Chịu ảnh hưởng của cả ngành nghề, gần đây văn phòng tương đối nhàn hạ, đương nhiên cuối năm cũng sẽ chẳng có tiền.
Tiền Tâm Nhất dường như không có ham muốn vật chất gì, chẳng lo đến chuyện không có tiền, tất nhiên anh cũng không rảnh rỗi vì đang bị Trần Tây An ép đi thi kiến trúc sư bậc 1.
Có học sinh giỏi ở bên đôn đốc, năm ngoái Tiền Tâm Nhất đã đi thi rồi, nhưng độ khó và số môn của kiến trúc sư bậc 1 đều được công nhận là khó và nhiều. Anh trượt hai môn “Kết cấu vật liệu” và “Kinh tế Kiến trúc”, năm nay phải thi lại hai môn này, bây giờ nước đến chân mới nhảy.
JMP có tập tục ủng hộ nhân viên tự nâng cao năng lực bản thân, hiện tại đang trong thời kỳ rảnh rỗi, ngày nào anh cũng lên công ty làm đề, đồng nghiệp nhìn thấy cũng chỉ khen anh có chí tiến thủ.
– Ồ, chuẩn bị đến đâu rồi? – Lão Hùng rót cà phê xong quay vào phòng, đi ngang qua chỗ ngồi của anh còn ló đầu nhìn anh phân tích đề.
Tiền Tâm Nhất cười một tiếng, ngẩng đầu dựa vào lưng ghế, xoay cổ nói:
– Vẫn chưa đâu vào đâu hết, bên ngoài đang bàn luận chuyện gì vậy ạ? Sao ồn thế không biết?
– Hình như xảy ra chuyện rồi. – Lão Hùng ngừng lại, dựa vào bàn đối diện với anh, nhấp một ngụm Americano – Nghe đồn một kiến trúc sư trong quá trình thiết kế đã mắc nhầm mấy ống thoát nước, gây ra sự cố công trình nghiêm trọng, bây giờ vào tù rồi, bị phán…
Nói đến đây, anh ta giơ ba ngón tay phải ra, gương mặt thoáng vẻ sợ hãi.
Tiền Tâm Nhất hiểu lời anh ta chưa nói hết, sau khi “Quy định trách nhiệm của năm bên” được ban hành, gần đây trong ngành có thông báo mới: Phê duyệt hủy bỏ hoặc giảm bớt quá trình phê duyệt bản vẽ, sau này tất cả sẽ là trách nhiệm của người thiết kế bản vẽ.
Tiền Tâm Nhất không biết tương lai thông báo này sẽ gây ra sóng lớn cỡ nào trong ngành, anh chỉ biết sau khi công ty được phổ biến xong ý kiến thực thi này, ai ai cũng cảm thấy hoảng hốt lo âu tựa con cá nằm trên thớt.
Kiến trúc sư bị phán ngồi tù ngày hôm nay là dấu hiệu cho bước chân người bị hại đang đến.
Nếu như không có lưu trình phê duyệt bản vẽ thi công, xảy ra chuyện gì đều úp lên đầu kiến trúc sư, vậy thì mọi người đều bất mãn với chuyện này cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tiền Tâm Nhất nghe xong cảm thấy logic không ổn, anh quăng bút xuống nói ra nghi vấn:
– Không đến mức ấy chứ? Kiến trúc sư vẽ sai, công ty anh ta phê duyệt, bên kết cấu cũng phê duyệt bản vẽ, còn cả giám sát cũng không phát hiện ra vấn đề sao?
Còn nữa, ống gì mà ghê vậy, lắp sai có mấy cái mà đã tạo thành sự cố lớn rồi cơ à? Thông thường chỉ có đường ống hóa chất mới có uy lực đến vậy. Nếu thực sự là đường dẫn hóa chất dễ cháy dễ nổ gì, vậy thì chủ đầu tư, đội thi công, giám sát, nghiệm thu có thể đồng thời bỏ qua vấn đề sai sót nghiêm trọng như vậy hay sao?
Nghi ngờ của Tiền Tâm Nhất ngày một nhiều, song cũng chẳng thể làm được gì. Lão Hùng là một người đàn ông trung niên không tranh với đời, bên ngoài kia không có chỗ cho anh ta, anh ta cũng không thích bầu không khí người người cũng lo ngay ngáy, nghe qua qua thôi đã vào rồi.
Anh ta bỏ qua nhưng Tiền Tâm Nhất thì không. Anh nhướng mày, cảm thấy chuyện này vừa kỳ lạ vừa hoang đường, Lão Hùng vừa đi là anh đứng dậy, cầm cốc định ra ngoài hành lang dạo một vòng, sau đó lên tầng xin ít lá trà.
Trong văn phòng chẳng có mấy người, ra ngoài mới thấy đều ở ngoài cả.
Môi trường của JMP không tệ, mỗi tầng đều có khu nghỉ ngơi, bày chậu cây xanh và sofa. Lúc bận rộn thì chẳng ai thèm ghé thăm nơi này, hôm nay lại ngồi chật kín đến mức chẳng nhìn được chân sofa đâu.
Tiền Tâm Nhất đi ngang qua phòng trà nước đổ trà lạnh đi, rót nước nóng vào. Anh cầm tách đi qua, còn chưa nghe thấy ai đang phát ngôn đã nhìn thấy Trần Tây An.
Hình như anh vừa mới đi họp ở bên ngoài về, tay xách túi máy tính, vận đồ Âu thẳng thớm đứng bên ngoài khu nghỉ ngơi, góc nghiêng gương mặt thoáng tươi cười, toát lên phong thái một người đàn ông vô cùng cao cấp.
Trong đơn vị có cả đống đàn ông tinh anh, khi ăn mặc lịch sự thì mỗi người một phong cách riêng. Nhưng vì thiên vị nên Tiền Tâm Nhất luôn cho rằng Trần Tây An mới là “daddy” đồ Âu đẳng cấp. Anh cảm thấy từ cổ đến lưng hắn rất thẳng, thoạt nhìn vô cùng cao lớn.
“Daddy” cao lớn quả thực mới ra ngoài họp về, vừa ra khỏi cửa thang máy vào hai phút trước.
Trần Tây An báo cáo cả một buổi sáng, miệng hơi khát, nghe tầm một phút thì chuẩn bị xoay người lên tầng. Hắn vừa xoay người, trước tầm mắt xuất hiện thêm một người, ngay sau đó một bàn tay khoác lên vai hắn.
Tiền Tâm Nhất mượn lực từ cánh tay, bám lên người hắn, tay còn lại nhấc tách lên trên:
– Ra ngoài họp hả? Là dự án ở Xuân Hy đúng không?
Trần Tây An “ừ” một tiếng. Hắn cao hơn anh một chút, ánh mắt hướng xuống thấy trong cốc vẫn còn một ít nước thì lập tức mỉm cười đỡ nó lên, uống hết sạch rồi giả vờ hào phóng kéo chiếc cốc hết sạch đến bên miệng Tiền Tâm Nhất, ý bảo “Em có thể uống được rồi”.
Tiền Tâm Nhất đã uống đủ, liếc mắt nhìn hắn một cái, đáy mắt như đang viết “Anh có biết xấu hổ không vậy?” nhưng ngoài miệng thì không nói gì hết. Anh buông cốc xuống, chuẩn bị đến nghe đồng nghiệp nói chuyện về tình hình trong ngành.
Trần Tây An được nhuận họng, thấy anh cũng không bận rộn bèn giữ lấy anh nói:
– Phòng trà nước ở bên đó cơ mà, sao em lại cầm cốc chạy ra đây?
– Anh Hùng nói bên ngoài đang bàn vụ dự án xảy ra chuyện, kiến trúc sư gánh tội. – Tiền Tâm Nhất vừa phải nói chuyện vừa phải nghe nên nghe không được rõ lắm, vì thế kéo theo hắn đi về phía trước – Em ra ngoài xem, thuận tiện định qua chỗ anh xin ít lá trà.
– Sáng nay anh sang bên chủ đầu tư, bọn họ cũng nói về chuyện này. – Trần Tây An mặc kệ anh kéo, theo sát từng bước – Nhưng anh nhớ không nhầm thì hình như anh đã đọc vụ đường ống từ mấy năm trước rồi cơ.
Nghe vậy, Tiền Tâm Nhất quay sang, biểu cảm có phần nghi ngờ:
– Vậy hả?
Vậy tại sao mọi người lại lôi vụ mấy năm trước ra nói cùng với chuyện thông báo vừa được ban hành, định làm trò gì vậy?
Bấy giờ người phát ngôn phía đối diện trở thành kiến trúc sư Lý cùng nhóm, Tiền Tâm Nhất nghe thấy anh ta nói:
– Kiến trúc sư này xui thật đấy, dự án mình chủ động đầu tư, còn phải nhận tội, chịu phạt, cuối cùng thì kết quả như vậy đấy. Nói trắng ra thì quy định mới này là đẩy trách nhiệm trước đây thuộc bề bên duyệt bản vẽ lên người kiến trúc sư. Về sau mọi người phải nhớ không được vẽ linh tinh, không được ký bừa, bất cẩn lại ngồi tù như chơi.
– Chúng ta cũng đâu quyết định được, – Một người khác cười ồ lên nói – Anh không ký tên, vậy thì chẳng có bản vẽ đến tay anh đâu, người dám ký tên mới có dự án để vẽ.
– Đúng vậy đấy, cái đám xấu xa này! Suốt ngày trách nhiệm của kiến trúc sư, trách nhiệm của kiến trúc sư, vậy thì cũng phải cho kiến trúc sư quyền tương ứng chứ! Cái ngành của chúng ta là vậy đấy, tiếng nói nhẹ tựa lông hồng còn trách nhiệm phải gánh thì lớn bằng trời. Không làm nữa, nghỉ việc về bán bảo hiểm thôi.
– Này, anh muốn nghỉ việc cơ à? Người không có giác ngộ đi theo thời đại như anh, chưa đợi xin nghỉ thì đã bị đá đít trước rồi, anh có tin không?
– Tôi tin, tôi tin, sáng nay tôi còn xem được một video ngắn, buồn cười lắm. Là thế này, một viện thiết kế sửa bản vẽ đến tám chục lần lại nộp bản vẽ xin phê duyệt. Kết quả xin phê duyệt đã có, liệt kê rõ ràng những hạng mục vi phạm quy định 1, 2, 3,4 … Xong rồi còn có kiến nghị sửa đổi, quan trọng ở chỗ này này, kiến nghị rất ít, chỉ có một dòng, đó là kiến nghị viện thiết kế đuổi việc kiến trúc sư kia đi.
Vừa dứt lời, khu nghỉ ngơi bùng nổ tràng cười.
Tiền Tâm Nhất cũng biết video này, nội dung hơi thiếu thực tế, nhưng việc vị trí kiến trúc sư bị chèn ép cũng là sự thực.
Sau khi nói đại khái về tình huống sự cố, chủ đề của mọi người trong khu nghỉ ngơi chuyển sang than trách, nào là thiết kế khó khăn đến đâu, đáng thương cỡ nào. Tiền Tâm Nhất đã nghe không ít những lời thế này, cảm thấy nó thật vô nghĩa, cuối cùng Trần Tây An vòng qua ôm lưng anh kéo lên tầng chia lá trà.
Nhóm K cũng trống không, đều xuống dưới tầng buôn chuyện cả rồi, chỉ còn Vương Nguy vẫn ngồi ở đây, có điều đang nghe điện thoại. Tiền Tâm Nhất không chào hỏi mà đi thẳng qua anh ta, ngồi xuống vị trí của Trần Tây An, thuận tay mở máy tính lên cho anh.
Trần Tây An buông cặp táp xuống, cầm cốc đi rót nước trước, lúc vòng về đã thấy Tiền Tâm Nhất gõ lạch cạch trên bàn phím của mình rồi.
Tiền Tâm Nhất đang tìm kiếm kiến trúc sư vẽ sai đường ống kia, trang mạng bật ra, khắp màn hình đều là những từ in đỏ có liên quan đến từ khóa. Anh ấn vào trang trên cùng, đọc lướt nhanh qua từng hàng.
Trần Tây An về chỗ không có ghế ngồi đành mượn tạm ghế của đồng nghiệp nhét vào chỗ mình, vừa ngồi xuống, đầu gối của hắn đụng vào chân Tiền Tâm Nhất.
Tiền Tâm Nhất vội vàng trượt ghế vào trong một đoạn, nhường chỗ cho hắn. Vị trí làm việc chỉ lớn vậy thôi, anh chẳng nhường thêm được milimet vuông nào hết. Trần Tây An ra hiệu anh đừng cố làm việc vô ích nữa, đồng thời nghiêng người về phía anh và máy tính, nhìn màn hình hiển thị nói:
– Em xem, anh nhớ đâu có sai? Đây chính là vụ mấy năm trước rồi.
Tiền Tâm Nhất cũng nhìn thấy, hơn nữa kiến trúc sư kia cũng được hưởng án treo. Anh mím khóe môi bên phải, tay phải lăn chuột, nói:
– Vậy những lo lắng mà bọn họ nói dường như cũng không cần thiết lắm thì phải.
– Ừ. – Trần Tây An đáp một tiếng, ánh mắt di chuyển trên trang chủ máy tính, nhanh chóng đọc được trong sự cố năm ấy, có gần hai mươi người từ các đơn vị bị tuyên án, không đổ hết trách nhiệm lên đầu kiến trúc sư như trong bàn luận của công ty.
Vậy nên bài viết “kiến trúc sư thảm nhất toàn ngành xây dựng” đăng trên bảng tin của kiến trúc sư Lý có vẻ như đang nhân thời loạn tạo cảm giác nguy hiểm.
– Vụ gì vậy? – Lúc này, Vương Nguy ở bên kia tấm ngăn cũng nghe điện thoại xong, chợt nói xen vào – Hai cậu đang bàn vụ gì vậy?
Tiền Tâm Nhất đọc xong tin nhắn, cũng ló đầu lên đỉnh tấm ngăn nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Vương Nguy, nói sơ qua về vụ này cho anh ta nghe.
Để tiện nói chuyện với hai người, Vương Nguy đứng dậy đặt mông dựa vào cạnh bàn, ba người tụ lại thành nhóm buôn dưa nhỏ, cứ thế bàn luận khả năng và hậu quả của vụ hủy bỏ phê duyệt bản vẽ.
– Rút ngắn thời gian phê duyệt dự án, – Vương Nguy “chậc” một tiếng, cười như không cười – Hai cậu nói xem, có phải đang bật đèn xanh cho chủ đầu tư để bọn họ có thể xây dựng kiến trúc nhanh như chớp không?
Tiền Tâm Nhất bật cười trước câu “nhanh như chớp” của Vương Nguy, anh ngửa đầu nhìn anh ta rồi cười nói:
– Anh à, anh nghĩ từ từ thôi, nếu nghĩ sai hoặc nghĩ đúng quá cũng không tốt, dễ chạnh lòng.
Nói đoạn, anh vỗ vai Trần Tây An:
– Nào, thưa quý ngài trung lập nghìn năm không đắc tội ai bao giờ, anh nói thử xem, em thích nghe ý kiến của anh.
Mỗi lần Trần Tây An nói xong bất cứ chuyện gì, Tiền Tâm Nhất đều sẽ có cảm giác “chuyện này liên quan quái gì đến mình”. Vô hình chung khiến anh cảm thấy bớt lo lắng, yên tâm nhiều hơn, anh rất hưởng thụ cảm giác tháng năm êm đềm này.
Nhưng Trần Tây An thì chưa chắc đã hưởng thụ cảm giác ấy, hắn nghiêng đầu nhìn Tiền Tâm Nhất, nói:
– Em bảo anh nói là anh phải nói à, em có trả tiền diễn thuyết cho anh không?
– Trả chứ. – Tiền Tâm Nhất ra vẻ giàu có nhiều tiền – Cho anh một tờ chi phiếu, có đủ không?
– Chi phiếu của em hả. – Trần Tây An đã bị lừa đến mức có kinh nghiệm, biểu cảm chẳng hề hứng thú – Lại có tiếng mà không có miếng chứ gì?
Tiền Tâm Nhất còn muốn nói thêm, em là loại người đó sao, Vương Nguy bỗng ra hắng giọng, ra vẻ “tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây này, hai người vui lòng đừng lờ tôi đi”. Tiền Tâm Nhất chỉ đành nghẹn trong họng, dùng khuỷu tay huých vào sườn trái hắn:
– Bảo anh nói vì cảm thấy anh có uy quyền, anh nói đi.
Trần Tây An chấp nhận lời nịnh bợ không thành ý mấy của anh, cười cười, cuối cùng cũng phát biểu kiến giải vụng về của mình:
– Chuyện này phải nói sao đây nhỉ, anh cảm thấy lập trường quyết định thị trường sẽ không thể thống nhất là tốt, hay không tốt.
– Việc vẽ chính xác bản vẽ vốn dĩ là chuyện của một kiến trúc sư nên làm. Vẽ sai, xảy ra vấn đề, trách nhiệm thuộc về bản thân, chuyện này thực sự không có gì để bàn cãi. Vậy thì mọi người đang tranh cãi chuyện gì? Tranh cãi việc sau khi bản vẽ được đưa vào thị trường, có những chuyện bản thân kiến trúc sư không thể quyết định, nhưng nói ngược lại thì em có dám nói rằng em đã hiểu hết bản vẽ rồi, xem đủ rồi, có thể đọc làu làu từ dưới lên trên, chắc chắn không nhầm lẫn gì không?
– Anh cảm thấy không thể nào, là người thì đều sẽ có lúc phạm sai lầm, cho nên việc thẩm duyệt bản vẽ đã gánh vác một phần trách nhiệm cho kiến trúc sư rồi. Ấy vậy mà mỗi lần xảy ra chuyện mọi người đều không muốn nhận trách nhiệm, chỉ biết đùn đẩy cho nhau, lâu dần thì quyền lợi và trách nhiệm sẽ không còn được phân chia đều nữa.
– Tại sao nói phân chia không đều? Bởi vì bên chủ đầu tư như chẳng khác nào ông tướng, yêu cầu quá nhiều, cái gì cũng không biết, chỉ biết tiết kiệm tiền? Hay do kiến trúc sư hạ mình quá thấp, chẳng dám hó hé gì trước chủ đầu tư? Phải, cũng không phải.
Chắc chắn sẽ không có kiến trúc sư nào dám vỗ ngực đảm bảo cả đời này chưa từng gặp chủ đầu tư tốt bao giờ. Có chủ đầu tư tốt, ngược lại cũng có kiến trúc sư không thạo nghề.
Sở dĩ kiến trúc sư không có quyền lợi nói chuyện, một phần vì mỗi khi xảy ra chuyện, kiến trúc sư đều sẽ phủi sạch quan hệ với mình, không có trách nhiệm thì cũng không thể bàn quyền lợi. Nhưng sử dụng thủ đoạn này, nói trắng ra chỉ là một cách tự bảo vệ cho mình trong điều kiện không có quyền lên tiếng, chứ không nên mang hàm nghĩa trách móc nặng nề.
Ngành kiến trúc có thể phát triển đến ngày nay, cùng với nhu cầu của từng bên, tất cả mọi người đều ngầm mặc nhận một điều kiện tiên quyết, không được có suy nghĩ lệch lạc với những công trình vi phạm điều luật cứng và hình pháp. Thỉnh thoảng cũng sẽ có những người làm ăn quá xấu xa, trong ví dụ ấy thì nên thảo luận về vấn đề cực ác của nhân tính chứ không phải toàn thể chủ đầu tư đều yêu tiền không cần mạng.
Nền kinh tế thị trường vốn dĩ đã phức tạp, bây giờ còn thêm cả phần nhân tính, ngành nghề bị tác động bởi cả hai mới mang hình thức dị dạng như hiện tại.
– Mọi người đều có vấn đề, cũng không thể sửa, bởi vì con người có rất nhiều loại, cho nên thay một quy định mới để điều chỉnh hiện trường là chuyện sớm hay muộn. Nó có thích hợp hay không, hiện tại còn chưa thể biết được. – Trần Tây An rất bình tĩnh – Cho nên anh không cho rằng hủy đi trình tự thẩm duyệt này thì ngành kiến trúc sẽ suy tàn. Địa vị của chúng ta cũng sẽ không thể cao hơn vì gánh vác trách nhiệm lớn hơn được.
Ý của hắn là thích làm gì thì làm, làm thế nào cũng đều là vòng tuần hoàn lịch sử.
Tiền Tâm Nhất thầm phê bình hắn thuộc phái tiêu cực, nhưng trong lòng cũng ngầm đồng ý với hắn. Đến tuổi như bọn họ, đã không thể nảy sinh ý chí “thay đổi thế giới” nữa rồi, điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là…
Dường như có thần giao cách cảm, ngay khoảnh khắc này, Tiền Tâm Nhất nghe được suy nghĩ nội tâm của mình phát ra từ miệng Trần Tây An:
– Cho nên đối với anh mà nói, bước thẩm duyệt bản vẽ có được giữ lại hay hủy bỏ đều chỉ là tác động bên ngoài. Anh vẽ bản vẽ của anh, kiên trì với suy nghĩ của mình, nếu chủ đầu tư không đồng ý, anh sẽ rời khỏi dự án đó. Nếu như tất cả dự án đều không cho phép, anh sẽ rời khỏi ngành này.
Cầu tiền cầu danh, nhưng càng cầu không thẹn với lòng, đây chính là hắn, là bọn họ.
Nói đến đây, Trần Tây An như cảm nhận được gì đó, quay đầu đối diện với tầm mắt của Tiền Tâm Nhất, ánh mắt trầm lặng bất giác ánh lên nét cười:
– Tất nhiên, anh tin rằng mình sẽ không phải đi đến bước ấy, bởi vì anh đã được gặp rất nhiều chủ đầu tư và bạn cùng ngành tốt.
Mặc dù Tiền Tâm Nhất không biết bản thân mình có được coi như “bạn cùng ngành tốt” hay không. Nhưng anh sẽ không cho phép Trần Tây An rời khỏi vị trí kiến trúc sư trước mắt mình. Bởi vì anh luôn kỳ vọng vào tác phẩm và thành tích của một người vừa có tài vừa chính trực như hắn.
Lập trường của Vương Nguy cũng tương tự, ba người ngồi cạnh nhau, nói mấy câu vui đùa biểu đạt niềm lạc quan với viễn cảnh tương lai trong ngành, sau đó chủ đề kết thúc cùng với bóng lưng Vương Nguy đi xa dần. Anh ta đi WC, chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế chia nhau lá trà.
Nếu Trần Tây An là người làm ăn, Tiền Tâm Nhất là người mua, có lẽ hắn sẽ lỗ tới mức chẳng còn quần mà mặc. Tiền Tâm Nhất chỉ cần một tách trà, Trần Tây An vô cùng hào phóng, chỉ để cho mình một dúm, cho anh mang cả hộp trà đi.
Tiền Tâm Nhất không thích uống nước, tim có vấn đề, pha trà còn uống được một hai ngụm, Trần Tây An hào phòng thì anh cũng không khách sáo, kẹp lọ nhôm vào cánh tay, chuẩn bị chuồn lẹ.
Trần Tây An cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại, vừa nhường đường vừa bàn bạc với anh:
– Tối nay em muốn ăn gì?
Tiền Tâm Nhất suy nghĩ mất mấy giây:
– Gà hầm Tân Cương, được không?
Trần Tây An ăn gì cũng được:
– Ok.
Tiền Tâm Nhất chỉ quan việc ăn, còn có không ít yêu cầu, lên tiếng bổ sung thêm:
– Giống kiểu lần trước Thường Viễn dẫn chúng ta đi ăn mà có rất nhiều ớt ngâm ấy.
Thường Viễn chính là kỹ sư bên chủ đầu tư dự án bươm bướm mà Tiền Tâm Nhất đã ký, có duyên phận trông hành lý hộ anh trên trạm tàu hỏa. Sau lần gặp mặt thứ hai tại buổi ký hợp đồng, hai người nhanh chóng thân nhau.
Tiền Tâm Nhất thích những đơn vị thi công sát thực tế, đơn vị của Thường Viễn chính là kiểu ấy, Thường Viễn xuất thân từ giám sát, cũng coi như thuộc phái kỹ thuật trong dự án, vừa hay gặp ngay kiến trúc sư không thích sửa như Tiền Tâm Nhất, hai người khá là hòa hợp, thỉnh thoảng lại buôn cả đống chuyện.
Trần Tây An có ấn tượng rất tốt với Thường Viễn, người đàn ông này nhìn từ xa thì có vẻ ngại ngùng, nhưng tính cách hào phóng bất ngờ. Có một lần Tiền Tâm Nhất hỏi anh ta vấn đề tính toán giá thành, Thường Viễn đưa thẳng cho anh một bảng đơn giá cực kỳ tường tận. Chuyện này liên quan tới giá thành hạng mục của công ty, thông thường sẽ không tiện tiết lộ với người ngoài.
Có điều Thường Viễn có quyền hạn này, ông chủ Thiệu Bác Văn của Lăng Vân đã giao một nửa công ty cho anh ta, anh ta có quyền quyết định trực tiếp ở Lăng Vân.
Vốn dĩ Tiền Tâm Nhất đã có tật xấu giúp bên này, bên kia giải đáp những vấn đề lặt vặt, gặp được Thường Viễn có thể coi như được cả đôi, từ xin chỉ bảo đến hợp tác, cuối cùng là hẹn đi ăn lẩu chưa mất đến một năm.
Phía bên này bọn họ xây dựng nên tình cảm hữu nghị thiết kế – thi công, bên kia Trần Tây An và Thiệu Bác Văn cũng không rảnh rỗi, ăn một bữa trà bánh, hẹn đi câu hai lần.
Món gà hầm Tân Cương mà Tiền Tâm Nhất nhắc tới chính là món bọn họ ăn tại nông trang trong lần câu cá trước đó. Có thể thả ớt chuông đỏ rực thoải mái không mất tiền, ớt chuông đã được ngâm qua với nước chua, bản thân nó cũng không cay lắm, nhìn thì có màu, ăn cũng rất đưa cơm, bữa đó Tiền Tâm Nhất đã ăn hai bát.
– Được. – Trần Tây An đồng ý luôn, tuy nhiên vẫn có chuyện mà hắn không làm được, bèn nói trước – Nhưng vị của gà và ớt ngâm trong chợ chắc chắn không bằng được hôm ấy đâu nhé.
Tiền Tâm Nhất đang định gật đầu kỳ thị gà trong thành phố, vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy Dương Giang đăng bài trên bảng tin.
Trần Tây An vừa đọc xong tin nhắn trong nhóm, thuận tay ấn vào bảng tin, nhìn thấy bài đăng của Dương Giang ngay đầu bảng tin.
Mấy ngày nay Dương Giang đang đi du xuân cùng với công ty, chín tấm ảnh đăng lên đều là phong cảnh “nói đi là đi”. Có cầu nhỏ, dòng sông trôi, có cây xanh hoa đỏ, có ruộng vườn, có nhà dân, còn có cả một con gà mái chạy tự do trên đường.
Con gà này xuất hiện có vẻ như không đúng lúc lắm, Tiền Tâm Nhất vừa nhìn thấy nó, lập tức nhớ đến món gà hầm Tân Cương, vì thế vươn tay ra với điện thoại của Trần Tây An. Đầu tiên là like cho Dương Giang một cái, sau đó bình luận: Dương Giang mau bắt lấy con gà kia, trông nó ngon ra phết.
Dường như ra ngoài chơi cùng với công ty hơi chán, Dương Giang trả lời ngay lập tức: Bắt cái khỉ, Tiền chó ra đây chịu đòn đi.
Tiền Tâm Nhất đang định đi, nhìn thấy lời khiêu chiến bèn lập tức đáp trả: Dương tặc ngậm ngay cái miệng nói bậy vào.
Trần Tây An không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn Dương Giang sẽ lập tức đáp trả bằng một lời rác rưởi, vì thế Tiền Tâm Nhất vừa mới gõ chữ xong, anh lập tức trả lời: Hai người tẻ nhạt vừa thôi.
Dương Giang: Trần Tây An tâm thần phân liệt rồi! Cap ảnh lưu lại.
Lần này Trần Tây An không muốn nói chuyện với anh ta ở khu bình luận nữa, mở khung chat riêng với anh ta: Ông đang du lịch trên điện thoại đấy hả?
Dương Giang: Bớt xàm, tôi đang ở trấn cổ.
Trần Tây An: Vậy sao ông còn rảnh thế?
Dương Giang: Bởi vì bên cạnh không có bạn bè hợp cạ như bọn ông, ông và Tiền Tâm Nhất cũng rảnh rỗi thế à? Tại sao cậu ta lại dùng điện thoại của ông, hôm nay hai người được nghỉ hả?
Trần Tây An: Không, cậu ấy lên lấy lá trà rồi xuống ngay thôi.
Dương Giang: Ông bảo cậu ấy đừng đi vội, Tiền Tâm Nhất, người thân cùng cảnh ngộ hỏi cậu, cậu ôn tập thi thế nào rồi?
Tiền Tâm Nhất cầm điện thoại, bắt đầu đánh chữ: Chẳng ra làm sao? Người thân, còn anh thì sao?
Dương Giang: Người thân không muốn thi nữa rồi, chẳng phải gần đây đang kiểm tra cho thuê bằng hay sao? Có đỗ cũng chưa chắc cho thuê được, lười tới mức tổn thương tinh thần, người thân mệt rồi, thi tận ba năm mà không cho tôi qua, bây giờ dựa tới dựa lui cũng chẳng còn chỗ dựa, còn thi cái quái gì.
Tiền Tâm Nhất: Ôm đầu khóc rống.jpg
Đùa thì đùa vậy, nhưng dẫu sao bọn họ đều là người trưởng thành, làm việc có đầu có đuôi, ngày 11 tháng 5 đã bò dậy thật sớm để đến trường thi.
Trường thi khá gần công ty, cũng chỉ là một cuộc thi mà thôi cho nên Trần Tây An không đưa đi mà Tiền Tâm Nhất tự gọi xe đến đó. Thi xong về nhà, anh cảm thấy phần kinh tế mình có thể qua được cho nên lại đợi bảy ngày sau thi bù môn kết cấu, môn này cảm giác không được tốt lắm, tuy nhiên anh cũng chẳng rối rắm gì nhiều, nhanh chóng quên đi chuyện này, bắt đầu một dự án mới.
Dự án đấu thầu nằm ở thành phố S với cái tên Nam Ca Tiểu Trúc, là khu biệt thự đầu tiên mà Lăng Vân khai phá tại vùng ngoại ô. Myles thông tin nhanh nhạy, biết được Tiền Tâm Nhất rất thân thiết với bên chủ đầu tư, cho nên đã giao toàn quyền dự án này cho anh.
Tuần cuối tháng tư, Tiền Tâm Nhất nộp bản tư cách dự thẩm, vừa mới thi xong, đúng lúc thông tin mời thầu cũng được công bố. Nếu trúng thầu dự án này, đây chính là lần đầu tiên anh và Thường Viễn chính thức hợp tác với nhau, Tiền Tâm Nhất vô cùng chờ mong vào điều ấy, nhận được tài liệu mời thầu, anh liền nghiêm túc bận rộn.
Trần Tây An cũng muốn trải nghiệm cảm giác hợp tác với Lăng Vân, khi về nhà còn nói đùa rằng Tiền Tâm Nhất kéo hắn theo cùng.
Tiền Tâm Nhất cười ngặt nghẽo, nói rằng hắn nặng quá không kéo nổi, Trần Tây An đè lên người anh, để anh cảm nhận sâu sắc thể trọng của mình.
So với những đơn vị khác, ưu thế lớn nhất của Tiền Tâm Nhất trong dự án Nam Ca đó chính là anh có thể liên hệ trực tiếp với Thiệu Bác Văn, hỏi sếp tổng trẻ tuổi triển vọng này yêu cầu cụ thể về yêu cầu và điểm đặc sắc của dự án, những đơn vị khác cùng lắm chỉ thăm dò được thông tin từ chỗ cấp dưới của anh ta là Tạ Thừa và Châu Dịch, có lòng nghe ngóng nhưng chưa chắc người ta đã thèm để ý đến.
Tiền Tâm Nhất không muốn lợi dụng mối quan hệ này, anh và Thường Viễn đã quen nhau mấy năm nay, trước giờ chưa từng nói mấy lời kiểu “để tôi làm dự án của anh nhé”. Trước đây Myles hay bảo anh đi xã giao làm thân mỗi dịp năm mới, anh chẳng bao giờ đi cả. Ngược lại Thiệu Bác Văn thích tặng cho anh và Trần Tây An mấy món đặc sản và hoa quả, tuy không đắt đỏ song đều rất ngon.
Thường Viễn cũng biết tính cách anh, tiền đề để bọn họ có thể trở thành bạn bè đó chính là đôi bên phải biết chừng mực.
Thứ hai, sau khi được cấp phép từ phía Ủy ban Xây dựng, Tiền Tâm Nhất như thể quay lại với GAD trước khi có Trần Tây An gia nhập, anh dẫn dắt ba thành viên trong tổ bắt đầu thực hiện phương án, kế hoạch, quy hoạch, mặt bằng, đơn giá chế tạo, tất cả được hoàn thành gấp rút trong vòng hai mươi ngày, cuối cùng bọn họ mang theo hồ sơ dự thầu cơ sở đến thành phố S.
Anh đi hai ngày, đấu thầu mất một ngày, tối không kịp về cho nên nghỉ ngơi ở bên đó thêm một ngày nữa. Tối đến, Thường Viễn gọi anh đến nhà ăn cơm, Tiền Tâm Nhất ngoài miệng thì nói không đi để tránh nghi ngờ, song trong lòng cũng chẳng để tâm đến chuyện ấy, nằm lì ở khách sạn tâm sự với Trần Tây An.
Trần Tây An cười nói: “Chủ đầu tư mời em đi ăn mà em cũng không cho người ta thể diện, em kiêu ngạo thật đấy Tâm Nhất ạ.”
“Kiêu ngạo cái quái gì.” Tiền Tâm Nhất nói, “Nhà anh ấy nuôi Golden, nhảy lên còn cao hơn cả em, em không muốn ở chung phòng với chó nhà anh ấy. Chờ khi nào Thiện Văn Bác rảnh rỗi xây riêng biệt thự cho chó nhà anh ấy, em mới đến nhà họ ăn cơm.”
Trần Tây An rất thích chó, cảm thấy Golden nhà Thường Viễn vừa ngầu vừa ngoan, nhưng Tiền Tâm Nhất sợ chó to, Trần Tây An vẫn còn nhớ hình ảnh anh bị con chó lớn ở biệt thự Tây Đường đuổi theo tới mức quăng cả điện thoại đi.
Nháy mắt đã qua mấy năm rồi, chẳng biết chú chó đuổi người ngày xưa bây giờ đang ở đâu, còn Tiền Tâm Nhất thì vẫn đang ở cạnh hắn.
Từ thành phố S trở về chưa được hai ngày, Tiền Tâm Nhất nhận được thông báo trúng thầu. Anh không cần phải thề với ai hết, đây chính là dự án mà anh và đồng nghiệp của mình đã nghiêm túc làm việc mới có được. Anh bắt đầu tiến hành đi sâu hơn vào mặt bằng, thỉnh thoảng lại đến thành phố S họp báo cáo tiến độ.
Dự án trong tay Trần Tây An sắp đến ngày giao bản vẽ, hai người đều bận, dẫu vậy không thường xuyên thức làm việc đến nửa đêm như trước đây nữa. Cơ thể bọn họ không chịu nổi, cũng đã đến tuổi phải dành chút thời gian cho sinh hoạt rồi.
Nếu như cần tăng ca tại công ty, bọn họ chỉ tăng ca muộn nhất đến tám giờ tối, thà sáng mai dậy sớm đi làm còn hơn.
Nhà của Tiền Tâm Nhất đã để thông khí xong, vì xa công ty nên anh không thường về ở, cũng không định cho người khác thuê nên vẫn để trống, thỉnh thoảng mẹ anh sẽ dẫn cậu em trai qua ở mấy ngày.
Bọn họ có thể dễ dàng điều chỉnh kỳ nghỉ của mình hơn khi còn làm ở GAD, nhưng trong vấn đề du lịch, Tiền Tâm Nhất chỉ giỏi nói mồm. Mỗi khi Dương Giang và Dư Lương đăng ảnh du lịch, anh đều cảm thấy đẹp, nói muốn đi, ấy mà đến lúc Trần Tây An hỏi anh thật thì anh lại lười chẳng muốn ra ngoài, thà ở nhà xem chuyên mục nông sản còn hơn.
Có lẽ trong mắt người khác thì cuộc sống của bọn họ hơi khô khan, dẫu vậy bản thân bọn họ cảm thấy rất ổn, cơ thể khỏe mạnh, không có gì phải lo nghĩ nhiều.
Triệu Đông Văn và Ôn Hiểu Như đã kết hôn và sinh con, lần nào cũng đều mời mọc ân cần, nhưng Tiền Tâm Nhất không đi. Trần Tây An nhận ra kỳ thực anh đã không còn giận Triệu Đông Văn nữa, chẳng qua không muốn nối lại quan hệ với người đã từng là học trò của mình mà thôi. Trên thế giới này có rất nhiều người khoan dung, Tiền Tâm Nhất thì không nằm trong số đó.
Sau tết Đoan Ngọ, đơn vị thi công của dự án Nam Ca cũng nhập cuộc. Sau khi đo đạc bố trí và kết nối điện nước, chủ đầu tư tổ chức cuộc họp đầu tiên giữa các bên.
Lần này Tiền Tâm Nhất thuận lợi hơn trước đây nhiều, tác phong làm việc của Thường Viễn rất ổn, thuyết minh các thành phần vô cùng tỉ mỉ, họp như vậy khiến thời gian qua đi rất nhanh, đó mới chính là biểu hiện của trách nhiệm, Tiền Tâm Nhất còn cố ý ghi âm mang về cho Trần Tây An nghe.
Vốn dĩ bọn họ đều nhất trí cho rằng Nam Ca sẽ là một dự án khá thoải mái, nhưng sự đời chẳng lường trước được điều gì, trong cuộc họp lần hai, công trường xảy ra sự cố.
Ngày 11 tháng 7, Tiền Tâm Nhất nhận được lời mời đến họp, bởi vì Thường Viễn họp rất kỹ, từ hai giờ đến sáu giờ mà vẫn chưa xong, bấy giờ cửa phòng họp bất thình lình bị mở ra, Tạ Thừa của Lăng Vân phụ trách giám sát hiện trường chạy vào, kéo Thường Viễn ra ngoài với sắc mặt phức tạp.
Tiền Tâm Nhất cũng đi theo đến tận hố móng, nghe thấy người xung quanh nói rằng hình như đào được thứ gì đó dưới móng, một tấm đá bên dưới bùn nhão trắng xám. Có công nhân tới từ khu di tích văn hóa nói rằng có khả năng đã đào được văn vật.
Thành phố S không phải thành phố cổ lâu đời, khu đất dự án Nam Ca cũng không phải khu di tích, cho nên trước khi xây dựng không có sự tham gia khảo sát của bộ phận di tích văn hóa, bây giờ đào được văn vật, nói thật thì vô cùng bất lợi cho dự án này. Không cẩn thận thì mảnh đất này sẽ phải giao nộp cho bên khảo cổ ba đến năm năm, bỏ đó không làm ăn gì hết.
Trước đây không phải chưa từng có những dự án giả vờ như không phát hiện gì hết, giấu nhẹm thông tin đi, giấu được thì có thể tiếp tục xây dựng, không giấu được thì vừa bị phá hoại vừa phải nộp phạt. Bởi vì khảo cổ những văn vật hư hỏng sẽ nhanh hơn, và khoản tiền phạt chẳng đáng kể so với dừng thi công trong thời gian dài.
Nhưng Tiền Tâm Nhất dám dùng danh tiếng của mình để đánh cược nhất định Thiệu Bác Văn sẽ báo lên trên, anh ta là một người có tầm nhìn xa, biết được thứ gì mới là giàu có thực sự.
Thường Viễn nhanh chóng giải tán hết công nhân và máy móc xung quanh, bảo Tạ Thừa dẫn đội mang tấm gỗ phủ lên lại. Hai tiếng sau, Phó Bác Văn và người của ban ngành liên quan lần lượt tới. Hai nhóm người chong đèn đào đến nửa đêm, đào ra được một phiến đá lớn. Cho dù bên dưới là gì thì chắc chắn quy mô của nó cũng không hề nhỏ.
Theo như quy định, trước khi có kết quả giám định, dự án này chỉ đành tạm dừng. Tiền Tâm Nhất không vội về thành phố C ngay, chờ đợi chủ đầu tư đưa ra phương án điều chỉnh, thuận tiện đưa ra một vài ý kiến trên góc độ bạn bè.
Nhóm công nhân được cho nghỉ, càng đào thì phiến đá càng lớn hơn, Tiền Tâm Nhất cầm giới hạn của văn vật được cập nhật qua từng ngày, khoanh tới khoanh lui trên giấy, vừa lo lắng thay cho bạn mình, vừa cảm thấy tò mò với thứ đồ dưới lòng đất.
Mãi mà anh không chịu về, Trần Tây An nghe anh kể cũng thấy ly kỳ, vì thế nhân dịp cuối tuần nghỉ ngơi, hắn ngồi tàu cao tốc qua đó gặp trưởng phòng Tiền để mở mang tầm mắt. Trưởng phòng Tiền chẳng có gì cho hắn mở mang tầm mắt, chỉ có thể dẫn hắn đi ăn ngon.
Thành phố S có một quán xiên que, thịt bò cắt sẵn đều có kích thước từ 2-3 centimet, nấu lâu không bị dai, ăn rất ngon.
Ăn lẩu xong thường bị ám mùi, Tiền Tâm Nhất lái xe của Thường Viễn đón Trần Tây An, đến khách sạn thì bảo hắn thay áo sơ mi ra mặc áo phông, như vậy dễ giặt hơn, vò hai ba cái là xong.
Trần Tây An có mang theo áo phông, vừa hay lại là đồ đôi với chiếc Tiền Tâm Nhất đang mặc, trên ngực áo mỗi người có một nửa trái tim đỏ. Thay áo xong, hai người đến quán xiên que. Trên đường đi Tiền Tâm Nhất kể mấy chuyện trên công trường cho hắn nghe.
– Trước đây chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ. – Tiền Tâm Nhất vừa lái xe vừa nói – Bây giờ em mới biết đào được văn vật trong dự án thì tiền khảo cổ đều tính vào tiền xây dựng của chủ đầu tư đấy.
Trần Tây An cũng không biết chuyện này, nghe vậy thì nói:
– Vậy à? Anh cũng không biết chuyện này, đúng là chúng ta chưa từng có dự án xây dựng trên khu thành cổ có lịch sử lâu đời. Nếu vậy thì bên chủ đầu tư có được bồi thường gì không?
– Nếu thứ đào được quan trọng thì chắc hẳn sẽ có một khoản tiền thưởng, không thì sẽ chẳng có gì hết. – Tiền Tâm Nhất nói – Thường Viễn lo lắm, cho nên anh đến đây em mới len lén dẫn anh ra ngoài ăn, không nói cho bọn họ biết.
Có lẽ hai người của Lăng Vân cũng không có tâm trạng để ăn.
Trần Tây An gật đầu:
– Kỳ thực không được bồi thường cũng dễ hiểu, chủ đầu tư dùng mảnh đất này để kiếm tiền, đào được văn vật thì phải bảo vệ nó, coi như nghĩa vụ phải làm. Thường Viễn và Thiệu Bác Văn là người trong cuộc, không thể không lo được, dù sao nếu như bọn họ cần anh giúp gì thì em cứ gọi anh.
Tiền Tâm Nhất ra hiệu OK, nói thẳng:
– Anh cứ chờ sửa bản vẽ cho em đi. Lát nữa ăn nhiều vào nhé?
Trần Tây An mỉm cười, thầm nghĩ sửa bản vẽ cũng dễ, tất nhiên có thể trả nợ giúp em.
Quán nhỏ nằm bên bờ sông, sắp xếp một dãy bàn ghế dọc theo bờ, khu vực ăn uống rợp bóng cây xanh. Mùa này đúng vào mùa một loài hoa mà Trần Tây An biết đang nở rộ, dõi mắt trông qua chỉ thấy một khoảng hồng nhạt phía trên nồi lẩu tỏa hương nghi ngút, mang cảm giác khói lửa nhân gian ưu nhã.
Tiền Tâm Nhất kéo theo Trần Tây An đi trên con đường quen, ngồi xuống một chiếc bàn trống bên cạnh sông. Vừa đi vừa nói:
– Quán này tính tiền thú vị lắm, ở quê em cũng có quán lẩu malatang xiên que thế này, tính tiền theo que, đố anh biết ở đây tính thế nào?
Nếu đã phải đoán thì chắc chắn không tính theo que rồi, Trần Tây An liếc nhìn ống xiên que chật kín của bàn bên cạnh, cảm thấy có lẽ ông chủ cũng chẳng đếm được, bèn nói:
– Tính theo cân hả?
– Cũng gần như vậy. – Tiền Tâm Nhất nói – Nhưng ông chủ không cần cân, cầm xiên que ướng lượng trong tay xong thì nói với chúng ta bao nhiêu tiền, như thần đúng không?
Trần Tây An chưa từng thấy kiểu tính tiền thế này bao giờ, dùng mắt ước lượng, dựa vào cảm giác, nghe có vẻ ông chủ giống như người trên giang hồ, hắn cười cười:
– Ừ, thú vị lắm.
Vừa dứt lời, ông chủ như thần kia mang thực đơn tới, nhìn hai người rồi cười nói:
– Đi hai người đúng không? Muốn cay nhẹ hay cay tê?
Tiền Tâm Nhất cảm thấy cay nhẹ sẽ ngon, nhưng khi ăn tới cuối sẽ rất mặn, trước giờ Trần Tây An vẫn luôn ăn thanh đạm, vì thế anh nói:
– Có lẩu uyên ương không? Cho tôi lẩu uyên ương.
Ông chủ rất nhiệt tình:
– Có, cơ mà rất ít người gọi, thông thường đều gọi cay nhẹ, hơn nữa lẩu uyên ương có tấm ngăn ở giữa, nếu nấu nhiều đồ sẽ khó chín.
Nước lẩu nào cũng cùng một giá ấy, ông chủ không để tâm mấy chuyện lặt vặt, chỉ đưa ra kiến nghị vậy thôi. Tiền Tâm Nhất gật đầu, kiên trì nói:
– Ừ, tôi biết rồi, chúng tôi bỏ ít thức ăn lại là được, cho một nồi lẩu uyên ương đi.
Chẳng biết vì trong bếp không có nước cốt hay do ông chủ tin chắc vào lời để cử của mình mới là sự lựa chọn tốt nhất, còn muốn khuyên thêm. Đúng lúc này, bên sông chợt nổi cơn gió, những bông hoa trên đỉnh đầu từ từ rơi xuống, có một bông rơi trên tóc mái Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An ngước mắt lên, phát hiện tự dưng gió thổi tới một “hoa” mỹ nam đối diện, hắn cười cười, nhưng không nói với Tiền Tâm Nhất, chỉ quay đầu nói với ông chủ đang tích cực đề cử nước lẩu cay:
– Cho chúng tôi lẩu uyên ương, cảm ơn.~ Hết ~