• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương án thảo luận của vấn đề “đội mũ xanh” khó nhằn là: Không có cách giải quyết.

Rõ ràng là không thể đổi sang kính khác lúc này được, chỉ đành lựa chọn đề nghị mà ngay từ đầu Tiền Tâm Nhất đã đưa ra trong cuộc họp, làm thêm một vòng mái che nắng thừa thãi với đường nét tinh tế, tạo hình uốn lượn, có lẽ sẽ mang lại hiệu quả lấn át sự chú ý với mái nhà kia.

Chủ đầu tư rối rắm mấy ngày cuối cùng cũng đồng ý, sau đó bắt đầu suy nghĩ về việc thêm mái che nắng kiểu dáng thế nào mới được. Vì lẽ đó “ngày kia” của Tiền Tâm Nhất trở thành “ngày kia của tuần sau”.

Anh bị quấn chân ở thành phố A, dẫu vậy, cuộc sống sinh hoạt và làm việc bình thường hơn trước đây nhiều. Chủ yếu là anh mang máy tính nhưng cũng không cần phải vẽ, cùng lắm chỉ tra các tiêu chuẩn, trả lời nghi vấn của đơn vị thi công, bởi vì Trần Tây An đã xử lý ổn thỏa mọi việc rồi.

Đáng tiếc Trần Tây An chỉ có một, những người khác không tỉ mỉ được đến vậy.

Mỗi ngày Cao Viễn đều gọi điện thoại hỏi thăm đến bao giờ anh mới về, nói Trần Nghị Vi đã dựa vào mối quan hệ của mình để bước vào đấu thầu một dự án cao cấp mang tính dấu mốc. Ông ta muốn thành lập một tổ hành động đặc biệt, từ người phụ trách tới nhân viên thiết kế đều lấy từ những vị trí cao cấp nhất của công ty và tự mình dẫn đầu. Cao Viễn muốn Tiền Tâm Nhất trở về giành một vị trí, Tiền Tâm Nhất nghe thấy mà khiếp sợ.

Mặc dù Cao Viễn là chuyên gia, song ông ta đã không thể chạy dự án nữa rồi. Tiền Tâm Nhất không thể tưởng tượng được ông ta sẽ dẫn đầu và đưa ra sản phẩm đến chiếc ốc vít cũng có giá thành nhập khẩu từ Đức, cao cấp quá mức khiến chủ đầu tư hoang mang, còn tưởng rằng mình đang đầu tư vào trạm chuyển đổi không gian ấy chứ.

Vương Nhất Phong cũng giục hắn gấp như đi ẻ, mặc dù đã có Trần Tây An tiếp nhận công tác phối hợp giai đoạn sau dự án ở Greenland, anh ta cũng cảm thấy Trần Tây An đáng tin, nhưng anh ta vẫn có thói quen gọi Tiền Tâm Nhất đến xử lý những chuyện đã rồi. Anh ta năn nỉ ỉ ôi đòi hẹn cho bằng được Tiền Tâm Nhất trên công trường vào thứ năm, không gặp không về. Dẫu vậy, một cơn bão bất chợt ập đến khiến Tiền Tâm Nhất bị kìm chân ở sân bay thành phố A vào đúng thứ tư.

Tất cả chuyến bay đều tạm dừng, ngoài kia mưa như trút nước. Sân bay chật ních người, có một số hành khách khó tính bắt đầu nổi nóng, yêu cầu hãng hàng không phải bồi thường theo quy định, cãi nhau ầm ĩ hết cả lên.

Tiền Tâm Nhất rúc vào một góc, cưỡng ép đôi mắt đọc tiểu thuyết trinh thám, nhưng chẳng thể đọc nổi nữa. Ngoại trừ công việc ra, Tiền Tâm Nhất chẳng bao giờ dùng QQ để chat, cho nên giờ cũng chẳng đụng đến, cũng không tải phim để xem, chỉ có thể cầm điện thoại ngồi chán chết.

Bên cạnh anh là một cặp đôi trẻ tuổi, cô gái cắm tai nghe dùng điện thoại xem phim, chàng trai dáng người không cao, khuôn mặt cũng rất bình thường, Tiền Tâm Nhất chú ý tới cậu ta chỉ vì một chi tiết nhỏ.

Cậu ta nhét vào tay bạn gái hết món này đến món khác của KFC như bánh nướng nhân đậu đỏ, ngô que, gà miếng. Cô gái xem say mê, ánh mắt chẳng hề dao động, chỉ dựa vào xúc giác của tay để lấy đồ ăn.

Lúc đưa đồ uống qua, chàng trai chợt rụt về, mở nắp lên khuấy một lúc mới đóng nắp lại đưa qua cho cô. Cô gái chẳng hề nhận ra, chỉ cười híp mắt nhìn màn hình điện thoại, thuận tay đưa ống hút lên miệng ngậm.

Tiền Tâm Nhất chấn động như bị sét đánh, chợt nhớ tới Trần Tây An.

Trần Tây An giống như chàng trai lặng lẽ làm nguội đồ uống kia. Hắn có làm gì thì cũng chỉ im lặng không lên tiếng. Ngoại trừ thỉnh thoảng nói mấy câu còn không thể coi như lời nói đùa kia. Cô gái này có thể yên tâm hưởng thụ dù sao cô ấy cũng là bạn gái, vậy còn anh thì sao?

Nếu hai bên đĩa không cần bằng, thì cán cân sẽ chợt lên chợt xuống, nếu như chênh lệch quá lớn sẽ nghiêng hẳn về một bên. Chẳng cần biết chuyện gì đi chăng nữa đều không thể thoát khỏi quy luật của quả cân của chiếc cân. Tình thân, tình bạn, tình yêu cũng vậy.

Đúng là anh có ấn tượng tốt với Trần Tây An, thậm chí trong tiềm thức anh còn rất thích, nhưng tình cảm thích ấy còn nằm dưới nhân sinh quan của anh một bậc. Bởi vậy anh không thể đột phá chướng ngại tâm lý này.



Cộng thêm những ngày tháng bình yên không sóng gió, chỉ cần không phải dạng biến thái thì đâu ai thích lên núi đao xuống biển lửa, sống tạm bợ qua ngày là cách sống bình thường nhất, anh cho rằng như vậy cũng tốt, chẳng cần thiết phải thay đổi.

Thực ra tâm thái của anh rất bình thường, vậy mà anh lại cảm thấy bản thân mình thật không biết xấu hổ.

Trước khi một cặp đôi chính thức bên nhau đều sẽ trải qua một khoảng thời gian mập mờ hơn bạn bè bình thường nhưng không thân mật như người yêu. Nguyên nhân thôi thúc bên được theo đuổi đồng ý lời tỏ tình có lẽ chỉ là một bó hoa nhân ngày lễ tình nhân hoặc một buổi sinh nhật đã được lên kế hoạch từ rất lâu, tóm lại một chút kích thích bất thường trong cuộc sống bình thường sẽ khiến người ta nháy mắt mất đi năng lực suy nghĩ.

Ngày hôm sau chuyến bay vẫn chưa thể khởi hành, hết cách, Tiền Tâm Nhất chỉ đành gọi điện thoại cho Trần Tây An, bảo hắn đi hộ mình. Trần Tây An nói với anh không phải vội về, đợi khi nào thời tiết tốt hẵng hay. Tiền Tâm Nhất lại gọi cho Vương Nhất Phong giải thích nguyên nhân, bên kia chửi anh sa sả, song cuối cùng bổ sung một câu “lên đường bình an”.

Chẳng bao lâu sau, khi nhớ đến cuộc điện thoại này, Tiền Tâm Nhất đều cảm thấy vô cùng hối hận. Nhưng rất nhiều năm về sau, anh chỉ có thể nhìn nhận nó với một tâm trạng vô cùng phức tạp. Nó là một con dao hai lưỡi, dẫn tới một sự cố không thể né tránh, đồng thời đẩy anh về phía Trần Tây An.

Bốn giờ hai mươi phút chiều ngày thứ năm, anh có mặt ở sân bay thành phố C. Triệu Đông Văn theo Trần Tây An đến công trường thi công dự án Greenland, người đến đón Tiền Tâm Nhất là anh mập.

Hơn một tuần không gặp, anh mập vẫn mang gương mặt mập mạp ấy, dẫu vậy dường như người đã gầy đi nhiều. Lúc Tiền Tâm Nhất hỏi thăm, anh ta xoa xoa mặt, hoang mang “a” một tiếng. Trước đây anh ta có giảm 200g thôi cũng phải khoe khoang như thể trúng năm trăm triệu. Nhìn phản ứng bất thường của anh ta, Tiền Tâm Nhất đoán đến 80% chuyện có liên quan tới Lương Cầm và Trần Nghị Vi, nhưng anh không nói gì.

Đương nhiên là một người lãnh đạo thì phải có nghĩa vụ giải tỏa nỗi lòng cho nhân viên của mình, song chuyện anh mập yêu thầm Lương Cầm, Lương Cầm lại trồng cây si Trần Nghị Vi nằm ở mức độ khó quá cao khiến anh cũng bó tay chịu trói. Ngay đến cả tâm tư nho nhỏ của bản thân anh còn không không xử lý nổi đây này.

Trong xe thoang thoảng mùi xăng, bởi vậy mà Tiền Tâm Nhất cũng nảy sinh cảm giác ưu sầu. Gần đây phòng số 1 gió xuân phơi phới, quan hệ rối rắm, chẳng biết có xảy ra vấn đề gì không đây?

Vốn dĩ sau khi công tác quay lại có thể về thẳng nhà luôn, nhưng Cao Viễn nóng lòng không đợi được nên bảo Tiền Tâm Nhất tới công ty một chuyến. Tiền Tâm Nhất quăng điện thoại lên ghế sau, hỏi anh mập:

– Trong thời gian em đi không có chuyện gì chứ?

Anh mập bấm còi “pim pim”, mắng chiếc xe tạt đầu ngu, không quay đầu lại:

– Không có chuyện lớn nhưng cả đống chuyện nhỏ.

Tiền Tâm Nhất trưng ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe:

– Ví dụ như?

Anh mập châm chọc:

– Cậu cũng biết chuyện phó phòng Trần của chúng ta kéo được một dự án lớn rồi đấy, tháp lưng ong thế kỷ mới, còn chưa đâu vào đâu đã làm như trúng thầu rồi không bằng. Cái tên đó chỉ biết khua chiêng gióng trống rùm beng lên.

– Sếp Cao thế nào thì cậu lại càng rõ, nói gió thì chính là mưa, lập tức gọi trưởng phòng Trần, trưởng phòng Lôi tới, yêu cầu kỹ sư Trần phụ trách xây dựng mô hình kết cấu. Kỹ sư Trần nói thẳng kết cấu khu biệt thự còn chưa hoàn thành, đẩy chuyện này sang Trần Nghị Vi. Chắc chắn tên đó làm gì có bản lĩnh ấy, sợ rồi, cho nên hùa theo sếp Cao khen kỹ sư Trần dữ lắm. Bây giờ sếp Cao mới đang gây áp lực, nhưng kỹ sư Trần vẫn kiên trì không nhận, cậu mà về thì chắc lại đẩy lên cậu.

Trần Tây An thoạt nhìn thì quân tử đấy song cũng rất nham hiểm. Tiền Tâm Nhất không lo lắng hắn làm phản, còn rất vui với thái độ có đầu có cuối của hắn. Anh cười nói:

– Đẩy lên em á, vậy thì việc trong tay em đẩy cho ai làm bây giờ? Trường phòng Trần và trưởng phòng Lôi cũng bận lắm cơ mà, không ai lên tiếng gì à?

– Haiz! – Anh mập nói – Giao cho cấp dưới thôi, cứ làm tạm vậy đã, dù sao trong mắt sếp Cao, bản vẽ chúng ta hì hụi suốt hai tuần chỉ cần hai tiếng đồng hồ là xong, chuyện gì cũng đơn giản, dùng kinh nghiệm của chúng ta là đủ.

– Trong cuộc họp thường kỳ lần trước ông ấy còn mắng một số nhân viên trong công ty chúng ta đi làm thích thừa cơ lên mạng, buôn chuyện, không tích cực tiến thủ. Phòng 1 có mấy người ngồi ngoài, trừ anh Ngô thì đều bị chĩa mũi dùi lên mạng và buôn chuyện cả.

Tiền Tâm Nhất cau mày, cảm thấy Cao Viễn càng ngày càng quá đáng, nhưng ngoài miệng lại nói:

– Mọi người đừng áp lực quá, để em về xem sao.

Anh mập gật đầu, nói tiếp;



– Thứ năm tuần sau có buổi triển lãm cửa sổ đấy, có một vài nhà cung ứng vật liệu nhôm và thủy tinh tới công ty tìm cậu, còn tặng lá trà và vé vào cửa. Giám đốc Châu của Thùy tinh Kim Hâm nói nếu như cậu muốn đi thì cô ấy sẽ sắp xếp người đón cậu ở cửa.

– Ừ, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho cô ấy. – Tiếp đó anh thuận miệng hỏi mấy câu – Tặng trà gì, lục trà hay hồng trà?

Hỏi xong đến bản thân anh cũng giật mình. Anh không có thói quen uống trà, trước đây mỗi khi nhận được trà đều cầm tới cho Dương Tân Dân một ít, còn lại thì đặt trong phòng trà nước, ai thích uống thì uống, nhưng Trần Tây An thích uống hồng trà.

Anh béo thích uống Sprite và Coca càng khó hiểu hơn:

– Để anh về xem cho cậu, đóng gói kín mít như vậy, ai nhìn được ra!

Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm vào đuôi chiếc xe Chevrolet chạy trên làn đường bên cạnh, giải thích giấu đầu hở đuôi:

– Chắc thầy em sắp dùng hết lá trà rồi.

Anh mập chẳng để tâm chuyện ấy, “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục đấu tranh với tắc đường.

Toàn bộ lãnh đạo đều có mặt trong phòng họp, khiến cho công ty tan làm còn quy củ hơn đi làm. Một đám người ngồi nghiêm chỉnh lên mạng, muốn đi mà cũng chẳng dám. Lương Cầm nhìn thấy Tiền Tâm Nhất thì cười tươi như hoa tặng anh một nụ hôn gió:

– Ôi, quân giải phóng đến rồi.

Mọi người nghe vậy đều quay sang nhìn anh với ánh mắt chờ mong. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Tiền Tâm Nhất phất tay cười nói:

– Nhân sự phòng 1 nếu không có việc gì thì tan làm đi.

Chỉ cần có người dẫn đầu, mọi người cũng lục tục ra về. Lương Cầm quay sang anh với biểu cảm biết ơn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô đã làm một tấm thẻ tập Yoga, muốn uốn nắn lại hình thể cho nên vội vàng về trước.

Tiền Tâm Nhất bảo anh mập không có chuyện gì thì cũng về trước đi. Anh cầm theo laptop, gõ cửa rồi bước vào phòng họp. Bên trong có bốn người, Cao Viễn, Trần Nghị Vi và hai trưởng phòng khác. Trần Nghị Vi đang trình bày PPT của mình, trên màn chiếu là hình ảnh phối cảnh của dự án.

Cao Viễn nhìn thấy anh thì cười nói:

– Tâm Nhất về rồi đấy à, vất vả rồi nhỉ, vấn đề “đội mũ xanh” đã được giải quyết chưa?

Tiền Tâm Nhất chọn một chỗ ngồi xuống, nhìn tòa nhà siêu cao tầng màu xanh lam trước mặt:

– Cũng tạm ổn rồi ạ, làm thêm một lớp mái che nắng nữa. Đây là tháp lưng ong à, tạo hình đặc biệt thật.

Trên hình ảnh là một tòa nhà được hình thành từ những đường nghiêng gấp khúc, phần giữa bóp thon lại, những đường nhỏ hình quả tram xen vào giữa các đường gấp khúc, thoạt nhìn vừa đơn giản vừa sinh động.

Cao Viễn hứng chí chỉ vào hình ảnh nói:

– Phải cảm ơn thông tin của Nghị Vi đấy, dự án nhà siêu cao tầng này có chiều cao lên tới hơn bốn trăm mét, nếu như nhận được nó thì công ty mình nhất định sẽ thành danh.

Nhưng khả năng rất nhỏ, có khi lại công cốc, song Tiền Tâm Nhất không muốn tạt gáo nước lạnh vào ông ta, bởi vì tạt xong Trần Nghị Vi sẽ lập tức dâng khăn lông lên, như vậy càng thể hiện rằng anh không biết phải trái. Tiền Tâm Nhất kéo khóa miệng mình vào, chỉ “vâng” một tiếng.

Cao Viễn muốn sắp xếp nhiệm vụ cho anh, đương nhiên không thể để anh im lặng được:

– Tâm Nhất, tôi cảm thấy công ty ta đi đến bước này rồi cũng thuộc tầm trung không trên không dưới, cần phải có điểm đột phá. Đây là một cơ hội, nếu thành công thì danh tiếng công ty chúng ta sẽ bùng nổ. Tôi chuẩn bị tự thành lập đội dự án tháp lưng ong này, mấy dự án nhỏ nhặt cứ bỏ đó, mấy kiến trúc sư chính các cậu theo tôi làm, cậu thấy thế nào?

Thực ra nhìn theo góc độ của một công ty nhỏ, GAD đã phát triển rất tốt. Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế này mà công ty vẫn có việc làm liên tục, nhiều viện thiết kế quy mô lớn đều đã bắt đầu cắt giảm nhân sự, đơn vị thi công và nhà cung ứng nguyên vật liệu ngày ngày đều khóc than. Cao Viễn có mục tiêu thì cũng tốt thôi, nhưng cứ nhìn lên trời mà không nhìn đường thì dễ rơi vào hố lắm.



Tiền Tâm Nhất nhìn qua hai trưởng phòng còn lại, hai người đồng thời đưa mắt nhìn anh, trong mắt dâng lên đầy vẻ bất đắc dĩ. Tiền Tâm Nhất thở dài một hơi, quay sang cười nói:

– Sếp Cao, cháu theo chú làm dự án tháp lưng ong cũng được. Nhưng hiện tại nhiều việc quá, chắc chắn cháu không thể xử lý được hết. Cháu sẽ sao lưu dữ liệu bản vẽ và tài liệu, cũng sẽ gửi email thông báo đổi người phụ trách và cách thức liên hệ với người mới cho Trần Thụy Hà. Về sau mọi vấn đề của dự án này sẽ không liên quan tới cháu nữa, cháu chỉ nhận những thứ trước khi bàn giao. Chúng ta sẽ bắt đầu khi nào ạ?

Trưởng phòng thiết kế 2 và 3 đã yếu ớt bày tỏ rằng mình không kiêm được nhiều thế nhưng Cao Viễn nói mấy câu đã chặn được họng bọn họ, bảo bọn họ cứ giám sát qua qua là được. Tuy nhiên, nếu như giám sát qua loa mà có vấn đề thì chắc chắn kết quả sẽ do sự tắc trách của bọn họ.

Xem ra Trần Tây An cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này, trong nhóm không có người nào gánh vác nổi một dự án, Tiền Tâm Nhất không thể thả lỏng vẽ qua qua được.

Đã chẳng phải ngày một ngày hai Cao Viễn không vui về chuyện anh chẳng để lãnh đạo vào mắt. Lần này không thể nhịn được nữa, ông ta đập bàn, sắc mặt âm trầm:

– Tiền Tâm Nhất, đây là thái độ nói chuyện của cậu với lãnh đạo sao?

Chiếc bàn kêu “rầm” một tiếng. Tiền Tâm Nhất cũng ngây người, ngước mắt lên, chỉ nhìn thấy người áo vest quần u trước mặt nổi giận đùng đúng. Dáng vẻ ấy xa lạ tới mức dường như anh chưa từng thấy qua. Anh không thấy khó chịu nhiều, chẳng qua có cảm giác thứ gì đó mắc nghẹn giữa cổ họng.

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, sau đó cửa bị mở ra từ bên ngoài. Trần Tây An mở rộng cửa bước vào. Hắn đi tới cạnh Trần Tây An:

– Cháu không đến muộn chứ ạ?

Cao Viễn cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, ông ta nhìn sang Trần Tây An một cái, cố gắng rặn ra một nụ cười khi cơn giận còn chưa dứt:

– Không, ngồi đi.

Trần Tây An ngồi xuống, nhỏ giọng nói:

– Ăn cơm trưa chưa? Tôi mang cơm hộp tới cho cậu.

Bàn tay Tiền Tâm Nhất đặt trên bàn siết vào rồi lại buông ra. Người kia vừa kéo anh, trái tim anh đã mềm nhũn, cuối cùng cũng nhỏ giọng đáp:

– Ăn rồi.

Thực ra là chưa, lúc lên máy bay đã qua giờ cơm trưa, anh chỉ ăn một chút bánh qui mà thôi.

Hết chương 30

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK