• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Anh chủ động chịu thua, chuyện này khiến Trần Tây An cũng sững sờ. Chỉ trong giây lát, viên kẹo bọc đường tức thì mê hoặc ý thức về cảm giác nguy cơ của hắn, khiến hắn quên mất rằng trên thế giới này còn có một câu thành ngữ tên là trời nắng trước cơn mưa.

Trước nay hắn rất giỏi nhận sai, suy nghĩ tới tác phong và tính cách không thích nhiều lời của Tiền Tâm Nhất, hắn quyết định không tìm bất cứ lý do nào hết, đi thẳng vào chủ đề chính luôn:

– Xin lỗi, anh không nên giấu em.

Tình yêu và trí tuệ có thể cùng tồn tại, càng là người mình quan tâm thì càng dễ hi sinh bản thân mình.

Trần Tây An biết bản thân mình sai, dẫu vậy sau khi so sánh và chọn lọc, đây chính là con đường giải quyết tốt nhất. Song, đối với Tiền Tâm Nhất mà nói, đây chẳng khác nào một lời nói dối thiện ý đâm thẳng vào tim anh.

Sinh lão bệnh tử là vấn đề lớn của thế gian, nhưng lần đầu tiên gia đình nhỏ vừa bình thường vừa không bình thường của bọn họ gặp phải. Hơn nữa không thể đảm bảo rằng nó cũng là lần cuối cùng. Trải nghiệm nhiều mới khôn hơn, bọn họ đều nên học cách để xử lý chuyện nhà.

Huống hồ nếu không có tiền đề này, chắc cả đời Tiền Tâm Nhất cũng chẳng thảo luận với Trần Tây An về vấn đề buồn nôn là ai lo lắng cho ai hơn.

Xoay người không thoải mái, hai người đàn ông ôm dính lấy nhau cũng không dễ nhìn. Anh buông Trần Tây An ra, nhích mông chuyển hướng, ngồi đối diện với hắn. Bởi vì chính anh đã bảo phải nói chuyện đàng hoàng, cho nên chuẩn bị bắt đầu thật tốt.

Anh thả lỏng biểu cảm, vẻ mặt kiên nhẫn như mỗi lần mắng Tiểu Triệu xong lại giải thích cho cậu ta:

– Em đã đoán ra được tại sao rồi, nhưng em muốn nghe anh nói, suy nghĩ và điều anh đắn đo, sau đó anh nghe xem em nghĩ thế nào, bắt đầu nhé?

Thông thường trong những buổi họp báo cáo tiến độ với chủ đầu tư mới dùng đến những từ này để biểu đạt sự tôn trọng. Trần Tây An ngửi được mùi nghiêm túc, không khỏi nghiêm mặt.

– Được, – Hắn cúi đầu khẽ cười – Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng thực sự anh cũng không yên tâm về em.

Ánh mắt Tiền Tâm Nhất lay động, vẻ cố chấp thoáng qua trong mắt anh. Nếu như không có 49%, lúc này anh đã bật lại rồi. Dẫu vậy, sự thực chứng minh ánh mắt của người bệnh sắc bén vô cùng, ngay cả điện tâm đồ cũng phải chào thua. Anh ngừng một lát, bản thân mình đuối lý, chỉ đành công kích cá nhân:

– Anh cứ như mẹ già ấy!

– Vậy thì phải xem đối với ai. – Trần Tây An nhẫn nhục chịu khó gánh lấy tội này – Anh đáng tin hơn em, sức khỏe của anh anh liệu được.

Tiền Tâm Nhất khinh thường ngắt lời hắn:

– Thận cũng hư rồi còn tính cái khỉ gì?

Dẫu cho tính tình của Trần Tây An có tốt đến mấy cũng không thể chấp nhận chuyện này, nhất thời cũng bị cuốn theo:

– Rõ ràng bác sĩ nói thận anh chỉ bị… tổn thương chút thôi.

Tiền Tâm Nhất nhanh miệng, dứt lời mới nhận ra mình đang làm tổn thương lòng tự trọng của người khác. Ấy vậy mà dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của Trần Tây An vừa hay chọc trúng điểm cười của anh. Anh cười vô đạo đức, chống cằm hù dọa bệnh nhân:

– Hai khái niệm này có gì khác nhau đâu?

Trần Tây An híp mắt lại, hoàn toàn không muốn tiếp tục chủ đề này.

Ánh mắt Tiền Tâm Nhất lướt tới lướt lui trên gương mặt hắn, nhìn không ra anh đang uy hiếp hay cười trên nỗi đau khổ của người khác:

– Bây giờ đã sợ chưa?

Trần Tây An ấn gáy anh, che giấu biểu cảm của anh xuống lớp chăn, thô lỗ sửa lời:

– Lạc đề rồi, lý do anh không nói với em là vì anh cảm thấy tổng cộng cũng không được mấy ngày, không đủ để em lo lắng, hơn nữa thực sự cũng không có gì.

Những người chung phòng với hắn cũng từng làm phẫu thuật tương tự, cùng nằm trên giường bệnh, có người không mời nổi hộ lý cũng chỉ còn cách tự nằm viện một mình. Mặc dù anh không tin vào cách nói “cùng người, không cùng mệnh”, nhưng khi gặp phải rồi cũng khó tránh khỏi cảm giác biết thân biết phận.

– Nói về anh trước nhé, hiện tại những món anh có thể ăn rất hữu hạn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cháo với mì nước. Điều kiện nhà chúng ta không tệ, em còn giàu nữa, hoa quả, sữa bò no nê, thực phẩm dinh dưỡng mua cả cân. Chỉ mấy ngày thôi mà, đâu cần gì mấy bát nước canh xương kia.

– Nói tiếp về bác Tống, bây giờ tới công ty phỏng vấn ba vòng cũng chưa chắc chọn được người thích hợp. Chúng ta nước đến chân mới nhảy, vốn dĩ phải chuẩn bị sẵn sàng tâm lý. Đâu phải ngay từ đầu bác ấy đã thế, anh cũng đã nói hai lần, bác ấy cũng sửa, bây giờ chúng ta không bình phán nữa.

– Anh đã từng nghĩ đến việc nói chuyện với em, cũng nghĩ tới việc mấy ngày nữa là anh có thể tự lo cho mình, hơn nữa mẹ anh cũng tới chăm mấy ngày, cho nên không nói nữa. Tất nhiên, nếu như thời gian dài hơn anh sẽ tính toán khác, anh cũng không giấu nổi em.

– Không thuê bác Tống nữa thì rất đơn giản, tìm một người mới cũng không khó, thậm chí không cần thiết phải thông qua em, bản thân anh cũng có thể làm được. Nhưng Tâm Nhất này, vấn đề là chúng ta không thể chắc chắn người tiếp theo có trách nhiệm hay không. Chỉ còn bốn ngày, người ta cũng sẽ không nhận công việc phải về nhà nấu cơm rắc rối ấy, anh đã lén hỏi thăm rồi.

– Vậy anh nói cho em kết quả là gì nhé? Em tự khiến mình tức giận, đuổi việc bác Tống rồi thì hai ngày còn lại em phải tự mình gánh vác. Cho dù Myles có cho em nghỉ, vậy thì công việc của em phải đẩy cho ai làm? Tiếp theo ban ngày em phải lo ba bữa cơm cho anh, tối đến còn phải thức khuya tăng ca à?

– Cơ thể em có trụ được không? Anh không chỉ cùng một công ty với em mà còn chung một nhà nữa. Em thực sự cho rằng anh có thể tin vào chú cú đêm như em sao? Mười giờ tối nào cũng buồn ngủ bảo về nhà nghỉ ngủ thật ư?

Tiền Tâm Nhất há hốc miệng, cảm thấy trình độ xoay chuyển tình thế của hắn đã đạt được mức độ chuyên viên ngoại giao, anh nghe xong mà tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Đáng lẽ anh phải nên cảm kích trước sự chu đáo của Trần Tây An, nghe cách xử lý của hắn cũng có vẻ khá hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn dính nghi vấn “chia tiền lãi không đều”, Trần Tây An đã quên mất chuyện, anh sẽ lo lắng cho hắn.

– Anh nói ít thôi! Anh nói có lý đến mấy thì cũng ích gì, có bản lĩnh thì anh nằm ở đây luôn đi!

Tiền Tâm Nhất không thể khống chế được giọng mình, bắt đầu có xu hướng cao lên.

– Mẹ kiếp, anh không biết rằng khi anh bị Vic đâm, khi anh được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, em đã gọi anh mười chín tiếng đồng hồ mà anh không thèm tỉnh. Bản thân anh đã thành ra thế này rồi! Em thừa nhận em không lí trí bằng anh, em lo lắng, em sợ hãi. Khi ấy em nghĩ chỉ cần anh tỉnh dậy, em sẽ hầu hạ anh như ông trời, em sẽ ở cạnh anh 24/24!

Cảm xúc bùng nổ của anh khiến Trần Tây An giật mình nhảy dựng. Hắn vươn tay an ủi anh, nhưng bị Tiền Tâm Nhất túm lấy kéo về phía trước:

– Khi ấy em hơi cực đoan, vậy mà trên thực tế lại chẳng thể ngồi bên anh nổi hai tiếng mỗi ngày, vốn dĩ em đã áy náy lắm rồi. Anh tỉnh dậy đã chẳng dễ dàng gì, người bệnh phải có tự giác của người bệnh chứ, thế mà cũng không được à?

– Em muốn anh uống nước canh xương, em không muốn nhìn thấy bác Tống cắt cơm của anh. Người tiếp theo mà không được thì để em tự làm, có tức ngu người thì em cũng cảm thấy vui vẻ, cũng yên lòng hơn.

– Anh chẳng hiểu gì hết! – Tiền Tâm Nhất cong ngón trỏ ấn vào ngực Trần Tây An mấy cái, giọng xìu xuống – Anh chẳng biết cái cảm giác thấp thỏm khó chịu thế nào đâu. Anh nằm ở đây, em còn có tâm trạng quái gì mà đi làm.

Anh chỉ ấn nhẹ mấy cái mà như dùng búa tạ đánh câu cuối cùng vào lòng Trần Tây An.

Những từ ngữ này xoay chuyển trong đầu hắn, dần tụ lại thành cơn lốc xoáy trong tim, nó quét qua nơi đâu thì nơi đó sụp đổ, một lát sau hắn mới hoàn hồn về. Thứ mà hắn cho rằng tốt, rốt cuộc là thạch tín hay đường mật đây.

Thông qua ánh mắt cố chấp của Tiền Tâm Nhất, dường như Trần Tây An cảm nhận được áp lực cực lớn anh phải gồng gánh. Trái tim hắn dâng lên cảm xúc ấm áp nhưng mang theo cả đau lòng, rung động và hổ thẹn. Cuối cùng tất cả gộp thành cảm kích. May mắn ba đời hắn mới gặp được người như Tiền Tâm Nhất, hơn nữa còn có được trái tim anh.

Tiền Tâm Nhất là một người biết báo ơn, tình yêu anh trao, cũng chỉ có thể dùng tình yêu để đáp lại.

Trần Tây An nắm lấy ngón tay anh đang gõ lên trái tim mình, đưa đến miệng hôn nhẹ, nụ hôn ấy rơi trên ngón đeo nhẫn của anh, ánh mắt ngước lên nhìn như đâm sâu vào đáy mắt:

– Bây giờ anh hiểu rồi, đừng giận nữa được không, tuần tiếp theo anh sẽ làm một người bệnh yên tĩnh, một ngày uống ba bữa canh xương, để em tự phục vụ được không?

– Anh đang nằm mơ đấy à?! – Tiền Tâm Nhất lườm hắn, liếc mắt nhìn thấy người nằm đối diện đang há hốc mồm nhìn bọn họ. Anh vội vàng rút tay về, ấn Trần Tây An dựa vào tường nằm, thầm nghĩ để tự mình phục vụ không nổi.

Anh do dự một lát, lẩm nhẩm nói:

– Trần Tây An… em nói với anh chuyện này.

Vừa rồi anh không phanh kịp, thái độ hơi hung dữ, bây giờ đến lượt mình thẳng thắn, bỗng dưng anh cảm thấy chột dạ.

Trần Tây An chẳng hay biết gì, chỉ ừ một tiếng, trưng ra gương mặt tươi cười rửa tai lắng nghe.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Tiền Tâm Nhất không nói được ra miệng. Bấy giờ mới chợt hiểu được tâm trạng của Trần Tây An khi giấu mình, anh xoắn ga giường thành nếp xoắn trên chiếc bánh bao rồi lại thả ra. Xây dựng tâm lý nửa phút mới ôm đầu nói:

– Chiều qua em đi kiểm tra sức khỏe.

Tiền Tâm Nhất không chỉ không quan tâm tới sức khỏe mà còn lười đi bệnh viện. Năm ngoái GAD tổ chức kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm anh còn kéo dài cho tới ngày cuối cùng, vô duyên vô cớ khiến anh mở mang đầu óc, còn không bằng hi vọng cây vạn tuế ra hoa.

Tim Trần Tây An đập thịch một tiếng, biểu cảm chợt thay đổi. Tiền Tâm Nhất giật mình trước tốc độ thay đổi sắc mặt của hắn. Bác sĩ nói bây giờ hắn không thể kích động, Tiền Tâm Nhất vội vàng xua hai tay như cần gạt nước:

– Không nghiêm trọng.

Trần Tây An nhìn chằm chằm anh. Thấy có vẻ như anh không lừa mình mới thả lỏng, chợt hiểu ra nguyên nhân hôm qua anh “về sớm”. Nụ cười tắt hẳn trên gương mặt hắn:

– Không phải hôm qua em đi họp ở tứ hợp viện hả? Tại sao lại đi kiểm tra?

– Họp xong em mới đi. – Tiền Tâm Nhất vẫn cảm thấy thấp thỏm khi nói thật, anh bỏ đi mấy chuyện không cần thiết – Em lên mái nhà bị gió thổi lạnh cóng, đổ hơi nhiều mồ hôi lạnh.

Trần Tây An thấy mình hơi bực rồi, trực giác nói với hắn chắc hẳn không chỉ đổ mồ hôi lạnh. Hắn vuốt ve gương mặt Tiền Tâm Nhất:

– Ngoan, nói trọng điểm đi, kiểm tra có vấn đề gì rồi?

– Không phải vấn đề lớn. – Tiền Tâm Nhất nói rào trước – Chỉ mệt thôi, bệnh nghề nghiệp của ngành nghề chúng ta ấy mà.

Trong truyền thuyết tin tức, bệnh nghề nghiệp của bọn họ chính là tắc nghẽn mạch vành tim.

Suýt nữa thì Trần Tây An đã bị anh làm tức chết, giọng cứng rắn hơn:

– Rốt cuộc là gì?

Tiền Tâm Nhất đang nghĩ xem làm thế nào để giải thích rõ ràng bệnh này:

– Xơ vữa động mạch vành, không phải bệnh động mạch vành, chỉ là trong mạch máu lắng đọng một lớp…

– Một lớp mỡ. – Anh chợt nảy ra suy nghĩ, lấy một ví dụ đơn giản dễ hiểu hơn – Giống như ống thép bị gỉ đấy, chịu lực không thành vấn đề, chẳng qua tính năng hơi kém.

Trần Tây An chẳng thèm để ý đến anh, hắn cúi đầu, mười ngón tay gõ như bay trên baidu tìm kiếm từ khóa xơ vữa động mạch. Đọc một lúc lâu mới hiểu được khái niệm xơ vừa và bệnh động mạch vành, nói nghiêm trọng thì phải chuẩn bị tâm lý, nói không nghiêm trọng thì vẫn chịu được, ít nhất vẫn còn thiếu một bước mới đến bệnh động mạch vành.

Hắn tức tới mức thất khiếu xì khói, không nhịn được đẩy đầu anh một cái:

– Em còn chịu lực cái con khỉ! Anh thấy để anh nấu canh xương hầu em thì đúng hơn đấy.

Tiền Tâm Nhất nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ:

– Đừng ra vẻ nữa, chờ anh có thể đứng dậy rồi hẵng tính.

Trần Tây An dụi dụi đôi mắt cay của mình, cảm thấy mình đã chết lặng trước những xui xẻo liên tiếp này, hắn thở dài nói:

– Được rồi, bây giờ nói tới chuyện canh xương hầm của anh đi.

Tiền Tâm Nhất im lặng một lát, nhìn hắn thử hỏi dò:

– Anh nói xem, em gọi mẹ thì bà ấy có đến không?

Trần Tây An ngạc nhiên đến ngây người, sau đó bật cười:

– Nếu em nói muốn nhờ bà ấy chăm sóc anh, anh cảm thấy không có mùa xuân ấy, nhưng anh mong rằng em có thể thử kéo gần mối quan hệ. Mặt dày lảm nhảm mấy câu thế nào cũng đỡ hơn rõ ràng hai bên đều quan tâm vậy mà lại chẳng thèm để ý đối phương.

Cho dù bà có tới hay không, Tiền Tâm Nhất đều cảm thấy mình chẳng ra gì. Người sinh ra và nuôi dưỡng anh, vậy mà gặp chuyện anh mới nhờ vả.

Anh ở bệnh viện đến một giờ bốn mươi lăm, để kịp thời gian cho nên anh đi đường tắt từ cửa sau đến hành lang dài của tòa khám bệnh, ngang qua cửa truyền dịch, suýt chút nữa thì đã đâm vào người bước từ bên trong ra.

Đối phương ngẩng đầu lên, Tiền Tâm Nhất sững người, chỉ mới một tháng không gặp mà nhìn Trần Thụy Hà như già đi năm sáu tuổi.

Tiền Tâm Nhất dõi ánh mắt quan tâm lên đầu anh ta, hỏi:

– Đầu anh bị sao vậy.

Đầu Trần Thụy Hà quấn lớp băng vải, mỉm cười tỏ vẻ mình không sao, thuận tay rút ra một hộp thuốc:

– Bị người đánh, cậu ở đây làm gì?

Tiền Tâm Nhất vươn tay ra rồi chạm vào điếu thuốc lại rụt về:

– Xã hội cai trị bằng pháp luật mà cũng có người dám đánh anh à? Người nhà tôi nằm viện nên tôi đến đây.

Trần Thụy Hà cười cười, không định trả lời:

– Chúc cô ấy mau khỏe.

– Cảm ơn. – Tiền Tâm Nhất đi ra ngoài – Anh cứ làm gì thì làm đi, tôi phải đi rồi.

– Tiền Tâm Nhất, – Trần Thụy Hà chợt gọi anh lại – Phòng trưng bày cải tạo từ khu biệt thự sẽ mở cửa vào ngày 15 tháng 4, cậu tới nhé, tôi phát thiệp mời cho cậu.

Tiền Tâm Nhất xua tay với anh ta, trả lời qua loa lấy lệ:

– Có thời gian tôi sẽ đến.

Hết chương 110

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK