục của việc nể mặt chỉ có thể là nôn tới mức túi mật cũng tạo phản. Thuở anh còn chưa có tiếng nói gì, đánh sưng mặt cũng chẳng nể nang, bây giờ có thể diện rồi thì lại trở nên dè dặt hơn.

Tuổi tác lớn dần, con người ta sẽ tự động ý thức được không thể bỏ mặc sức khỏe của mình. Mặc dù Tiền Tâm Nhất chưa già nhưng có rất nhiều dấu vết để chứng minh rằng anh đã chẳng còn trẻ nữa.

Chẳng qua yêu cầu của Trần Nghị Vi cũng có lợi cho sức khỏe, Tiền Tâm Nhất suy nghĩ, cuối cùng vẫn không muốn đi. Anh đã sống một mình quen rồi, cảm thấy hoạt động tập thể chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa không ít đồng nghiệp đã lập gia đình, chủ đề mỗi lần bọn họ ngồi nói chuyện với nhau đều xoay quanh bỉm sữa, hay vấn đề mẹ chồng nàng dâu sau này, anh không nói chen vào được, còn luôn bị dẫn mối, trải nghiệm rất khó chịu. Huống chi, một cái xe motor có gì hay ho đâu?

Anh nhìn sang Trần Tây An, quyết định đùn đẩy sang chỗ khác:

– Tất nhiên là phải nể mặt chứ, thế chấp mặt mũi của bạn hợp tác có giá trị hơn tôi trước, tôi đi vệ sinh đã.

– Bán tôi thì phải chịu trách nhiệm đấy. – Trần Tây An mỉm cười ngoắc cổ anh. Đi vệ sinh cũng có thần giao cách cảm – Tôi cũng đi.

Sau đó hắn bắt cóc Tiền Tâm Nhất đến con đường cát, bởi vì bị câu chặt cổ nên Tiền Tâm Nhất chẳng thể trốn thoát.

Đến nơi thì vừa đúng lúc gặp Triệu Đông Văn đi bão về, mái tóc bị gió thổi dựng đứng, tốc độ rất nhanh vậy mà cậu ta còn giơ hai ngón tay lên trán làm trò ngầu với đám người. Chiếc motor địa hình thể trọng nặng chấn động ầm ầm vọt qua Tiền Tâm Nhất, bắn cát lên đầy quần anh.

Tiền Tâm Nhất giật mình, nhấc chân chạy theo sau chiếc motor, nổi giận mắng cậu ta:

– Triệu Đông Văn, bây giờ cậu giỏi lắm rồi hả!

Triệu Đông Văn đã đi xa chẳng dám quay đầu lại, tay rụt về theo phản xạ có điều kiện. Tiền Tâm Nhất dừng bước, phát hiện có một cậu nhóc đứng kế bên đang nhìn chằm chằm anh. Thấy anh nhìn qua, cậu bé ngây ra một giây rồi lập tức mếu máo, nhìn như thể sắp khóc, có lẽ bị anh dọa sợ rồi.

Tiền Tâm Nhất sợ chết khếp chạy về bên cạnh Trần Tây An, chưa tới hai phút, Triệu Đông Văn đã chạy xong đường đua, vòng xe về trả đội, cố ý tránh xa thầy mình.

Bình thường anh mập rất giỏi khuấy động bầu không khí. Đại diện người mập nhất công ty này, Bao Vũ Bằng trở thành MC. Anh ta cất giọng vang dội dõng dạc tập hợp mọi người lại cùng nhau, tuyên bố một số quy tắc và giải thưởng của cuộc đua. Bao Vũ Bằng bụng dạ khó lường, để thỏa mãn nhu cầu tương tác của nhóm trai độc thân, quy tắc thi đấu là 1 kèm 1, bởi vì ngành kiến trúc nhiều nam ít nữ, cho nên một số đồng chí không tìm được bạn nữ đồng hành chỉ đành…

Tiền Tâm Nhất không hứng thú lắm, cũng chẳng nghe kỹ, chờ khi hoàn hồn mới phát hiện ra mọi người điên cả rồi. Các anh em vây quanh các chị em, các chị em lại vây quanh một người đàn ông khác, chỉ vì muốn ngồi chung một chiếc motor. Trần Nghị Vi là mặt hàng nóng bỏng tay, bị mấy cô nàng thẳng thắn vây ở giữa, ai cũng đưa ra lời mới với anh ta.

Ảnh hưởng của việc xây dựng hình tượng của Tiền Tâm Nhất khá nghiêm trọng, ngoại trừ Lương Cầm ra thì những đồng nghiệp nữ khác đều rất sợ anh, có hai người tới hỏi Trần Tây An song bị hắn lấy lý do có đồng đội rồi để từ chối khéo.

Vốn dĩ Lương Cầm định chọn Tiền Tâm Nhất hoặc Tiểu Triệu. Nhưng lần này lại vì anh chàng hợp gu mình mà đứng một bên giả vờ làm thục nữ. Anh mập bước lên định hi sinh vì nghĩa, song bị cô giẫm giày cao gót lên chân, chỉ còn nước nhảy loạn trên cát kêu oai oái.

Trong lúc nhảy loạn anh ta phát hiện Trần Nghị Vi đang bước về phía này, lịch sự đưa ra lời mời với Lương Cầm, bởi vì cô chính là cô gái duy nhất trong phòng thiết kế số 1. Giấc mơ đẹp của Lương Cầm trở thành sự thật, cô mừng rỡ che miệng, đề phòng nụ cười của mình quá mức hí hửng.

Anh mập đặt chân xuống, biểu cảm trên gương mặt có chút… Tiền Tâm Nhất nhìn anh ta, bỗng như được khai thông, anh vòng qua chỗ Trần Tây An thì thầm với hắn:

– Không phải anh mập thích chị Lương Cầm đấy chứ?

Trần Tây An thầm nghĩ “trong phòng ngoại trừ Lương Cầm ra có lẽ chỉ mỗi cậu không biết thôi”, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra ngạc nhiên:

– Cậu còn nhìn ra được cả chuyện này nữa hả?



Tiền Tâm Nhất hất hàm về phía đó:

– Anh nhìn biểu cảm của anh mập mà xem, ai oán lắm đúng không?

Trần Tây An “ừ” một tiếng, Tiền Tâm Nhất tự mình suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy anh mập với Lương Cầm cũng xứng đôi, ít ra hai người có rất nhiều điểm chung, đặc biệt là có cái thói trêu đùa xấu xa, thu nhập cũng người tám lạng kẻ nửa cân, nhưng Lương Cầm lại không để anh mập vào mắt. Cô rất thích cái đẹp, có thể nhìn thấy điểm này qua trái tim thiếu nữ bùng nổ khi đối diện với Trần Nghị Vi.

Anh đang định nói anh mập thật đáng thương, lời đến bên môi mới giật mình phát hiện chẳng phải Trần Tây An cũng thế hay sao. Thích một người không nên thích. Anh tưởng tượng biểu cảm của anh mập xuất hiện trên gương mặt Trần Tây An, nhất thời trái tim thật khó chịu.

Sâu trong vẻ ung dung kia, Trần Tây An là một người rất tự tin, Tiền Tâm Nhất không muốn nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt hèn mọn ấy.

Trần Nghị Vi mỉm cười bước tới nói muốn đua với anh một ván, Tiền Tâm Nhất không có tâm trạng chơi nhưng Trần Nghị Vi rất kiên quyết, mọi người lại đứng ở bên cạnh gạ gẫm, nói tham dự là được rồi. Lương Cầm đứng sau Trần Nghị Vi đá lông nheo với anh, nháy tới mức keo dán mi tí nữa thì rơi xuống. Lúc này Tiền Tâm Nhất cũng chẳng thể từ chối được nữa, chỉ đành nói với Trần Tây An:

– Thua chắc rồi anh có đua không? Anh quyết đi.

Trần Tây An chẳng quan trọng thắng thua:

– Có! Đi motor trên cát vui lắm, thử xem, biết đâu lát nữa cậu lại không chịu xuống.

Tiền Tâm Nhất tặng hắn biểu cảm “làm gì có chuyện ấy”, quay đầu nói với Trần Nghị Vi:

– Vậy thì đua, chạy một vòng làm quen địa hình trước đã.

Motor đi trên địa hình cát có bốn bánh, hơi giống với xe go-kart phiên bản nâng cấp. Để tránh việc đi phiêu quá bốc đầu lật xe, xe rất nặng cũng rất thấp, ngồi lên xe cơ thể phải ngả rạp về phía trước.

Trần Nghị Vi đứng bên cạnh đeo kính đen, vặn tay lái, rồ ga chở Lương Cầm phóng vụt qua. Trần Tây An co chân ngồi ở ghế sau, vỗ vai anh nói:

– Cục Cưng, có thể mang theo tôi bay rồi.

Chiếc motor này nhìn thì phức tạp, nhưng thực ra thao tác còn đơn giản hơn đi xe điện. Một tay ga, hai phanh tay, phanh chân thường chẳng dùng tới.

Tiền Tâm Nhất không tin được cái miệng “vô cùng an toàn” của cậu học trò nhà mình, anh phải kiểm tra linh kiện, vặn tay ga, xe trượt đi như bò già kéo xe. Anh cắn răng nói:

– Tôi nhịn Lương Cầm bởi vì chị ấy là nữ. Anh còn gọi bừa là tôi cho anh bay ra ngoài luôn đấy.

Trần Tây An vui vẻ bật cười thành tiếng:

– Tôi mà sợ sẽ ôm lấy eo cậu đấy.

Bàn tay vặn tay ga của Tiền Tâm Nhất chợt sững người không dám cử động, eo anh toàn là thịt ngứa, chạm vào sẽ xoắn lại như bánh quẩy. Anh thở dài một hơi:

– Tôi chở anh một vòng, lát nữa tới phiên anh chở tôi, tôi sợ ngứa.

Nếu như bây giờ anh quay đầu sẽ nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn trong mắt Trần Tây An, nhưng anh chỉ nhìn thẳng đường mà thôi.

Qua một lát anh mới nghe thấy Trần Tây An nói “được”, vì thế anh lái xe motor như lái máy kéo, chậm tới mức người ta cũng bực thay. Chạy một vòng quanh đường đua quay về điểm xuất phát, xung quanh rộn ràng tiết xì xào, khinh bỉ anh cố ý chiếm xe.

Trần Nghị Vi rất cho anh thể diện, anh ta nói:

– Trưởng phòng Tiền cố ý để tôi lơ là cảnh giác với anh đúng không?

Tiền Tâm Nhất cười gượng hai tiếng, đổi vị trí với Trần Tây An dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của đông đảo quần chúng. Mọi người hò hét cười rộn ràng, hiểu rằng anh không muốn thua thảm hại quá mất hết tự tôn. Trần Nghị Vi híp mắt sau chiếc kính râm, cười nói:

– Sao vậy, trưởng phòng Tiền không muốn đua với tôi à?



Tiền Tâm Nhất thắt chiếc đai an toàn mà căn bản chẳng ai thèm động tới, thắt xong cho mình rồi cũng thắt cho Trần Tây An:

– Làm gì có chuyện ấy, để Trần Tây An lái có thể tiết kiệm chút thời gian, dù sao tôi cũng ngại không dám để mọi người đợi hai vòng nữa.

Trần Nghị Vi gật đầu:

– Bắt đầu thôi.

Trần Tây An để mặc Tiền Tâm Nhất dày vò, ánh mắt nhìn phanh chân cũng trở nên dịu dàng. Đợi anh thắt xong, Trần Tây An khởi động xe tới vạch xuất phát mà ai đó đã dùng chân vẽ nên. Anh mập đứng bên đường phụ trách thổi còi hiệu, anh ta nhìn thoáng qua Lương Cầm, sau đó thổi còi.

Hai chiếc xe đồng thời lao về phía trước, nửa vòng trước khá đều nhau, đến khúc cua, Trần Nghị Vi xoay một đường, Lương Cầm hét lên giật mình, tiếng kêu sợ hãi chìm nghỉm trong tiếng động cơ ầm ầm.

Còn xe của Trần Tây An thì chợt giảm tốc độ, cua vững vàng rồi mới lao lên trước, lúc sau đuổi theo khá sát nhưng cứ đến lối rẽ lại tụt về sau. Chạy hết hai vòng thì về đích sau khoảng một phần sáu vòng, thời gian chưa tới năm phút cũng khá nhanh rồi, mọi người đều nao nhao công nhận kỹ năng của anh.

Trần Nghị Vi bị đồng nghiệp nam vây quanh, hỏi thăm kỹ năng đua xe của anh ta.

Tiền Tâm Nhất xuống xe thì đi tới cạnh Lương Cầm, Trần Tây An theo sát phía sau. Cô sợ tái mét cả mặt, nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần ổn lại. Tiền Tâm Nhất đưa cho cô một chai nước:

– Chị vẫn ổn đấy chứ?

Lương Cầm nắm chai nước:

– Ừ, không ngờ lái motor trên cát lại kích thích đến vậy, chị chưa chuẩn bị tâm lý thôi.

Tiền Tâm Nhất “ừ” một tiếng:

– Chơi trò gì thả lỏng để ổn lại đã. Em đi vệ sinh một lát, Trần Tây An, anh có đi không?

Không phải lấy cớ đi vệ sinh để chuồn, chẳng qua khi đứng trước bồn tiểu, Tiền Tâm Nhất chợt nói:

– Có lẽ tôi không thể hòa hợp được với nhân tài này, cảm ơn anh đã giảm tốc độ.

Trần Tây An nhớ tới cảm giác bàn tay anh vòng qua eo mình:

– Không cần cảm ơn đâu, trưởng phòng của tôi.

Hết chương 27

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK