Ưu điểm khi tìm được một đối tượng có yêu cầu cao đối với chất lượng sinh hoạt đó là sẽ được ăn bữa sáng chẳng khác nào hoàng thượng.
Bệ hạ hài lòng buông đũa xuống, cho rằng Trần Tây An có thể nhận được giải Kỹ sư kết cấu đảm đang nhất.
Nghe tên giải thưởng quá ư không triển vọng, Trần Tây An vội vàng từ chối:
– Không, không, không, giải thưởng chúng ta cần chinh phạt là giải kiến trúc Lương Tư Thành và Pritzker.
(Giải thưởng kiến trúc Pritzker: Là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker.
Giải thưởng Lương Tư Thành: Được Bộ xây dựng và Hội học thuật kiến trúc Trung Quốc xây dựng vào năm 2000.)
Nhóm trưởng có quyền sắp xếp một ngày nghỉ, để bồi thường cho buổi high quá trớn hôm qua, hôm nay Trần Tây An được nghỉ nửa ngày, bây giờ còn chưa thay quần áo.
Mặc dù bây giờ vẫn còn cách những giải thưởng kia xa lắm, nhưng Tiền Tâm Nhất vẫn bị chọc trúng điểm cười, vừa cười rung vai vừa bưng bát của mình vào trong bếp. Một lát sau anh ra ngoài cầm cặp táp và áo khoác vắt trên sofa lên, nói tạm biệt rồi ra ngoài. Trần Tây An đập một quả trứng, chậm rãi lăn nó trên bàn, cụp mi với vẻ suy tư.
Cân nhắc theo góc độ cẩn thận, trước khi lấy được chứng cứ xác thực, hắn không định nói cho Tiền Tâm Nhất biết chuyện vẫn còn tồn tại một bản vẽ khác. Vu khống chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Huống hồ tính tình Tiền Tâm Nhất chẳng ra làm sao, anh mà nóng lên thì chưa biết chừng còn đánh cả Cao Viễn cũng nên.
Nhưng hắn sẽ dốc hết sức để điều tra, tính cách của Tiền Tâm Nhất quá thẳng thắn không được các lãnh đạo thích là một chuyện. Mặt khác, hắn không ngờ thành kiến của Hách Kiếm Vân với Tiền Tâm Nhất lớn tới mức độ không chấp nhận hòa giải mà bắt buộc anh phải từ chức, chắc hẳn trong đó không thể thiếu phần công lao của hắn, hắn cũng vô cùng xin lỗi Tiền Tâm Nhất.
Hắn ngồi ở nhà suy nghĩ nửa ngày trời, điểm bắt đầu duy nhất chỉ có Triệu Đông Văn mà thôi. Cứ coi như Triệu Đông Văn bằng lòng làm một người đàn ông chân chính, cũng có thể thuyết phục Cao Viễn, nhưng chuyện đó thì có ích gì, vẫn chỉ là lời nói từ một phía không có chứng cứ. Tuy nhiên, hắn vẫn sẽ đi tìm chứng cứ, hắn nhất định phải tận tai nghe được sự thật.
Có đánh chết tổng thầu cũng sẽ không chịu thừa nhận, hi vọng vào chủ đầu tư cũng rất xa vời, cho nên khả năng rửa sạch được oan khuất thấp tới mức như một kỳ tích. Song, nếu như hắn đã tiếp xúc được với sự thật, cũng chứng minh đó là ý trời, chuyện sau này chẳng thể lường trước được.
Bỗng dưng hắn lại muốn tới công trường biệt thự xem thử bây giờ nó đã thế nào rồi.
Biệt thự nằm sâu trong công viên, dọc theo đường lớn là đường cao tốc tới sân bay, nếu không nhìn thấy dấu vết của cẩu tháp màu vàng lộ trên đỉnh của tán cây xanh thì muốn tìm tới nó cũng khó.
Trần Tây An đi vào làn đường sụt lún vì xe vận tải, xuống xe thì gặp phải hàng rào chắn tự động co duỗi. Bình thường nó chỉ mở ra khi có xe vận chuyển xi măng, cát, đá. Hắn vòng qua hàng rào chắn có như không có, đi vào từ cánh cửa nhỏ dành cho công nhân.
Thời điểm căn biệt thự chính còn đang trong quá trình xây dựng, bên ngoài còn dùng tôn quây quanh phạm vi làm việc, lắp thêm cánh cửa sắt, nhân viên phải báo đơn vị và đăng ký mới được vào. Một là để tiện quản lý, hai là đề phòng vật liệu xây dựng bị ăn trộm.
Nhưng trước lúc Trần Tây An nghỉ việc, vì phải đào hồ cảnh quan nhân tạo, nơi nơi đều là hố, rất nhiều bộ phận rào xung quanh đã bị tháo dỡ. Cho nên bây giờ chỉ cần hắn vào được công viên, có đi dạo quanh đây một vòng cũng chẳng thành vấn đề.
Hắn đi theo con đường quen thuộc đến trước một tòa nhà màu vàng nhạt. Mặc dù chất lượng thi công không được như ý, tuy nhiên thoạt nhìn nó vẫn vô cùng sang trọng, hệt với hình ảnh phối cảnh Tiền Tâm Nhất đã đưa ra. Nhưng sau khi xây dựng xong, có lẽ kiến trúc sư sẽ trở thành Cao Viễn, hoặc Trần Nghị Vi, tóm lại sẽ chẳng mang tên Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An đi dọc theo con đường xi măng, vòng quanh nó 180 độ ngược chiều kim đồng hồ. Hắn nổi hứng đến đây, đến rồi lại không biết ngắm nó có tác dụng gì.
Dẫu vậy, người ta có một câu “vô tình cắm liễu, liễu nở hoa”, hắn tới đây một chuyến không hẳn là phí công vô ích. Lùi xe khỏi đoạn đường chở nguyên vật liệu, khi đánh tay lái đi lên đường gom, qua gương chiếu hậu hắn quan sát thấy hàng rào được điều khiển từ xa thu vào, một chiếc xe Haval lao ra, thấy hắn đang chặn đường thì lập tức bấm ba hồi chuông, tiết tấu vô cùng vội vã.
Xe Trần Tây An và đường gom đang hình thành một góc nhọn, muốn nhường đường cũng phải xoay thẳng đã, hắn mới đánh tay lái, người ngồi trên xe Haval đã ló đầu ra, hét lên với hắn:
– Mẹ kiếp! Có biết lái xe không vậy, nhanh lên, ông đây đang vội!
Trần Tây An tự động lờ đi những nội dung hạn chế độ tuổi, chỉ cảm thấy giọng của người này quen quen. Hắn vừa cau mày suy nghĩ, vừa ló đầu ra nhìn về phía sau.
Người đàn ông mập mạp trong xe Haval nhìn thấy hắn thì sắc mặt nháy mắt thay đổi, nhiệt tình cười nói:
– Ơ kỹ sư Trần à, xin lỗi xin lỗi, tôi không biết là cậu, cậu tới họp dự án à.
Sau khi Tiền Tâm Nhất đi, người tiếp quản dự án biệt thự là Trần Nghị Vi, bởi vì trước nay Trần Tây An không phụ trách xã giao, cho nên chuyện hắn xin nghỉ việc cũng không được thông báo. Giám đốc Phạm không biết chuyện cho nên mới hiểu nhầm.
Trần Tây An vui vẻ, nhầm thì nhầm vậy. Hắn gật đầu khẽ cười:
– Chào Giám đốc Phạm nhé, anh đợi một lát, tôi sắp xong đây rồi.
Hắn vừa nói vừa lùi xe, giám đốc Phạm hận không thể cho mình ăn tát. Bây giờ anh ta đang rối rắm không biết phải làm sao, thấy Trần Tây An thì mắt sáng lên, có lý nào để hắn đi dễ dàng đến thế. Anh ta vội vàng tháo đai an toàn nhảy xuống:
– Kỹ sư Trần, cậu chậm đã, tôi không vội, không vội.
Anh ta vừa nói vừa chạy nhanh như chớp tới bên cửa xe Trần Tây An, cúi người cười rạng rỡ:
– Này…kỹ sư Trần, tôi có hai vấn đề, có thể… phiền cậu xem giúp tôi được không? Thực sự ngại quá, trưởng phòng Tiền không có ở đây, hình như còn đổi cả số điện thoại nữa. Sếp Trần bên cậu cũng có vẻ rất bận rộn.
Trần Tây An chợt nhớ vào dịp Tết giá rét năm vừa rồi, hắn và Tiền Tâm Nhất đã tới công xưởng của người này một chuyến, giúp anh ta xem mẫu của chân trụ đá. Trước đây anh ta có rất nhiều vấn đề, chẳng qua đều làm phiền tới Tiền Tâm Nhất. Thoạt nhìn Tiền Tâm Nhất là người mất kiên nhẫn nhất trên thế giới này, ấy vậy mà vẫn chịu xem giúp cho anh ta.
Kỳ thực Tiền Tâm Nhất vẫn chưa đổi số, vì anh ngại phiền. Tuy nhiên có lẽ giám đốc Phạm đã liên lạc với anh trong thời gian anh ra nước ngoài, cho nên mới hiểu lầm như vậy.
Thực ra đều là những vấn đề nhỏ nhặt, một khi mở miệng ra sẽ nhờ vả lại thành hết vấn đề này đến vấn đề khác. Trần Tây An không thích kiểu người như vậy, đây cũng chính là điểm hắn không bằng được Tiền Tâm Nhất. Mặc dù không tới mức đẩy những chuyện không liên quan tới mình ra xa nhưng hắn sẽ không trả lời. Dẫu vậy, nể mặt “trưởng phòng Tiền”, hắn cũng gật đầu.
Giám đốc Phạm mang cả bụng tức tối không có chỗ nào để tiết. Mở miệng ra không nhắc tới những vấn đề cấp bách mà toàn là chuyện mâu thuẫn vụn vặt trong dự án này. Trần Tây An hứng thú lắng nghe, việc thuận tay giúp đỡ này nhận được báo đáp phong phú ngoài dự kiến.
Giám đốc Phạm không thích tổng thầu, nhất là Trương Hàng được sếp Nhiếp đầu trọc tin tưởng. Gần đây tâm trạng Trần Thụy Hà không tốt, người tốt biến thành người xấu, theo dõi sát sao từng công đoạn, dường như đặc biệt soi mói tổng thầu. Vì chuyện giữ ấm mà đã dạy dỗ Trương Hàng tận mấy lần.
Quản lý Phạm cảm thấy chuyện này là nhắm vào tổng thầu, đương nhiên Trần Tây An cũng nghe được ra điều ấy. Trần Thụy Hà luôn rất khôn khéo, không có lý do gì lại xé rách mặt như vậy, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, tổng thầu cũng do Hách Kiếm Vân tự tìm tới, anh ta bảo vệ Lão Diêu thì chắc hẳn cũng phải kiêng dè sếp Nhiếp.
Hành động nhắm vào bất bình thường của Trần Thụy Hà khiến Trần Tây An phải để tâm tới. Hắn vừa nghĩ dành ra thời gian thích hợp đến gặp Trần Thụy Hà, vừa nhờ Quản lý Phạm theo sát Trương Hàng trên dự án.
Quản lý Phạm nhướng mày, Trần Tây An giả vờ như mình vẫn còn làm việc ở GAD:
– Trước đây anh ta và Tâm Nhất có mâu thuẫn, trong quá trình hợp tác luôn chĩa mũi nhọn vào cậu ấy. Mặc dù Tâm Nhất đã nghỉ việc nhưng tôi sợ Trương Hàng sẽ giận cá chém thớt lên công ty.
Trần Nghị Vi sẽ không quan tâm tới mấy vấn đề linh tinh như chiều cao chống thấm của mái nhà không đủ. Giám đốc Phạm tới tìm anh ta mười lần thì tới tám lần anh ta đáp lại với lý do “Là vấn đề thi công xây dựng, anh tới tìm bọn họ”. Mặc dù sự thực đúng là như vậy, song nếu vào Tiền Tâm Nhất thì anh sẽ đưa cho anh ta đề nghị, bảo anh ta đề cập với bên thi công.
Giám đốc Phạm vô cùng mong Tiền Tâm Nhất vẫn còn làm việc ở dự án, nghe nói để giúp đỡ anh cho nên đồng ý luôn chẳng do dự gì.
***
Buổi sáng Trần Tây An đi xem biệt thự, chiều nay người của hắn sẽ tới tứ hợp việc họp.
Đây là một căn tứ hợp viện độc lập, diện tích nhỏ, thời gian thiết kế cũng ngắn. Tiền Tâm Nhất mang theo mặt chính đỉnh cao của anh tới công trường, khi chiếu lên màn còn vô cùng đắc ý.
Bản vẽ của anh rất ít chỗ sai sót, trình bày cũng lưu loát từ cửa thùy hoa đến sảnh tiệc thủy tinh mà không vấp một chút nào. Anh có thời gian làm phương án tỉ mỉ, cũng chỉ ra những yêu cầu cứng ngắc và không quá thiết thực của chủ đầu tư, còn đính kèm thêm phương án đề nghị căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của mình. Vừa nhìn đã biết ngay có kinh nghiệm trong nghề.
Chủ đầu tư vô cùng hài lòng với bản báo cáo này, ông chú bạc tóc mai ngồi cạnh cửa còn hỏi thăm tên anh là gì.
Tứ hợp viện không phải dự án quan trọng, chỉ đơn thuần do Myles thuận tay mua ân tình ở xa mà thôi. Chủ đầu tư dự án này chính công ty Cổ phần Phương Dung làm bá chủ đầu tư ở khu đường vành đai hai phía Tây thành phố. Để đảm bảo không có gì sai sót, trước lúc ký hợp đồng, Myles đều đích thân ra tay, Tiền Tâm Nhất chỉ làm ô sin xách máy tính, hôm nay mới chính thức giới thiệu bản thân.
Ông chú ngồi trên chiếc ghế được thêm tạm thời. Mặc dù Tiền Tâm Nhất không giỏi quan sát sắc mặt nhưng vẫn nhìn ra địa vị của người này không hề thấp. Anh đưa danh thiếp bằng cả hai tay, đối phương cũng đưa lại cho anh một tấm, ông nở nụ cười nhạt trên gương mặt với đường pháp lệnh hằn khá sâu:
– Cậu bạn được lắm, rất có tâm.
Tiền Tâm Nhất ngại ngùng, mỉm cười nói cảm ơn. Anh nhìn lướt qua danh thếp, lập tức kinh ngạc: Giám sát, Trạch Nham.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất không phải người phụ trách tứ hợp viện, nhưng bởi vì chẳng ai muốn cho nên Myles mới nhét cho anh.
Mọi người đều không muốn làm, đầu tiên bởi vì nó nhỏ, thứ hai nữa là vì những người khác ít nhiều đều đang có trong tay dự án cần phối hợp, không giống người mới như anh. Vấn đề cuối cùng, cũng chính là vấn đề quan trọng nhất, cổ đông cấp cao của Phương Dung có không ít kỹ sư cao cấp. Dự án mà ông lớn xuất thân từ ngành kiến trúc bỏ tiền đầu tư, một là không làm, đã làm thì phải làm cho tốt nhất.
Thế nào mới là tốt nhất? Tốt nhất của mọi người không giống nhau, hơn nữa Myles còn gây áp lực lớn, cái gì mà thành bại chỉ dựa vào thời khắc này, bản vẽ còn chưa xong đã dọa người ta sợ mất hết tự tin rồi. Tiền Tâm Nhất bị chị ta đẩy lên sàn, mặc dù không tin vào những lời ngon ngọt của chị ta nhưng anh vẫn nhận.
Anh không thích cách nói chuyện giật gân của Myles. Nhà là người khác xây, song bản vẽ là do anh vẽ, anh sẽ không qua loa với công việc của mình. Còn về phần chủ đầu tư chọn hay không chọn, thực ra trong lòng mọi người đều rõ cả, quan trọng ở chỗ Myles có kéo được mối quan hệ này không.
Ngoài ra, anh bằng lòng nhận dự án nhà nhỏ không ai thèm cũng vì một nguyên nhân khác. Sau khi trải qua chuyện mái lấy ánh sáng của dự án biệt thự, hơn ai hết, anh hiểu cái cảm giác “không thể tin nổi” đáng sợ cỡ nào. Kỳ thực dự án tứ hợp viện khép kín đối với anh mà nói thì vừa đúng lúc, nó giống như thời kỳ quá độ vậy.
Con cá lớn của Myles ở ngay trước mặt, vậy mà Tiền Tâm Nhất chỉ xem danh thiếp sau đó gọi một tiếng sếp Trạch, giải đáp xong những thắc mắc thì đi thẳng luôn. Hôm sau Myles hỏi thăm tình hình buổi báo cáo, anh trả lời một câu “tạm được”. Chờ lần tiếp theo Myles tới công trường, gặp được sếp Trạch tôn kính ngó về sau lưng mình, còn hỏi tăm tại sao cậu bạn họ Tiền không tới, chị ta mới dâng lên xúc động muốn đánh chết Tiền Tâm Nhất.
Chị ta luôn nghĩ quá nhiều, lần này cũng không ngoại lệ, chị ta thầm nghĩ: Cổ đông lớn của Phương Dung chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình chèn ép cấp dưới, lúc làm việc thì để cậu ta đi một mình, lúc nhận công thì lại không cho cậu ta gặp người khác.
Hết chương 81