• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***
Bữa tối ăn lẩu, rổ rau bày khắp xung quanh

Dương Giang rất có vẻ rụt rè của người làm khách, cắm nồi nước sôi xong là ngồi vắt chân ngoài phòng khách đợi ăn chực.

Khịt mũi khinh thường trước hành vi của anh ta, Tiền Tâm Nhất vào bếp làm con ong chăm chỉ. Kết quả bởi vì quăng túi và lá rau khắp nơi, khiến người mắc bệnh sạch sẽ nhẹ như Trần Tây An không có chỗ đặt chân, cuối cùng cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ phụ trách một vài công tác vận chuyển.

Dương Giang nhìn Tiền Tâm Nhất đi qua đi lại giữa phòng bếp và bàn ăn, bị Trần Tây An lải nhải vi cái tật xấu ăn vụng mãi không chịu sửa, hai người này cứ khoe tình cảm như thể không có anh ta ở đây. Anh ta vừa đố kị, vừa cảm thấy hai người này sống qua ngày cũng không tệ. Tính cách của Tiền Tâm Nhất khi ở nhà tốt hơn nhiều so với lúc làm việc.

Chờ khi tất cả tập trung đầy đủ, ba người chạm nhẹ lon bia, nói câu mời nhau ăn lẩu sau đó bắt đầu giành nhau tiêu diệt sạch những miếng thịt dưới nồi canh.

Trước khi ăn Tiền Tâm Nhất còn cảm thấy lượng thức ăn bọn họ mua như cho heo ăn, kết quả chạm tới chạm lui, chờ đến khi Trần Tây An khát không chịu được đứng dậy cắt một đĩa cam ăn cho thanh miệng, đồ ăn đã bị càn quét gần hết rồi.

Dương Giang xoa xoa cái bụng bầu bốn tháng của mình, bắt đầu lượn lờ quanh phòng. Tiền Tâm Nhất thu dọn bát đũa, Trần Tây An không chịu nổi cái đống hỗn độn này, không thèm quan tâm.

Dương Giang đi qua cửa phòng ngủ, bỗng dưng nhớ ra trong hòm thư công ty bọn họ có một bản vẽ cần kiểm tra, cho nên bước vào dùng nhờ máy tính.

Anh ta và Trần Tây An là bạn chí cốt, cho nên mượn dùng đồ không cần phải nói. Kết quả vừa di chuột đã nhìn thấy thiết kế phác thảo của Trần Tây An, anh ta lập tức phóng to lên. Kết cấu này rất có sức hút, cũng có sức chấn động mạnh, lạ lùng bắt mắt.

Nhìn thói quen đặt tên, Dương Giang biết ngay là bản vẽ của Trần Tây An. Anh ta cười cười, cảm thấy dường như thiết kế của Trần Tây An đã… phóng khoáng hơn trước, đây là một hiện tượng tốt.

Anh ta thu gọn giao diện tới mức nhỏ nhất, đăng nhập vào email của công ty mình, kiểm tra email và trả lời xong thì vòng về phòng khách, đi loanh quanh hai vòng không nhịn được khen ngợi bản vẽ của Trần Tây An:

– Trần Tây An này, bản vẽ trên máy tính là phòng triển lãm hả? Đỉnh thật đấy, dự án ở đâu vậy?

Dương Giang mới vào làm việc cho một công ty hệ vách kính, cần phải lần theo dấu vết những dự án thiết kế sắp khởi động.



– Không phải. – Trần Tây An tắt vòi nước đi, chẳng hề có ý định giấu giếm người đang lau bàn xử lý nguyên liệu đứng bên cạnh – Ở thành phố A, khu Tài chính của tập đoàn Kim Mậu, ông có biết không?

Tiền Tâm Nhất sững người, đầu tiên không ngờ rằng nó là một mảng nhỏ trong phương án thiết kế khu Tài chính, thực sự không ngờ rằng tiến độ của bọn họ đã đạt tới bước này.

Dương Giang “ồ” một tiếng, dường như đã hiểu ra:

– Dự án lớn như vậy tất nhiên là tôi biết rồi, tôi thích nhất kiểu nhà giàu này đấy, không thiếu tiền, tất cả đều dễ nói chuyện. Khi nào kết thúc giai đoạn đấu thầu thì ông thông báo cho tôi một tiếng, tôi cần phải liên lạc với viện thiết kế.

Trần Tây An ừ một câu, Dương Giang nhận được đáp án mình muốn, sờ lần quả táo lên cắn một miếng, thấy Tiền Tâm Nhất xách túi rác đi đổ mới hỏi một câu như thể sực nhớ ra:

– Tâm Nhất, bản vẽ của cậu đâu, cho tôi ngắm tí được không?

Tiền Tâm Nhất mở cửa đặt túi rác bên ngoài, không biết nên giải thích sao về chính sách coi đồng nghiệp là kẻ địch của JMP, chỉ đành nói thật:

– Tôi còn chưa bắt đầu vẽ.

Dương Giang chủ quan cho rằng đây là dự án lớn, chắc chắn toàn bộ công ty sẽ phải dốc hết sức tham gia, nghe vậy thì tỏ ra bội phục:

– Người từng làm trưởng phòng quả nhiên bình tĩnh, tôi thấy bản vẽ mặt ngoài của Trần Tây An cũng được tương đối rồi đấy.

Tiền Tâm Nhất nói chuyện này thì liên quan quái gì đến bình tĩnh, nhưng anh vẫn im lặng gánh trên lưng lời tâng bốc với phong phạm của một vị đại tướng, bởi vì càng giải thích càng thêm loạn.

Trần Tây An luôn cảm thấy Dương Giang có tố chất làm gậy ngoáy phân chó, bèn đuổi anh ta về:

– Qua chín giờ là tuyến đường xuôi bắt đầu kẹt rồi đấy.

Dương Giang xoay cổ tay xem giờ, ngáp một tiếng, biểu cảm có vẻ không muốn nhưng vẫn phải mặc áo vào:

– Mới đó mà đã tám rưỡi rồi, đậu má, tôi phải đi đây.

Tiễn anh ta đi rồi, hai người ngồi trong phòng khách đưa mắt nhìn nhau, Tiền Tâm Nhất cảm thấy khó hiểu:

– Anh nhìn em làm gì?

Trần Tây An cười cười:

– Xem em có để ý hay không, vừa rồi Myles dẫn em tới thành phố A đúng không?



Tiền Tâm Nhất ăn no là buồn ngủ, anh ngáp một tiếng:

– Em ăn no rửng mỡ à mà để ý chuyện này, anh nói với em cũng chẳng có tác dụng gì. Lúc anh biết thì nhóm trưởng của anh cũng chuẩn bị xong mấy vòng rồi ấy chứ. Em đoán được từ lâu rồi, tuy vậy em vẫn rất bất ngờ khi nhìn thấy thiết kế của anh, tiến độ còn nhanh hơn em tưởng tượng.

– Em đoán sai rồi. – Trần Tây An đi tới sofa ngồi xuống, vỗ vỗ vào chỗ cạnh mình – Anh Nguy đã cung cấp thông tin này cho Vic. Anh ấy đi xét thầu hộ quản lý Đặng, cậu ta uống rượu lỡ miệng nói ra.

Tiền Tâm Nhất ngồi xuống, vốn dĩ đã dựa vào sofa, ấy vậy mà qua nửa phút lại bất thình lình bật dậy, trừng mắt nhìn Trần Tây An với gương mặt kinh ngạc:

– Vậy nên Vương Nguy mới đề nghị em chuyển nhóm?

Trần Tây An:

– Chắc vậy.

Trái tim Tiền Tâm Nhất ấm dần, có lẽ anh đã từ chối một cơ hội hiếm có, nhưng dẫu sao anh cũng nhận lấy lòng tốt của Vương Nguy:

– Anh cảm ơn… thôi để em tự đi.

***

Myles lập tức mở cuộc họp, tập trung vào một số báo cáo thẩm tra mà chị ta đã copy được từ chỗ Phó Chủ tịch.

Về cơ bản thì không khác nhiều so với tài liệu mà Vic nắm trong tay. Chị ta thuyết minh giới thiệu đơn giản về dự án theo cách mà chị ta đã quen thuộc. Sau khi đưa ra những yêu cầu xây dựng thì nhanh nhẹn phân chia nhiệm vụ cho mỗi thành viên trong nhóm.

Tiền Tâm Nhất phụ trách phương án khối tháp, khu triển lãm đi kèm được phân cho kỹ sư Lý. Myles nói rằng trong vòng hai tuần phải nhìn thấy thành quả khái niệm ban đầu, sau khi tan họp mọi người bắt đầu trầm tư suy nghĩ.

Tiền Tâm Nhất gặp một vấn đề không thể khống chế, bởi lẽ sau khi biết được khu triển lãm mà Trần Tây An thực hiện là khu vực mặt tiền của tòa khối tháp này, tư duy của anh luôn dựa vào đó. Khu vực nhầm lẫn tư duy này vô cùng nguy hiểm. Ý tưởng của anh bị quấn theo khu triển lãm tam giác của Trần Tây An, tất cả những thứ làm ra đều giống như dựa làm áo cưới cho nó, nhưng khối tháp vốn dĩ là một sự tồn tại độc lập và ổn định.

Thời gian quá ngắn, yêu cầu quá cao, ý tưởng của kỹ sư Lý vẫn chẳng có tiến triển gì. Tiền Tâm Nhất nóng lòng muốn thoát khỏi khái niệm đậm chất chấn động kia, song chẳng tìm được linh cảm nào chấn động hơn, thoạt nhìn anh vô cùng phiền muộn.

Mặt ngoài của anh hoàn toàn chẳng ra đâu vào đâu, chỉ có thể ngày đêm suy nghĩ, có đôi lúc thức đến rạng sáng vẫn chẳng ngủ được, cơ thể vô cùng mệt mỏi, song trạng thái tinh thần xuất hiện sự hưng phấn lạ thường, các đường ngang dọc không ngừng chạy trong đầu.

Dường như có ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt cơn mệt mỏi tạm thời trong lòng anh, bao nhiêu năm qua anh chỉ vẽ cùng một tòa nhà, lần này anh muốn vẽ ra một tòa nhà hoàn toàn khác, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Trần Tây An nhận ra sự khác thường nơi anh, hai người nói chuyện với nhau, nói xong cũng không đưa ra được cách giải quyết, mỗi người đều phải dựa vào chính bản thân để trải qua thời kỳ khó khăn. Để giảm bớt ảnh hưởng lên anh, Trần Tây An chuyển máy tính case của mình vào trong phòng tập, ngày nào hắn cũng tăng ca ở đây, không muốn để Tiền Tâm Nhất nhìn thấy mấy thứ liên quan đến bản vẽ.

Mỗi ngày Tiền Tâm Nhất đều căng não, không biết bản thân đang nghĩ gì, cũng không biết bản thân mình muốn gì, nhưng anh đang đợi, đợi thời khắc phá vỡ thế cục bế tắc này.



Thời khắc này đến cũng không chậm, ngay vào trước trận tuyết đầu tiên của mùa đông này. Hôm ấy Tiền Tâm Nhất tan làm, đúng lúc nhìn thấy bảo vệ trèo lên cây, nhanh nhẹn cưa đứt cành cây trụi lủi, thứ gì đó màu nâu đen từ rơi rào rạt từ trên cây xuống chân anh. Một suy nghĩ vụt qua đầu Tiền Tâm Nhất, anh nắm bắt ngay thứ cảm giác lóe lên rồi biến mất này.

Cành cây dư thừa thì phải cắt đi, còn ý tưởng không thể lờ đi thì phải dùng một thứ mạnh mẽ hơn để che lấp nó.

Tiền Tâm Nhất quyết định phải đưa ra bản vẽ khu triển lãm để mình xem trước.

Trạng thái quyết tâm và do dự khác nhau rõ ràng, Trần Tây An chỉ cần liếc mắt thôi là nhận ra. Thấy Tiền Tâm Nhất hưng phấn về nhà, hắn biết ngay có lẽ anh đã tìm được bí quyết cho mình rồi.

Tiền Tâm Nhất chạy về nhà mình chuyển bộ máy case qua đây, đặt trong phòng ngủ, chiếm lấy vị trí trước đây của Trần Tây An, dẫn đến việc khi tan làm về nhà rồi mà vẫn còn như đi làm. Anh ở trong phòng ngủ, Trần Tây An ở phòng tập thể hình. Hai người không làm phiền, không tham gia vào chuyện của nhau, cả cơ thể và tư duy đều được tách rời, ai cũng thủ trước máy tính, góp phần thêm viên gạch vào thiết kế của mình.

Những ngày tháng này rất im lặng, nhưng không ai cảm thấy cô đơn, sau khi rời khỏi máy tính, bọn họ lại nằm chung một chiếc giường, trước lúc cảm giác mới mẻ này qua đi, thời gian duy trì cũng chẳng được dài lâu.

Mô hình khu triển lãm của Tiền Tâm Nhất là một chú bướm vỗ cánh bay, ý tưởng này đã xuất hiện thoáng qua trong lúc anh rảnh rỗi vẽ vời linh tinh trước khi khởi hành đến Dubai. Khi anh quyết định phải vẽ một khu triển lãm cho mình trước, linh cảm đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là nó.

Trong những thiết kế anh đã từng thực hiện, chưa có thiết kế nào sử dụng độ cong mềm mại thế này, dường như hoàn toàn đi ngược lại với tòa tam giác nghiêng của Trần Tây An. Mặt thủy tinh hình hyperbol dần biến thành nửa hình ellipse, khung thép mảnh sơn màu trắng, kết hợp thành cơ thể và cánh của chú bướm, phần đầu hình thành lối vào, hướng về phía quảng trường trũng xuống.

Lần này anh tạm thời vứt bỏ tính thi công, chỉ chuyên tâm vào hiệu quả thẩm mỹ hớp hồn người xem. Bởi vì Myles đã cường điệu hết lần này đến lần khác, thứ mà nhà đầu tư muốn là phải đẹp. Anh đã tiêu tốn rất nhiều tâm huyết vào chú bướm, cho nên nó cũng đẹp khiến người ta rung động, đúng như ước nguyện ban đầu của anh, đuổi kiến trúc “tro tàn lại cháy” của Trần Tây An ra khỏi não.

Bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới bắt đầu thiết kế khối tháp của mình, nguyên vật liệu chính sẽ chẳng bao giờ thay đổi, chủ yếu gồm đá tự nhiên và thủy tinh, tỉ lệ và tạo hình trở thành mấu chốt.

Gần như trong cùng một thời gian anh phải hoàn thành thiết kế của hai khu chức năng, chờ khi điều chỉnh xong tỉ lệ và cảm giác mặt ngoài của khối tháp, cả tinh thần và thể lực của anh đều bị ép tới mức cực hạn. Khoảnh khắc anh đứng dậy, tim chợt quặn thắt, thời gian rất ngắn, nhưng cảm giác vô cùng rõ ràng.

Tiền Tâm Nhất ngủ nguyên đêm, cả người như được sống dậy. Anh và Trần Tây An cùng nhau đi làm, chuẩn bị cho cuộc họp nộp bản thảo ngày hôm nay.

Hết chương 87

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK